Dịch giả: Hương Ly
Hôm nay là thứ bảy, Lạc Vấn vẫn như thường ngày, xuống dưới tầng ăn sáng, quay về nhà, xem tivi để giết thời gian.
Sở thích của ông rất ít, hồi trước khi còn ở đơn vị, ông gần như không có bất cứ hoạt động nào về phương diện vui chơi giải trí, lúc rảnh rỗi cũng chỉ đọc một số sách chuyên ngành của nước ngoài. Mấy năm trở lại đây, ông đã có thêm một sở thích, đó là nằm trên sofa xem phim.
Ông thường nghĩ, nếu có thể tìm lại được vợ con, vậy thì nằm trên sofa xem tivi sẽ là một việc vô cùng thoải mái dễ chịu, có lẽ vợ ông sẽ gọi ông là “người đàn ông nhà quê”, bây giờ có lẽ là “ông chủ nhà quê” rồi, cảm giác đó thật tuyệt. Nhưng mỗi lần định thần lại, ông chỉ có thể nhìn vào tấm ảnh nhỏ trên tường.
Thêm vài năm nữa, ông đã tuổi rồi, tóc bạc trên đầu sẽ ngày càng nhiều lên, như vậy trong mình có phải đã già quá không?
Vợ và con gái trong kí ức của ông, là hình ảnh của tám năm trước. Những người trong kí ức, con gái sẽ không lớn lên vợ ông sẽ không già đi, mãi mãi được định hình trong những năm tháng trước đây, chỉ có mình ông, trong những năm tháng rệu rã, đã già hơn người đàn ông trong khung ảnh rất nhiều, như thế đã không còn là chồng của vợ ông, bố của con ông nữa.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Lạc Vấn đứng dậy, trong lòng có chút hiếu kì.
Từ khi ông vào sống trong căn nhà này, trong mấy năm qua ngoài hai, ba lần công nhận sửa chữa tìm nhầm tầng và người đưa đồ ăn đến, chuông cửa không bị ai ấn cả.
Lúc này liệu có thể là ai được nhỉ? Ông đi đến cửa, thông qua mắt mèo, nhìn ra bên ngoài.
Phía bên ngoài có một ông già, nhìn khá quen, Lạc Vấn nghĩ một lát, hình như là nhân viên công ty quản lí tiểu khu.
“Có việc gì vậy?” Lạc Vấn cách cánh cửa, lên tiếng hỏi.
Đối phương trả lời: “Chào anh, chủ căn hộ tầng dưới nói nhà bị dột, chúng tôi lên kiểm tra một chút.”
Tầng dưới?
Lạc Vấn phản ứng rất nhanh, tầng dưới vốn không có ai ở, là căn hộ để không, khi ông ra ban công, có thể nhìn thấy ban công của tầng dưới, không được sửa chữa, cũng chưa hề thấy ai xuất hiện. Hơn nữa, nơi duy nhất có thể dột là nhà vệ sinh, nhưng nhà vệ sinh, hôm qua ông tắm vẫn ổn mà. Dạo này trời cũng không mưa, ở tầng dưới sao có thể bị rò nước được chứ?
Ông đã làm việc ở Sở công an bao năm như vậy, đương nhiên là hiểu rõ một số chiêu trò. Nếu thực sự như vậy, chứng tỏ không chỉ có mình Nghiêm Lương nghi ngờ ông, liệu anh ấy có phát hiện thêm được điều gì không? Chu Tuệ Như và Quách Vũ bây giờ ra sao rồi?
Trong lòng Lạc Vấn trào lên cảm giác lo lắng.
Nhưng, họ đã đến rồi, có trốn tránh cũng không được, ông quyết định thản nhiên mở cửa.
“Lạch cạch”, ông vừa mới mở khóa cửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, rồi lại nghe từ một tiếng va vào cửa.
Lạc Vấn mặc dù đã đề phòng, nhưng vẫn giật nảy mình.
“Ôi!” Bên ngoài cửa vang lên tiếng kêu, bên vai phải của Dương Học Quân mặc cảnh phục bị đau ê ẩm, cậu đang đứng cùng với ba người cảnh sát khác. Dương Học Quân chau mày, nét mặt sượng sùng.
Kế hoạch ban đầu của cậu là, chờ sau khi Lạc Vấn vừa mở cửa, mấy người ngay lập tức xông vào, khống chế Lạc Vấn, tiếp đó sẽ bắt đầu tìm kiếm chứng cứ. Mục đích của hành động này chính là ngay từ đầu đã uy hiếp, gây ra được chấn động tâm lí cho nghi phạm, không chừng sẽ bị bại lộ ngay tại chỗ.
Nhưng điều cậu không ngờ được là, mặc dù Lạc Vấn đã mở cửa, nhưng sợi khóa xích ở trong cửa vẫn đang treo, cửa chống trộm của căn hộ cao cấp vô cùng kiên cố, Dương Học Quân sau khi lao mạnh vào, chỉ cảm thấy xương cốt mình như sắp rời tung ra.
Lạc Vấn thầm cảm thán, may mà vừa treo sợi khóa xích lên, nếu không, họ lao vào như vậy, sẽ đâm ông ngã bay mất. Ông cố tình trợn mắt lên kinh ngạc: “Các anh định làm gì thế?”
Bốn người cảnh sát đều sượng sùng, đây vốn dĩ là phương án lục soát đã được thiết kế cẩn thận, vừa mở cửa là lao vào tấn công, khiến đối phương không kịp trở tay, để cho đối phương tưởng rằng hành vi phạm tội của mình đã bị bại lộ, suy sụp tâm tư, không chừng trước khi lục soát ra được chứng cứ, hắn đã nhận tội rồi. Nào ngờ, phương án xuất hiện sắc bén thế lại bị một sợi dây khóa xích dễ dàng cắt ngang tiết tấu.
Dương Học Quân khôi phục lại trạng thái, hắng giọng, lộ ra nét mặt nghiêm nghị, nói: “Chúng tôi là đội phòng chống ma túy, nhận được tin báo, nghi ngờ trong phòng ông cất giữ ma túy, chúng tôi cần vào lục soát.”
Thế mà cũng được sao?
Lạc Vấn nghĩ thầm, đây chắc chắn không phải là Nghiêm Lương dạy họ, bản thân mình không hút thuốc uống rượu, sao có thể dùng ma túy được, tên ngốc mới nghĩ ra được lí do này để vào khám xét nhà ông.
. Nhưng nghĩ lại, ông thấy đây cũng là một tín hiệu tốt. Họ đã bịa ra lí do để đến lục soát, chứ không nói rõ là đến điều tra án mạng, đây chính là con đường lui mà cảnh sát còn chừa lại, chứng tỏ đến thời điểm này, họ vẫn không có bất cứ chứng cứ nào. Và tất nhiên, lúc này Chu Tuệ Như và Quách Vũ vẫn đang được an toàn.
Lạc Vấn thoáng nhau mày, nhìn bọn họ: “Cảnh sát chống ma túy thường đều mặc thường phục khi hành động, không nên mặc cảnh phục chứ nhỉ?”
Dương Học Quân thoáng ngẩn người, cậu biết Lạc Vấn hiểu rất rõ về chức năng và cách bố trí của từng đội cảnh sát, nhưng bây giờ đã nói như vậy rồi, chỉ có thể nghiến răng nói đến cùng. Cậu nghiêm giọng nói: “Đừng nhiều lời, mở cửa!”
“Tôi nghĩ các anh chắc chắn đã nhầm lẫn rồi, hoặc là người báo án nhầm lẫn, thậm chí là trò đùa tai quái.” Ông bình thản nói, thoải mái mở cửa, đứng tránh sang một bên - ông chẳng muốn mình bị ấn chặt vào tường.
Thấy ông thản nhiên mở cửa, đứng tránh sang một bên, trong đầu Dương Học Quân lại trào dâng cảm giác kinh ngạc.
Người này đâu có giống hung thủ của chuỗi vụ án giết người hàng loạt chứ? Cảnh sát đã đến tận nhà để lục soát, ngay lập tức sẽ có được kết quả, mà còn có thể bình thản được như vậy chứ? Chắc chắn là đã nhầm lẫn rồi. Cậu dần xóa bỏ mối nghi ngờ đối với Lạc Vấn.
Trên mặt cậu vẫn thể hiện sự trang nghiêm, nhưng thái độ đã khách khí hơn nhiều: “Chúng tôi điều tra theo đúng quy trình, mong ông hợp tác.”
“Đương nhiên rồi, tôi nhất định hợp tác.” Biểu hiện của Lạc Vấn cũng rất chừng mực.
Dương Học Quân nói tiếp: “Theo như qui định, chúng tôi sẽ tiến hành lục soát trong và ngoài căn hộ, để đề phòng thất lạc những đồ vật quí, hãy đi theo chúng tôi để giám sát.
“Tôi nghĩ chắc chắn các anh đã nhầm lẫn rồi, nhưng tôi hiểu được qui trình của các anh. Các anh đã muôn lục soát, thì cứ bắt đầu đi.” Lạc Vấn đi theo cảnh sát, đến tìm căn phòng nhìn họ lục soát. Trong nhà có rất ít đồ đạc, đồ gia dụng cũng chẳng có bao nhiêu, mấy người cảnh sát nhanh chóng tìm kiếm tất cả các phòng một lượt. Tất nhiên, họ khám xét rất tỉ mỉ, dưới gầm giường, khe giữa đồ đạc và bức tường, hộp đèn của đèn trần, tất cả đều không bỏ sót. Thậm chí Lạc Vấn phát hiện ra họ còn xem xét tỉ mỉ từng bức tường, có lẽ là muốn xem xem trong lòng có hộp ngầm không. Do căn hộ rất trống trải, nên lần lục soát này chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, kết quả không thu được gì. Dương Học Quân liếc nhìn vào túi xách ông để trên bàn, nói: “Có thể xem túi được không?”
“Tất nhiên.” Lạc Vấn thản nhiên đưa túi cho cậu ta.
Dương Học Quân mở luôn túi xách trước mặt Lạc Vấn, tỉ mỉ xem xét, chỉ có một tệp tiền mặt, mấy tấm thẻ ngân hàng và vài loại giấy tờ tùy thân.
Dương Học Quân mím môi, nói: “Có thể kiểm tra xe của ông được không?”
“Được, đỗ ở bãi gửi xe dưới tầng ngầm, tôi dẫn các vị xuống đó.”
Cảnh sát nhanh chóng kiểm tra xong chiếc xe Audi, trên xe ngoài giấy tờ xe và một số đồ do khách hàng tặng, không có đồ vật nào khác.
Cuối cùng, Dương Học Quân nói về có chút ngượng ngùng: “Thật ngại quá, xem ra lần này tình báo của chúng tôi đã nhầm lẫn rồi, làm phiền ông rồi.”
“Không sao, hợp tác với cảnh sát điều tra là việc mỗi cá nhân cần làm. Trời nóng nực thế này, các vị còn phải ra ngoài làm việc, thật vất vả.” Lạc Vấn nói rất khách khí.
Những câu nói này khiến mấy vị cảnh sát đều rất thiện cảm với ông.
Dương Học Quân mím môi, khẽ mỉm cười, nói: “Cuối cùng, mời ông để lại dấu vân tay, chúng tôi về cần lưu vào hồ sơ.”
“Được.” Lạc Vấn giơ hai tay ra, ấn dấu tay trên tờ giấy lấy dấu vân tay, cuối cùng nói thêm, “Tôi cần nhờ các vị một việc. Sự việc hôm nay chỉ là hiểu nhầm, vậy thì khi các vị đi ra, hãy giải thích một chút với nhân viên làm công tác quản lí của tiểu khu, nếu không họ lại tưởng tôi liên quan đến việc sử dụng và tàng trữ ma túy.”
“Đương nhiên rồi, điều này là cần thiết.” Dương Học Quân vội nói, tiếp đến liền dẫn ba người cảnh sát rời khỏi đó.
Lạc Vấn thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, lẩm nhẩm: “Nghiêm Lương ơi, lần này anh nên từ bỏ rồi chứ?”