Người Dịch: Hương Ly
Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books
Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học
- --
Đả tự: Google Drive
Lạc Vấn trở về nhà, bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nhưng không bật đèn.
Ông cầm một chiếc đèn huỳnh quang ở bên cạnh, chiếu vào chiếc túi nilon và miếng thịt ức gà, ông cúi đầu nhìn mấy giây, bèn tắt đèn, mặt lạnh tanh, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc trước ông đã bôi thuốc huỳnh quang vào túi nilon và miếng thịt, lúc này ông phát hiện ra, thuốc huỳnh quang trên miếng thịt vẫn nguyên vẹn, nhưng ở phía bên ngoài túi nilon, ngoài mấy dấu vân tay của chính ông, còn có thêm mấy dấu vân tay lạ nữa.
Quả nhiên là một cái bẫy, Nghiêm Lương để lại tờ văn kiện đó là để cho mình nhìn thấy nội dung ở bên trong, sau đó mắc bẫy.
Trên túi nilon có thêm mấy dấu vân tay lạ, chứng tỏ mình đã bị theo dõi, túi nilon bị vất ở thùng rác đã bị người theo dõi nhặt lên kiểm tra. Điều đáng sợ hơn nữa chính là, khi ông quay trở lại thùng rác, cái túi vẫn còn ở đó. Điều này chứng tỏ, không chỉ khi mình đi đến chỗ thùng rác có người đi theo, sau đó mình quay trở lại, tương tự cũng bị họ nắm rõ nhất cử nhất động. Điều này chứng tỏ, cảnh sát không chỉ phải một tổ đi theo dõi mình, mà là nhiều tổ theo dõi, chia nhau phạm vi năm vùng theo dõi nhất cử nhất động của ông.
Còn bản thân ông lúc vừa mới bước ra khỏi cửa, mặc dù đi đường giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế là ông tập trung cao độ, từ đầu đến cuối luôn lén quan sát xem có ai đi theo mình hay không. Nhưng vừa rồi ông không nhìn thấy nhân vật khả nghi nào bám theo, chứng tỏ lần này cảnh sát đã điều động toàn những nhân vật kì cựu.
Nghiêm Lương đã không còn là cảnh sát nữa, anh ấy không có quyền ra lệnh bố trí nhiều tổ nhân viên trinh sát kì cựu như vậy để theo dõi mình. Cách giải thích duy nhất chính là, vị tổ trưởng tổ chuyên án Triệu Thiết Dân của bọn họ đã nảy sinh mối nghi ngờ sâu sắc đối với ông.
Không biết rốt cuộc Nghiêm Lương đã nắm được bao nhiêu thông tin để có thể thuyết phục tổ trưởng tổ chuyên án đầu tư bao nhiêu nguồn lực cảnh sát vào ông như vậy.
Điều duy nhất Lạc Vấn có thể khẳng định là, tổ chuyên án không có được chứng cứ để có thể truy bắt ông, nếu không, vốn đã không cần phải làm thế này rồi.
Con đường bày ra trước mắt ông rất rõ ràng, chỉ có hai con đường, là hai con đường dẫn đến hai kết quả hoàn toàn khác biệt.
Một là tiếp tục giả vờ thành người ngoài cuộc, giả vờ như không xảy ra chuyện gì, vẫn sống như trước đây. Như vậy thì, cho dù cảnh sát có ngày ngày theo dõi ông, cũng có thể làm gì được chứ? Khi ngày nào cũng không nhận ra được ông có bất cứ điều gì khác thường, cảnh sát cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ việc điều tra về ông. Về phần Chu Tuệ Như và Quách Vũ, ông rất yên tâm, đã trải qua mấy lần, họ càng có kinh nghiệm đối phó hơn. Còn những chứng cứ tố cáo họ, vốn không hề có. Như vậy thì, cả ba người bọn họ đều sẽ rất an toàn.
Con đường còn lại là, bước vào cái bẫy của Nghiêm Lương. Như vậy sẽ gây nên kết quả ra sao, ông không có cách nào dự liệu được. Nhưng chờ đợi bao nhiêu năm nay, chẳng phải là muốn chờ đợi để tìm kiếm được đáp án hôm nay sao?
Ông rơi vào nỗi trăn trở đầy mâu thuẫn
Lạc Vấn nghĩ suốt một buổi chiều, đến chập tối, lấy một số đồ cho vào trong túi xách, đổ vào bát đựng thức ăn của chú chó lượng thức ăn cho mấy ngày, rồi bước ra khỏi cửa.
Lần này, ông không còn chú ý xem chỗ nào có người lớn theo dõi ông, bởi vì ông biết, kể từ khoảnh khắc ông bước xuống tầng dưới, xung quanh chắc chắn là có tới mấy đôi mắt đang quan sát ông, phát hiện ra thì cũng làm được gì chứ? Dù sao ông cũng không có cách nào trốn tránh được sự theo dõi của họ.
Ông tự tin bước ra đường cái, mấy phút sau, khi đi đến cửa quán mì, ông không hề do dự mà bước thẳng vào quán.
Ông vào hẳn trong cùng, nhìn chăm chăm vào thực đơn dán trên tường. Chu Tuệ Như vội đi đến, nói: “Chú muốn ăn gì?”
“Ừm... hôm nay ăn gì được nhỉ?” Ông giơ tay lên gãi đầu, rồi nói thật nhanh, “Hôm nay ta chỉ nói với cháu một câu thôi, nếu như cảnh sát tiếp tục điều tra các cháu, thậm chí nói ta đã bị bắt rồi, thậm chí nói được ra rất nhiều chi tiết, các cháu không được tin, tất cả đều làm theo những đều trước đây ta đã bảo với các cháu cần làm như thế nào. Bởi vì tất cả những điều này đều chỉ là muốn dụ các cháu nói ra mà thôi. Chỉ cần tin chắc một điều, hai đứa các cháu không nói, bọn họ cũng không có bất cứ chứng cứ nào cả.”
“Ồ... sao... sao đột nhiên...”, Chu Tuệ Như phần nào không biết xử trí ra sao, bởi cô chưa từng thấy ông chú này nói nhanh như thế bao giờ. May mà nét mặt của cô đã bị cánh tay và cơ thể của Lạc Vấn che khuất.
“Nét mặt cháu cần tự nhiên một chút, hãy ghi nhớ kĩ những lời ta dạy các cháu ngay từ ban đầu. Ba người không nói, tất cả sẽ an toàn. Chỉ cần một người nói ra, tất cả sẽ tiêu tùng. Ừm... còn mì bò chứ, thêm một bát mì lạnh nữa, được rồi, thế nhé.” Ông buông cánh tay xuống.
Chu Tuệ Như nói: “Vâng, chú ngồi đi, đợi cháu một lát.” Cô quay người bước vào bếp.
Sau khi ăn mì xong, Lạc Vấn thanh toán, bước ra khỏi quán, rồi lại đi đến một quán cơm ở gần đó.