Dịch giả: Hương Ly
◄○►◄○►◄○►
Chương
Hai ngày sau khi Lạc Vấn bị đưa về chi đội Trinh sát hình sự.
Sáng sớm, Nghiêm Lương đã bước vào văn phòng, liếc nhìn Triệu Thiết Dân đang hút thuốc, nói: “Anh ấy đã khai nhận chưa?”
Triệu Thiết Dân búng tàn thuốc, hừ mắt tiếng, nói: “Từ tối hôm kia đến giờ, tôi không để cho anh ta chợp mắt một giây phút nào, nhìn bộ dạng anh ta đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng ý chí của anh ta vẫn rất vững vàng, luôn giả vờ vô tội, không chịu khai nhận gì cả.”
Nghiêm Lương thoáng cảm thấy có gì đó không ổn trong câu nói của Triệu Thiết Dân, nghĩ kĩ lại, chợt trợn tròn mắt: “Anh chính thức bắt giữ Lạc Vấn sao?”
“Không phải, trong tay tôi vốn không có chứng cứ phạm tội của anh ta, sao mà có được lệnh bắt giữ chứ?”
“Vậy anh là?”
“Gọi anh ta, hỗ trợ điều tra.”
Nghiêm Lương khẽ chau mày, nói: “Nếu là gọi đến, thời gian lâu nhất được phép khống chế tự do cá nhân là hai mươi tư giờ đồng hồ, từ tối hôm kia cho đến giờ đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ rồi, anh làm như vậy... không được phù hợp với qui định thì phải?”
Triệu Thiết Dân nói vẻ bất cần: “Tôi hiểu qui định hơn anh đấy.”
Nghiêm Lương lạnh lùng nói: “Tôi hận nhất là nhóm người dùng hình bức cũng như các anh.”
Nói rồi Nghiêm Lương bước ra ngoài. “Đợi đã, anh đi đâu vậy?” Triệu Thiết Dân đứng dậy hỏi với theo.
“Tôi đi về trường, sự việc này, tôi chẳng có hứng quan tâm, chúc anh may mắn, sớm thẩm tra ra được nhé!”
“Này... đợi đã.” Triệu Thiết Dân đi lên kéo Nghiêm Lương lại, nói: “Tôi biết anh rất ghét kiểu bức cung này, bức cung đúng là đã gây ra biết bao vụ án oan. Nhưng ai nói với anh là tôi bức cung Lạc Vấn?”
“Anh đã vi phạm qui định, vượt quá thời gian cho phép, anh ấy đã hơn ba mươi giờ đồng hồ không được ngủ, còn không phải là...”
Triệu Thiết Dân ngắt lời: “Trước tiên, tôi thừa nhận, trước đây có một số vùng đúng là tồn tại tình trạng bức cung, nhưng bây giờ ít nhất môi trường ở thành phố Hàng chúng ta đã tốt hơn rất nhiều. Thứ hai, anh biết con người tôi, trước nay đều phản đối việc bức cung. Thứ ba, một vụ án lớn thế này, tôi dám bức cung sao? Ngộ nhỡ có chuyện gì, chẳng phải là tôi sẽ gặp phiền toái sao? Hơn nữa, Lạc Vấn từng là người của Sở Công an thành phố Ninh bọn họ, nếu tôi ép cung bắt anh ta nhận tội, cuối cùng anh ta lật lại lời khai thì sao? Lãnh đạo của thành phố Ninh bọn họ tố cáo tôi thì tôi biết làm thế nào?”
Nghiêm Lương băn khoăn: “Vậy anh là?”
Triệu Thiết Dân vỗ vai Nghiêm Lương, mỉm cười: “Anh yên tâm, tất cả tôi đều làm theo qui định. Chập tối hôm qua, khi sắp đến hết thời gian qui định hai mươi tư giờ đồng hồ, tôi đã phải người đưa Lạc Vấn ra khỏi công Sở Công an, để anh ta xuống xe, sau đó lại lấy ra một tờ giấy gọi, lại bắt anh ta vào.”
“Thế mà cũng được sao?” Nghiêm Lương ngẩn người kinh ngạc.
Triệu Thiết Dân hình như rất đắc ý về ý tưởng sáng tạo của mình, nói: “Đương nhiên, việc gọi liên tục cũng là không được cho phép, nhưng pháp luật cũng không quy định rốt cuộc bao nhiêu lần thì tính là gọi liên tục. Tôi đối phó với Lạc Vấn như vậy, cũng là bất đắc dĩ thôi. Hơn nữa, anh ta cũng đều kí tên trên hai tờ giấy gọi, tất cả thủ tục đều hợp pháp.”
Nghiêm Lương há miệng: “Anh... thế thì ngày nào anh cũng đưa anh ấy đến cổng Sở Công an, rồi lại đưa ra một tờ giấy gọi mới đem anh ấy quay trở lại, chẳng phải là có thể nhốt anh ấy đến chết sao?” | Triệu Thiết Dân ho hắng một tiếng, nói: “Về lí thuyết là như vậy, nhưng tôi hi vọng anh ta nhanh chóng khai nhận để kết án, chứ không thể cứ kéo dài mãi như thế này được.”
Nghiêm Lương gật đầu, trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu lên nói: “Tôi có thể thẩm vấn anh ấy được không?”
“Đương nhiên là được.” Có lẽ Nghiêm Lương dạo này ra vào đội cảnh sát hình sự nhiều rồi, lần này Triệu Thiết Dân lại đồng ý một cách thoải mái và nhanh chóng, “Đây không phải là Sở Công an thành phố, chỉ là chi đội, đều là người của tôi. Cho dù bây giờ anh không còn là cảnh sát nữa, nhưng tôi đã nói với cấp dưới của tôi rồi, anh là chuyên gia trinh sát hình sự, dù sao những người cảnh sát hình sự già đều đã biết anh, chỉ cần không để cho lãnh đạo Sở Công an tỉnh biết được việc này là ổn.