Sau khi Mục Mẫn ra khỏi nhà cũng là lúc đôi chân cô khuya xuống đôi vai rung rung, cô đang khóc. Cô biết cô gái Mục Mẫn kia trở về cũng là lúc anh rời xa cô, không thể bên cạnh anh được nữa thoáng chóc thế giới như sụp đỗ trong lòng cô.
"Hết rồi!hức hức... em không thể bên cạnh anh được nữa. Bạc Minh hức hức anh sẽ không chọn em...phải không?" cô nói trong tiếng nấc xót xa.
Nước mắt lăn dài cô mơ hồ nhớ lại lúc được trong vòng tay anh dù biết nó không dành cho cô. Lúc cô thoáng nghĩ đó là quan tâm thì đó chỉ là tưởng tượng...nhưng cô là được bên cạnh chăm sóc cho anh.
Sau bao nhiêu năm theo đuổi anh và thời gian làm vợ anh dù là trên danh nghĩa cũng chẳng có được anh, trái tim anh và tình yêu của anh. Cô chẳng là gì với anh cả.
Nước mắt cô gần như đã cạn, mắt đỏ tái sưng lớn. Cô nghĩ gì đó rồi đi rửa mặt, sau đó dọn dẹp nhà, lấy hoa cắm vào bình hoa hồng loại hoa anh thích là vì cô gái anh yêu thích. Cô biết chắc chắn chiều nay anh sẽ về sớm, về vì người anh yêu...không phải cô.
h
Cô đoán đúng xe anh đã dừng trước sân nhà. Anh cùng cô gái xinh đẹp anh yêu Mục Mẫn bước xuống xe, Mục Mẫn khoác tay anh đi vào nhà. Hai người cười nói vui vẻ. Cô đã nhìn thấy hết, cô không thể làm gì khác ngoài chấp nhận. Cô đã trang điểm nhẹ che đi con mắt sưng đỏ kia, cô sẽ không để cho ai thấy bộ dạng yếu đuối chán ghét này của cô nhất là anh.
"Anh về rồi à! Mục Mẫn nữa, hai người vào tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm..." cô nhẹ nhàng nói vừa bận rộn bày thật nhiều thức ăn lên bàn, mùi hương thơm phức hấp dẫn.
Anh thoáng bất ngờ vì thái độ của cô không phải là khóc lóc, không phải là đau buồn mà là đang bình thảng dịu dàng như mọi ngày. Không phải cô yêu anh lắm sao? Cô không muốn xa anh hay sao? mọi câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu anh.Chợt lòng anh dâng lên nỗi lo lắng bất an điều gì đấy. Mục Mẫn khẽ kéo anh lên lầu.
"Anh à~lên tắm rữa còn xuống ăn cơm với Gia Ân nữa" Mục Mẫn khẽ kéo anh đi.
Anh cùng Mục Mẫn bước lên lầu tắm rửa. Còn phần cô sau khi anh cùng Mục Mẫn lên lầu. Nụ cười cũng đã tắt đi, gương mặt cô trở nên thẫn thờ một nỗi buồn sâu thẳm.
Một lúc sau, anh cùng Mục Mẫn bước xuống vẫn vậy, dính lấy nhau cũng chẳng nghĩ đến cảm giác của cô ra sao.
"hai người lâu quá! đồ ăn sắp nguội lạnh hết rồi." cô ngồi đó nói cười nhưng không nhìn anh và cô gái kia cô sợ cô sẽ chịu không nổi việc này nữa. Cô là đang cố gắng mạnh mẽ. Anh nhìn gương mặt của cô, tâm tư khó đoán lòng anh có cảm giác khó chịu trước giờ cô buồn cô vui gì anh đều biết chỉ là không màng đến. Nhưng giờ là không thể biết được lòng cô ra sao.
Anh và Mục Mẫn ngồi vào ghế nhưng Mục Mẫn thì không ở trên ghế mà là trên đùi anh. Quá đáng! cô cố mặc kệ đi.
"Anh à~..." Mục Mẫn khẽ kêu anh rồi hất nhẹ mặt về phía cô. Anh biết ý của Mục Mẫn là gì, khẽ thơm nhẹ má của Mục Mẫn anh. Khẽ liếc mắt lạnh lùng nhìn cô, vẫn vậy coi không hề nhìn về phía anh.
"Tôi có chuyện muốn với cô" anh lạnh lùng nói với cô. Lòng cô lo sợ, điều cô lo sợ đã đến rồi đấy.
"...Anh nói đi! em nghe..." cô không nhìn anh đũa vẫn đưa cơm trắng lên miệng cô nhưng chỉ có vài hột.
"...Cô thấy đấy! Mục Mẫn về rồi. Tôi có cách nói với mọi người. Giờ tôi và cô ly hôn không cần đợi năm. Là sớm hơn trong hợp đồng nên có muốn thêm bao nhiêu lợi cho cô thì cứ việc." anh vẫn vậy! vẫn giọng điệu thờ ơ lạnh lùng đó. Anh không thử một lần đặt vị trí mình vào cô sao? cảm giác của cô anh thấu hiểu một chút cũng không được à?
"Anh....rất yêu cô ấy?" Cô nhàn nhã hỏi nhưng sâu thẳm lòng cô đau nhói vì đã biết chắc câu trả của anh là gì.
"Anh...rất yêu cô ấy? Anh sẽ hạnh phúc khi ở bên...cô ấy?" Cô cố gắng nhẹ nhàng hỏi nhưng nghe kiểu giọng cô là đang run vì cố kìm nén. Đôi tay dịu dàng đặt bát và đũa xuống chờ đợi lắng nghe câu trả lời của anh.
"Đương nhiên, Mục Mẫn là cô gái tôi yêu duy nhất và mãi mãi" anh thảng nhiên trả lời đưa ánh mắt ôn nhu hạnh phúc nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Mục Mẫn nghe vậy lòng vô cùng hạnh phúc hiện rõ ra mặt hôn nhẹ lên môi anh.
Cô rõ ràng là đã biết được câu trả lời chuẩn bị tâm lý sẵn sàng vậy mà...tim cô đau thắt nghe giọng trầm ấm mang đầy yêu thương hạnh phúc dành cho cô gái đang ngồi trong lòng anh. Nhìn cô gái trong vòng tay ấm áp của anh được anh yêu thương bảo vệ, miệng phát ra toàn là lời yêu đương mật ngọt hành động ôn nhu...đó là tất cả mà cô ao ước dù chỉ một lần cảm nhận dù chỉ vụt qua phút giây.
Cô khẽ đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy nhẹ chân ghế cọ xát với nền gạch hoa sạch sẽ cho cô lau dọn tạo nên âm thanh lạnh lẽo như lòng cô bây giờ.
"Anh...đã bao giờ...cho em một chút vị trí nơi tim anh?" Thôi rồi, nước mắt cô cố kiềm nén từ lâu đã không nổi nữa rồi. Phải, cô lại yếu đuối trước anh rồi.
"...Tim tôi từ trước đến tận bây giờ và cho tận tương chỉ có Mục Mẫn. Trong tim tôi CHƯA BAO GIỜ CÓ CÔ" anh đã hơi khựng lại lại khi nhìn đôi mắt long lanh của cô nước mắt đang trực trào muốn lăng dài trên gương mặt khả ái.
"Vậy em chúc anh hạnh phúc cùng cô ấy" cô vội vàng quay người đi thật nhanh lên phòng để không ai nhìn thấy giọt nước mắt yếu đuối của cô nhất là anh và cô ấy.
Cô lên phòng chốt cửa lại cơ thể như chẳng còn sức lực khuỵa xuống ngay cánh cửa. Nước mắt thi đua nhau lăng dài trên đôi má cô, giờ cô có thể khóc mà không sợ ai biết ai thấy hình dạng tệ hại này của cô nữa miệng vẫn lẫn quẫn câu trách móc bản thân rồi lại hỏi trời tại sao chớ trêu cô nhue vậy. Khóc thật nhiều thật lâu như khóc cạn nước mắt thì nỗi đau sẽ biến mất, vết cắt sâu trong tim sẽ không còn rỉ máu nữa.
Mắt đã sưng cổ họng cũng đã khô rát. Thân thể như vô thức bức đến giường khẽ kéo ngăn tủ cạnh giường lấy bản hợp đồng mà đưa ngay đêm tân hôn của hai người. Tim lại quận đau khi ký ức lại trôi qua đầu cô nhưng chẳng có ký nào hạnh phúc. Tay nhẹ nhàng điền vào điều khoản còn trống. Không nhanh không chậm đi lại tủ dọn hết tất cả của cô vào vali. Đồ của cô cũng không nhiều dọn xong nhìn loại toàn diện căn phòng cứ như phòng này chưa từng có sự hiện của cô.
Bây giờ đã là :.
Kéo vali và cầm một thùng đồ dùng cá nhân nhìn xung quanh chẳng thấy bóng dáng của đôi tình nhân kia chắc hẳng đã ra ngoài. Lần cuối ở đâu cũng chẳng nhìn thấy anh lần cuối nhưng lẽ sẽ giúp cô bớt đau lòng.
Đi vào phòng khách nhìn chăm chăm bản hợp đồng rồi khẽ nhìn cạnh đó là bản chuyển nhượng nhà và tấm ATM, tờ chi phiếu chưa điền. Cô hiểu ý anh, cô khẽ nhếch môi. Cười kinh cho số phận thì ra giá trị của cô đối với anh chỉ là tiền. Đặt bản hợp đồng bên cạnh nhanh chóng kéo vali và đồ đạt đi khỏi căn nhà không dành cho cô. Nhìn xung quanh căn nhà lần cuối. Trước kia cô cứ ngỡ cùng anh bước vào đời sống hôn nhân anh sẽ dần có tình cảm với cô, căn nhà này sẽ ngập tràn hạnh phúc nhưng đến cuối thì cũng không thay đổi được gì không phải một kết thúc hạnh phúc như chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa bên nhau mãi mãi, mà là kết thúc của thực tại anh và cô hai người vốn là hai đường thẳng song song chỉ là do cô cố chấp để bên anh nhưng...nó chỉ cắt nhau tại một điểm rồi mãi mãi xa nhau. Cô quay đi, buổi tối cơn gió lạnh thổi qua nhưng giờ nỗi đau trong lòng đã lấn ác cô cũng không màng đến cái lạnh thấu xương ngoài trời nữa.
Bỗng có ánh sáng chiếu về phía cô.