Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu? ... Anh Ngu Sao?

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả Tiếu Vi cùng Diệp Phi ngày hôm đó đều cúp tiết ngồi trên sân thượng giảng giải về thế giới ngầm, cô hăng say nghe, cậu hăng say nói đến tận khi kết thúc cả buổi học.

“Hôm nay nói đến đây thôi! Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ huấn luyện cậu, chuẩn bị cho thật tốt vào!” Diệp Phi nghiêm túc nói

“Được, thưa ngài!” Tiếu Vi nghiêm trang trả lời. Diệp Phi buồn cười trước thái độ của cô, nhưng mà như thế cũng tốt, cần phải có một thái độ nghiêm túc đối với chuyện này.........

Về nhà, Tiếu Vi cởi giày rồi trực tiếp đi vào phòng, không để ý rằng người ngồi ở phòng khách sớm đen mặt, cả người tỏa ra áp suất thấp. Xuân Cung An tức giận! Anh không hiểu, một người đàn ông trưởng thành cao gần m ngồi ở phòng khách, tại sao cô lại không nhìn đến? Không lẽ cô bị khiếm thị? Hay cô vẫn giận dữ chuyện hôm qua? Nghĩ đi nghĩ lại anh thấy lí do đầu tiên có vẻ hợp lí hơn, còn về phần lí do sau, anh cho rằng mình chẳng có lỗi ở đâu cả, nói như vậy là muốn tốt cho cô!

Tiếu Vi không biết suy nghĩ trong lòng của Xuân Cung An, sở dĩ cô vội vã vào phòng là muốn nhanh chóng gọi cho ba mẹ, tạm thời quên mất trong nhà mình có một người đàn ông xa lạ đang ở nhờ!

“Alo......mẹ ạ? Con đây! con gọi để biết bao giờ mẹ cùng chú Phàm về?”

“À vấn đề này thì.......Linh, mẹ xin lỗi, mẹ cùng chú Phàm của con gặp một chút rắc rối về chuyện nơi ở, vậy nên mẹ cùng chú có lẽ phải hơn tuần nữa mới về được! Xin lỗi con, mẹ không thể về kịp đón sinh nhật cùng con, mẹ hứa sẽ chuẩn bị quà cho con!” mẹ Hà đầu dây bên kia thành khẩn nói, bà rất sợ con bé tủi thân, bà không muốn gây khúc mắc giữa hai mẹ con.

Tiếu Vi nghe mẹ Hà nói xong hơi ngẩn người, sinh nhật? Đã đến sinh nhật của cô rồi sao? Không phải! Đây là sinh nhật của nữ phụ! Tiếu Vi cười nhạt, phải rồi, ở đây cô chính là nữ phụ Ngọc Linh, không có ai biết cô là Tiếu Vi đến từ một thế giới khác! Cũng không có ai ở đây biết ngày sinh của cô, cũng không có ai đến chúc mừng sinh nhật cô vào ngày cô sinh nhật.........cô đột nhiên cảm thấy thật bi ai......

Đầu dây bên kia mẹ Hà không nghe thấy cô trả lời liền căng thẳng, nghĩ cô giận vội vàng gọi “Linh, mẹ xin lỗi con, con đừng giận, mẹ sẽ lập tức trở về!”

Tiếu Vi giật mình, mẹ Hà lại hiểu lầm rồi, haiz...........cô không muốn bà hiểu lầm, xốc lại tinh thần cô cất tiếng trả lời bà “Không có gì đâu mẹ, con không có ý trách mẹ, con chỉ đang nghĩ xem nên đòi mẹ quà gì thôi!”

Tiếu Vi có thể nghe thấy tiếng thở dài hẹ nhõm thừ bên kia đầu dây “Không giận mẹ là tốt rồi, nhớ chăm sóc mình cho tốt, thời tiết bên đó đang dần chuyển lạnh, con nhớ ăn mặc cẩn thận kẻo bị cảm, đi mua đồ ăn tươi đi, suốt ngày ăn mì ăn liền với xúc xích không tốt cho sức khỏe, bớt xem máy tính đi một chút, cái thứ đó tiếp xúc nhiều cũng không tốt đâu. Còn có...............” Mẹ Hà nói nguyên một tràng dài, hết dặn cái này đến cái nọ, Tiếu Vi chỉ biết ngồi cười lắng nghe, cô biết bà chỉ quan tâm cô mà thôi, nghe mẹ dặn dò mọi thứ cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.........

Ngồi trên bàn học, Tiếu Vi lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cô có thói quen lên lịch cho mọi việc quan trọng,càng là việc quan trọng càng phải ghi chép cẩn thận. Quyết định đặt chân vào giới hắc đạo này là bước ngoặt lớn đối với cuộc đời của cô nên cô càng phải lên kế hoạch kĩ lưỡng.........Tiếu Vi hoàn thành đại ý của bản kế hoạch này đã là khi trời tối, bên ngoài có tiếng gõ cửa, nhìn bản kế hoạch đại khái đã hoàn thành, Tiếu Vi buông bút ra mở cửa.........

“Có chuyện gì sao?” mở cửa thấy Xuân Cung An cô cũng không lấy làm ngạc nhiên, ngoài cô và hắn ở trong căn nhà này, còn ai vào đây nữa.

Xuân Cung An cuối cùng cũng nghe được câu nói thứ hai từ miệng cô suốt từ sáng đến giờ, nhưng anh lại không cách nào mở miệng nói tiếp với cô, anh hậm hực nhét chén cháo vào tay cô sau đó đi vào phòng dành cho khách đóng sập lại cửa phòng, nghe cái âm thanh kia cũng đủ biết cánh cửa phòng bị đối xử thô bạo đến mức nào.......

Tiếu Vi lấy làm lạ, cô không hiểu hắn ta bị làm sao? Nhìn bát cháo còn tỏa hơi nóng trong tay, cô đột nhiên nhớ tới những điều hôm qua Xuân Cung An nói, cũng nhớ tới anh ta bị thương cần người chăm sóc. Cô thật quá thất trách rồi a.......hắn ở đây hơn hai ngày trời, vậy mà ngoại trừ lần đầu băng bó vết thương cho hắn cô gần như không quan tâm gì đến hắn, cô xấu hổ tự hỏi mình, đây có phải cứu người không?

Xuân Cung An thấy mình thật chẳng hiểu nổi, anh không biết vì lí do gì mình lại cảm thấy bực khi cô không quan tâm đến mình, thầm tự nhủ không biết bao nhiêu lần cô chỉ là một người xa lạ, nhưng anh lại không kiềm chế được luôn dõi theo và lo lắng cho cô. Thôi đã vậy anh cũng không muốn ở lại đây nữa, dù sao A Lục cũng có chỗ chuẩn bị sẵn cho anh, anh chỉ việc qua đó ở, còn về phần cô, anh nghĩ cô cũng chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của anh mà thôi!

Nhấc điện thoại chuẩn bị gọi cho A Lục thì tiếng gõ cửa vang lên.......ném điện thoại ra chỗ khác, Xuân Cung An đi ra mở cửa, không hiểu sao anh lại có chút mong đợi, nhưng trên mặt anh lại bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn

“Có chuyện gì sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio