Hôm nay Diệp Chấn Đình xuất hiện ở đây hoàn toàn là bởi vì đã cùng đường.
Ông ta biết đánh bạc là không tốt, mọi thứ đều là dựa vào vận may, nhưng tốt xấu gì tỉ lệ thắng thua vẫn là -. Cầm ba mươi triệu sống mấy chục năm mà không ngóc đầu lên được thì không bằng thử cầm số tiền kia đi đánh cược một lần.
Nhưng ông ta nào có thể ngờ tới, lần đầu kiếm được đầy bồn đầy bát dường như đã hao phí tất cả vận may của ông ta, ngay sau đó, trong một tháng ngắn ngủi, ông ta không chỉ chơi thua hết sạch ba mươi triệu mà còn đi vay nặng lãi rồi nợ tận triệu.
Diệp Chấn Đình cũng biết, cứ coi như bán cả nhà, xe, cổ phần công ty con đi thì cũng không đủ để trả nợ số tiền đó.
Nhưng nếu như không trả được triệu, ông ta sẽ mất luôn cả cái mạng này!
Ông ta thật sự đã không còn đường nào để đi, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm đến tìm Diệp Trăn.
Bây giờ ngoại trừ Diệp Trăn ra, còn có ai có thể lấy ra được triệu cứu ông ta đây?
Mặc dù lúc trước ba mươi triệu ấy đã mua đứt quan hệ cha con của hai người, nhưng nói thế nào thì ông ta vẫn là cha ruột của Diệp Trăn, đã nuôi dạy nó từ nhỏ, ông ta cũng không tin Diệp Trăn thật sự vô tình như vậy.
Nhưng mà… Cứ coi như Diệp Trăn có tâm địa sắt đá đi chăng nữa thì chắc chắn ở trước mặt người ngoài vẫn phải giữ chút mặt mũi chứ phải không.
Đối với Diệp Chấn Đình mà nói, mặt mũi và mạng sống, cái nào nặng cái nào nhẹ, ông ta vẫn phân biệt được.
triệu, đối với Lục gia mà nói không phải chỉ như trâu mất sợi lông thôi sao?
Lục Bắc Xuyên lạnh lùng nhìn ông ta, “Muốn đi tù sao?”
Diệp Chấn Đình bị ánh mắt lạnh lẽo này doạ sợ, không dám đối mặt, biết trong lời nói của Lục Bắc Xuyên có tính uy hiếp, mà ông ta cũng tin, hắn thật sự có thể làm được.
Thế nhưng vừa nghĩ tới hoàn cảnh khốn cùng của mình bây giờ, vào tù thì đã là gì! Bây giờ mạng của ông ta có thể giữ được hay không còn chưa biết được!
Liếc nhìn Diệp Trăn, ông ta vội vàng bám lấy cửa sổ xe gào to vào trong, “Trăn Trăn, cha đây! Cha có chuyện muốn nói với con!”
Chúc Chúc vẫn còn ở trong xe, Lục Bắc Xuyên cũng không muốn làm lớn chuyện, sau khi ném cho bảo vệ một ánh mắt, bảo vệ liền cứng rắn kéo Diệp Chấn Đình ra.
Phóng viên nhanh chóng chụp ảnh chiếc xe, đồng thời cũng chụp lại Diệp Chấn Đình.
Trong xe, Diệp Trăn dùng đồ chơi đánh lạc hướng sự chú ý của Chúc Chúc, bé cũng rất dễ dụ, một tay nắm lấy đồ chơi tự nghịch.
Diệp Trăn nghĩ đến những chuyện vừa rồi xảy ra, mi tâm không khỏi nhíu chặt, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, có một chút thất thần.
Diệp Chấn Đình là loại người gì Diệp Trăn biết rất rõ, lúc trước mẹ Lục dùng ba mươi triệu mua quan hệ giữa cô và Diệp gia, Diệp Trăn lúc ấy còn xót tiền, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, cũng không phải vô ích.
Ít ra bề ngoài đã tận lòng quan tâm giúp đỡ, nếu Diệp Chấn Đình dùng cớ này đến náo loạn, người ngoài cũng chỉ càng thêm xem thường ông ta mà thôi.
Chỉ là bây giờ đã tìm tới tận cửa, Diệp Chấn Đình sẽ không dễ từ bỏ như vậy.
Cô phải nghĩ biện pháp giải quyết triệt để mới được.
Diệp Trăn một mình suy tư, Lục Bắc Xuyên nhìn bên mặt đang xuất thần của cô, nhỏ giọng nói: “Chuyện Diệp Chấn Đình không cần em phải quan tâm, để anh tự giải quyết.”
Diệp Trăn hồi thần, quay đầu lại, nhất thời nổi lòng nghi ngờ.
“Anh? Giải quyết như thế nào?”
Nghe giọng nói của Lục Bắc Xuyên thật sự không được tốt, Diệp Trăn lo rằng hắn sẽ vì đối phó với Diệp Chấn Đình mà sử dụng chút thủ đoạn dơ bẩn.
Chuyện đúng pháp luật thì thôi, chỉ sợ Lục Bắc Xuyên sẽ chệch hướng, đi vào con đường phạm pháp.
Lục Bắc Xuyên không nói rõ, “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý thỏa đáng.”
Tiếng nói cực kì chậm rãi, lại khiến cho người ta không thể bớt lo.
Diệp Trăn nhìn về phía ngoài cửa sổ xe. Cô vốn không lo lắng, nhưng giờ lại thấy bất an.
Nhưng mà việc này đã bị phóng viên chụp được, chắc chắn sẽ không thể dễ dàng trôi qua như vậy.
Con gái được gả vào nhà giàu, lại không quan tâm người cha nghèo túng sống chết ra sao. Tiêu đề như vậy rất thu hút người đọc, dường như chỉ cần chuyện liên quan tới giới nhà giàu đều có thể gây nên một trận xôn xao.
Phóng viên cũng không viết khoa trương hay chém gió thêm cái gì, có lẽ là cảm thấy tình huống lúc ấy cũng đã đủ sốc, cho nên lúc viết bài đều viết y lại cảnh tượng lúc đó.
Cha chật vật đứng bên ngoài, con gái gả vào nhà giàu thì ngồi ở trên chiếc xe sang trọng mắt điếc tai ngơ. Người cha hi vọng có thể được nhìn mặt con gái, nhưng con gái đó ‘ý chí sắt đá’, không muốn xuống xe, bảo vệ liền kéo người cha già sang một bên, sau đó lái chiếc xe sang trọng nghênh ngang rời đi.
Mạng lưới vốn là một nơi rất dễ bị kích động, chắc chắn khi cư dân mạng nhìn thấy tin tức này đều sẽ đứng về phe kẻ yếu, kiểu gì cũng sẽ mắng cô con gái thay người cha già kia, cảm thán đứa con mình cực khổ nuôi nấng kết quả là ngay cả mặt cũng không được nhìn.
Nhưng tin tức này còn chưa kịp được lan truyền đã bị xóa bỏ.
Bây giờ bộ phận PR ở công ty Triêu Tầm đã được Tần Tri Âm chỉnh đốn lại, hiện tại tất cả nhân viên đều là tinh anh. Trong đó không ít người là bạn bè và đồng nghiệp mà Tần Tri Âm đã từng hợp tác qua, năng lực rất mạnh, cực kì mẫn cảm với thông tin hot trong giới giải trí, phần lớn đều là người thân kinh bách chiến (), có thành tựu trong giới.
() Thân kinh bách chiến: Thân trải qua trăm trận đánh.
Những người tràn đầy kinh nghiệm này tụ lại thành một đoàn đội, hiệu suất làm việc gia tăng với phạm vi lớn. Tần Tri Âm dám nói, đoàn đội này của bọn họ là đoàn đội đứng hàng đầu trong giới giải trí.
Tất nhiên, tin tức liên quan tới Diệp Trăn lúc còn chưa trắng trợn bị lan truyền đã bị đoàn đội của Tần Tri Âm xoá sạch, không thể tóe lên nổi một bọt nước.
Mặc dù trên mạng không có chuyện gì, nhưng Diệp Chấn Đình cũng không dám trì hoãn, sau khi bị bảo vệ đuổi đi, hai ngày liên tiếp sau đó ông ta đều canh giữ ở bên ngoài khu biệt thự. Bộ dáng lén lén lút lút khiến nhân viên an ninh mấy lần tưởng là trộm nên bắt lại, Diệp Chấn Đình vì mạng sống nên đến cả mặt mũi cũng không cần, lớn tiếng kêu gào nói mình là cha vợ của Lục Bắc Xuyên, yêu cầu Lục Bắc Xuyên tới gặp ông ta.
Mặc dù bảo vệ sinh nghi, nhưng vẫn phái người đến Lục gia hỏi thăm.
Mẹ Lục nghe chuyện này, dứt khoát đập chiếc đũa xuống bàn, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Lúc trước không phải đã cho ông ta ba mươi triệu rồi sao, hai vợ chồng nhà đó cũng đã đồng ý rồi, bây giờ còn đến dây dưa là có ý gì?”
“Con tra được hình như là Diệp Chấn Đình lấy ba mươi triệu đi đánh bạc, vay nặng lãi nợ triệu.”
“Đánh bạc? Vay nặng lãi?” Mẹ Lục không thể tưởng tượng nổi, có ba mươi triệu tiêu gì không tiêu, dùng tiết kiệm một chút thì đến già cũng không phải lo, lại muốn đánh liều một phát, “Ông ta vậy mà lại cầm ba mươi triệu đi đánh bạc?”
Lục Bắc Xuyên gật đầu.
triệu đối với người bình thường mà nói có thể là số tiền cả đời cũng không thể kiếm được, nhưng đối với Lục gia mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng cho hay không cho, Lục Bắc Xuyên vẫn cần phải hỏi ý kiến của Diệp Trăn.
“Em thấy sao?” Hắn nhìn về phía Diệp Trăn.
Diệp Trăn trầm mặc một lát, trong nhất thời cũng không biết nói gì.
Mẹ Lục không giữ được bình tĩnh, Diệp Chấn Đình bà từng tiếp xúc qua, là một tên rất khó chơi. Diệp Trăn bị ông ta đeo bám, chắc chắn sẽ khó thoát thân, thế là bà nghiêm túc nói với cô: “Trăn Trăn, công việc của con đủ bận rồi không nên dính vào chuyện này, mọi thứ cứ giao cho Bắc Xuyên giải quyết nhé.”
Diệp Trăn cười cười, nhìn Lục Bắc Xuyên một chút, cho hắn một ánh mắt.
Diệp Chấn Đình bất kể là bây giờ hay là trong tiểu thuyết đều loại người lưu manh vô lại, lòng ôm chí lớn nhưng năng lực có hạn, mơ tưởng xa vời. Mặc dù người như vậy không có quá nhiều nguy hại, nhưng rất phiền.
Chuyện này cô sẽ thương lượng với Lục Bắc Xuyên, nghĩ biện pháp giải quyết triệt để chuyện Diệp gia.
Sống chung lâu như vậy, Lục Bắc Xuyên cũng đã có thể hiểu được ánh mắt Diệp Trăn, “Yên tâm, anh có thể giải quyết được.”
Được Lục Bắc Xuyên cam đoan, lúc này mẹ Lục mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như vậy, Lục gia trầm mặc hai ngày, thái độ rất lạnh lùng. Diệp Chấn Đình đợi bên ngoài suốt hai ngày không yên, người bên vay nặng lãi lại tới tìm ông ta, dao đã kề cận cổ, đổ máu luôn rồi, Diệp Chấn Đình gọi ông gọi bà cầu xin họ cho thêm mấy ngày.
Bên cho vay nặng lãi không hề bị lay chuyển, bọn họ đã thấy rất nhiều dân cờ bạc, cũng đã cho quá nhiều thời gian để chuẩn bị.
“Các anh cho tôi thêm hai ngày nữa đi, chỉ cần hai ngày thôi, tôi nhất định có thể mang triệu trả lại cho các anh mà!”
“Bây giờ là triệu!”
“Tôi thề, cho tôi hai ngày thôi, tôi có thể trả lại triệu cho các anh!” Có lẽ là lo những người này không tin, Diệp Chấn Đình vội vàng nói: “Chắc hẳn các anh cũng biết mà đúng không, Diệp Trăn, chính là cái người được gả cho Lục Bắc Xuyên ấy, nó là con gái của tôi! Lục Bắc Xuyên các anh biết là ai không? Là ông chủ Lục thị đó!”
Những người kia liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó đi đến nơi hẻo lánh gọi điện thoại, hỏi thăm xong khẽ gật đầu.
“Nếu vợ của Lục Bắc Xuyên đã là con ông, vậy tại sao triệu thôi cũng lề mà lề mề không cho ông?”
Diệp Chấn Đình thở dốc, “Là như vậy, các anh cũng biết rồi đó, triệu không phải con số nhỏ, dù sao cũng phải cho bọn họ chút thời gian chứ đúng không?”
Nhưng trong lòng Diệp Chấn Đình cũng biết rõ, Lục gia chắc chắn sẽ không bỏ ra một phân tiền cho ông ta, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Trong một khoảnh khắc, một kết hoạch bí quá hoá liều loé lên trong đầu ông ta.
Nghĩ sơ một lát, Diệp Chấn Đình nhỏ giọng nói: “Như vậy đi, các cậu cho tôi thêm hai ngày, hai ngày này tôi sẽ không bỏ chạy, các anh cứ phái một người đi theo tôi, chỉ cần liên lạc được với con gái, tôi lập tức sẽ dẫn các anh đi lấy tiền, thế nào?”
Người bên vay nặng lãi cũng chỉ cần lấy được tiền, nghe Diệp Chấn Đình nói như vậy cũng dần động tâm, sau một phen uy hiếp thì liền để lại một người giám thị Diệp Chấn Đình.
Đám bạn bè Lục Bắc Xuyên đã từng quen biết cũng không sạch sẽ như mặt ngoài, người ở phe màu xám kết bạn với người cả hai phe cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng mấy năm gần đây Lục Bắc Xuyên vẫn luôn sống gò bó theo khuôn phép, chưa từng sử dụng các mối quan hệ để ép buộc các cuộc giao dịch.
Hắn đã phái người điều tra chuyện của Diệp Chấn Đình, cũng đã điều tra xong nơi Diệp Chấn Đình đánh bạc và ông chủ của nơi ông ta vay nặng lãi.
Trước kia ông chủ đó có chút giao tình với hắn, nợ hắn chút ân tình, chuyện của Diệp Chấn Đình hắn cũng đã hỏi thử, mặc dù có thể giải quyết, nhưng cứ như vậy bỏ qua cho Diệp Chấn Đình thì không phải đã quá lợi cho ông ta rồi hay sao.
Chuông điện thoại trong tay vang lên, Lục Bắc Xuyên nhìn thấy là số của Diệp Trăn, không chút do dự ấn nghe máy, nhưng đợi nửa ngày rồi vẫn không thấy tiếng gì.
Lục Bắc Xuyên nhíu mày, “Trăn Trăn?”
“Là em,” Diệp Trăn bình tĩnh nói: “Nếu như em đoán không lầm, hẳn là em đang bị cha em và đám người bên cho vay nặng lãi bắt cóc.”
Sau đó âm thanh im bặt.
Ngay sau đó là một giọng nói tức hổn hển truyền đến, “Sao có thể nói là bắt cóc được!” Diệp Chấn Đình cao giọng nói: “Trăn Trăn, cha chỉ muốn gặp con mà thôi, còn những người này đều là bạn của cha!”
Nói xong Diệp Chấn Đình nói với điện thoại: “Alo, Bắc Xuyên à, con đừng nghe Trăn Trăn nói mò, đây không phải bắt cóc, cha chỉ ngồi uống ly cà phê rồi nói vài câu với Trăn Trăn thôi…”
“Địa chỉ.” Lục Bắc Xuyên đột nhiên đứng dậy, nói hai tiếng ngắn gọn.
Diệp Chấn Đình sững sờ, ho khan hai cái, đọc địa chỉ, sau đó lập tức nói thêm một câu, “Bắc Xuyên, con cũng biết mà, gần đây cha có chút khó khăn, con xem liệu có thể…”
“Tôi sẽ giúp ông giải quyết chuyện vay nặng lãi, nhưng tôi không muốn nhìn thấy Trăn Trăn có một chút thương tổn nào.”
Nghe vậy, Diệp Chấn Đình nhất thời vui ra mặt, nói luôn miệng: “Đây là con nói đấy nhé. Trăn Trăn là con gái của cha sao cha có thể làm hại nó? Mọi người ngồi ở quán cà phê này đợi con, con đừng vội.”
Nói xong, Lục Bắc Xuyên cúp máy, lấy áo khoác đi ra ngoài, sau đó vừa mặc áo khoác vừa bảo trợ lý chuẩn bị xe. Lúc đi thang máy xuống lại gọi một cú điện thoại, giọng điệu rất lạnh lùng, “Như thế nào? Bây giờ bên cho vay nặng lãi các anh còn học cách bắt cóc người khác sao?”
Ánh mắt Lục Bắc Xuyên lộ rõ vẻ hung ác nham hiểm, hàm răng cắn chặt, cơ bắp và đường nét trên mặt căng cứng, hiển nhiên là tức giận đến cực hạn.
“Người của cậu bắt cóc vợ tôi, tôi hi vọng cậu có thể giải quyết chuyện này, nửa giờ sau, tôi không muốn nhìn thấy vợ mình có chút xíu tổn thương nào.”
Nói xong, Lục Bắc Xuyên cúp máy, bước ra khỏi thang máy.
Cùng lúc đó, Diệp Chấn Đình cúp máy xong liền mỉm cười đưa một ly cà phê tới trước mặt Diệp Trăn.
“Trăn Trăn, con đừng nóng giận, cha chỉ là lâu rồi chưa được gặp con cho nên muốn tìm con tâm sự mà thôi.”
Diệp Trăn lạnh lùng nhìn ông ta, “Tôi không muốn, cho nên ông liền canh giữ trong bãi đỗ xe ở công ty tôi chờ?”
Diệp Chấn Đình ngượng ngập cười nói: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
Vừa nói xong, một người trong đám cho vay nặng lãi đi theo Diệp Chấn Đình bày trò nhận được điện thoại của đại ca, sau khi đi đến nơi hẻo lánh nghe xong, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nhìn Diệp Chấn Đình và Diệp Trăn, sắc mặt thay đổi mấy lần.