Editor: Myy
____
Diệp Trăn nghe mẹ Diệp nói xong, trong lòng vẫn không dao động.
Bị đối xử bất công thành thói quen rồi, cũng sẽ không cảm thấy gì nữa.
Đối với mẹ Diệp mà nói, có lẽ bà ta đã thật sự hối hận, có lẽ bà ta thật sự muốn đền bù cho Diệp Trăn,... Nhưng Diệp Tình tựa như là lòng bàn tay của mẹ Diệp, mà Diệp Trăn lại giống như mu bàn tay của bà ta; lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nhưng đến cùng thịt trên lòng bàn tay vẫn nhiều hơn thịt trên mu bàn tay một chút.
Nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của Diệp Trăn, cha Diệp kịp phản ứng đầu tiên. Mẹ Diệp vẫn còn đang liên miên lải nhải về việc Diệp Tình vất vả ra sao, cha Diệp đã giật giật ống tay áo mẹ Diệp, ra sức ho khan một tiếng.
Lúc này mẹ Diệp mới nhận ra.
Trên mặt Diệp Trăn vẫn không có biểu tình, hậu tri hậu giác () biết rằng mình nói sai rồi.
() Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm [“tri”: nhận thức; “giác”: hiểu rõ]
"Trăn Trăn à, con đừng nghe mẹ con nói linh tinh, tính cách bà ấy chính là như vậy đấy, hồi nhỏ chỉ cần hai chị em các con xảy ra chuyện gì đã vội vàng lo lắng rồi... Con đừng để trong lòng nhé, nếu chuyện này khó quá thì thôi. Đây đều là lựa chọn của con nhóc Diệp Tình kia, có hậu quả gì thì tự nó gánh, không ai có thể giúp nó được."
Cha Diệp nói như vậy, mẹ Diệp tất nhiên không vui. Bà trừng mắt nhìn cha Diệp một chút, "Cái gì mà có hậu quả gì thì tự nó gánh, không ai có thể giúp nó được? Bây giờ Trăn Trăn là bà Lục, cái gì cũng không thiếu, cũng không cần tôi phải lo lắng. Nhưng Diệp Tình thì không giống vậy, nó không phải cũng là con gái của ông sao? Ông thấy nó chịu khổ ở trong giới giải trí vậy mà ông không thấy đau lòng à?"
"Lúc đầu tôi đã khuyên nó không nên tiến vào giới giải trí rồi, ai bảo nó không nghe lời tôi. Giờ tôi biết làm sao được?"
"Đó là bởi vì ông vô dụng!" Mẹ Diệp bỗng dưng đứng lên, "Diệp Trấn Đình (), nếu như không phải do ông làm cha mà vô dụng như vậy thì nó sẽ bị liên lụy, phải chịu cực khổ ở trong giới giải trí, phải xem sắc mặt người ta mà sống hay sao!"
() Tên cha Diệp.
"Đủ rồi!" Bị mẹ Diệp nói như vậy ở trước mặt mọi người, quả thực giống như đang công khai vả mặt cha Diệp, "Nếu nó cảm thấy vất vả thì có thể về nhà cơ mà, tôi nuôi nổi bà thì tất nhiên cũng có thể nuôi nổi nó!"
Cha Diệp hiếm khi không cho mẹ Diệp mặt mũi ở chỗ công cộng như này, có lẽ là do cảm thấy mất mặt mới rống lớn như thế. Mẹ Diệp nhất thời nóng giận nhanh mồm nhanh miệng, nói xong cũng cảm thấy rất hối hận, bà ta hít sâu một hơi sau đó ngồi xuống một bên không nói lời nào.
"Trăn Trăn à, con đừng quan tâm đến bà ấy, mẹ con cũng chỉ là vì sốt ruột quá mà thôi, nếu đổi lại là con bị như vậy bà ấy cũng thế ấy mà."
Diệp Trăn không muốn nói với bọn họ về những vấn đề này, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới cô. Chỉ là cô không muốn nghe cha mẹ Diệp cãi nhau ở đây nữa, "Mẹ, nếu như mẹ thật sự lo lắng cho chị Diệp Tình, cảm thấy bây giờ chị ấy quá vất vả trong giới giải trí thì mẹ nên khuyên chị ấy rời khỏi giới giải trí đi. Không phải cha đã nói rồi đó sao? Cha vẫn nuôi được một đứa con gái mà ạ."
"Cái này... Tình Tình đang trên đà đi lên mà, nếu bỏ dở giữa chừng thì cũng không tốt cho lắm. Huống chi những bình luận trên mạng cũng rất tích cực, có rất nhiều fan hâm mộ thích Tình Tình, nếu giờ nói bỏ thì rất đáng tiếc. Hiện tại Tình Tình chỉ thiếu một cơ hội mà thôi, nói thế nào thì Bắc Xuyên cũng là em rể của Tình Tình, chút chuyện như vậy có đáng là gì đâu."
Nói đến đây, mẹ Diệp lại thở dài, "Lúc trước trời đất xui khiến như nào mà lại gả con vào Lục gia, đó cũng coi như là chị con đã trao vận mệnh của nó cho con. Nếu không thì bây giờ chị con đã là bà Lục rồi, tài nguyên gì mà không có, làm gì cần đến Bắc Xuyên nữa?"
Hết chuyện để nói sao. Cha Diệp lại liều mạng ho khan một tiếng, dùng ánh mắt ngăn bà ta không nên nói nữa.
"Ông ho cái gì, chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Lúc trước nếu như không phải do tên Lâm Trạm hỗn trướng kia dụ dỗ Tình Tình nhà mình thì bây giờ Tình Tình sẽ phải cô đơn dốc sức phấn đấu trong giới giải trí sao?" Mẹ Diệp nâng lông mày, tức giận nói: "Trăn Trăn, con đừng trách mẹ nói lời không dễ nghe, nhưng những gì mẹ nói cũng đều là sự thật. Lúc trước Lục gia chỉ đích danh nói muốn Diệp Tình, nhưng tình thế đưa đẩy mới phải gả con cho Lục gia, bây giờ con có thể sống tốt như vậy, cũng coi như là con nợ chị con một ân tình mà. Chị em giúp đỡ lẫn nhau một chút thì có sao? Con chỉ cần nói vào câu với Lục Bắc Xuyên mà thôi, tại sao lại cứ phải làm khó xử lên như thế?"
Diệp Trăn cười cười, "Nếu như quả thật mẹ cảm thấy chị Diệp Tình có khả năng làm người đại ngôn giúp tăng giá trị buôn bán được thì đã không ngại để người đại diện của chị ấy trực tiếp liên hệ với công ty rồi. Nếu chị ấy có tài năng, con nghĩ nhân viên của công ty Bắc Xuyên chắc chắn sẽ không bỏ qua chị. Bằng thực lực của mình lấy được danh hiệu người đại ngôn, dù sao cũng tốt hơn là đi cửa sau mà ạ. Như vậy chị sẽ có thể ngẩng cao đầu trong giới, hơn nữa càng không cần phải nghe người khác nói xấu sau lưng, mẹ thấy có đúng không?"
"Con..." Mẹ Diệp muốn tiếp, lại bị cha Diệp chen ngang, "Đúng đúng đúng, Trăn Trăn nói rất đúng, dựa vào thực lực của chính mình đạt được danh hiệu đại ngôn mới có thể kiêu ngạo mà đứng trong giới. Bà cũng biết bí mật trong giới giải trí rất khó giữ mà, nếu để nhiều người biết được thì những lời đồn đại vô căn cứ sẽ càng ghê gớm hơn. Bà để Tình Tình đi cửa sau mà không nghĩ đến người khác sẽ thấy thế nào về Tình Tình sao? Tình Tình kiêu ngạo như vậy, làm sao mà nó chịu được!"
"Thế nhưng..."
"Còn nhưng nhị cái gì! Bà cũng đừng có làm loạn nữa. Tình Tình đã lớn rồi, chuyện của nó tự nó xử lý được, còn cần đến người làm mẹ như bà quan tâm à? Bây giờ bà quản được nó nhưng có thể quản được nó cả đời sao? Sớm muộn gì thì nó cũng phải học cách tự mình đối mặt mà thôi!"
Mẹ Diệp cười lạnh, "Sao ông không tự xem lại mình đi? Lúc công ty ông sắp bị phá sản sao ông không tự mình đối mặt, có bản lĩnh thì đừng nhờ Bắc Xuyên bơm tiền giúp đỡ!"
Cha Diệp giận dữ, "Hai chuyện này giống nhau sao? Sao bà có thể so sánh như vậy?"
"Tại sao không giống, tại sao không thể so sánh?"
"Tôi quan tâm đến công ty không phải đều là vì nuôi sống một nhà chúng ta à. Còn Diệp Tình thì sao? Khoảng thời gian này ngoại trừ đòi hỏi tiền của bà ra thì còn hỏi thăm bà cái gì không? Mỗi lần gọi điện thoại cho nó, có lần nào gọi được hơn năm phút không? Nuôi con gái, nuôi con gái! Bà xem lại xem nó bị bà chiều thành cái dạng gì rồi đi!"