Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kì thi tháng ở Bát Trung diễn ra ngay sau Quốc Khánh. Sau bảy ngày nghỉ quốc khánh theo quy định, ngày đầu tiên đi học lại sẽ trực tiếp thi, cho nên tuần này phải học cả bảy ngày, bù vào kì nghỉ.
Lúc Lưu Phúc Giang thông báo ra tin này, tất cả mọi người reo hò một trận.
Reo hò xong, mới bắt đầu phát sầu.
Lý Lâm lật cổ áo đồng phục ra phía sau, thở mạnh: "Tao cảm thấy mình theo không nổi nữa rồi, trước kia học có năm ngày mà tao đã phải bơi nhanh đến mức ná thở, năm ngày đã giới hạn chịu đựng bài giảng cường độ cao của tao rồi."
Lâm Ngữ Kinh trái lại không có cảm giác gì, so với việc phải trở về vào hai ngày nghỉ, cô vẫn muốn ngây ngốc ở trường hơn, thậm chí đã bắt đầu nghĩ xem liệu quốc khánh có thể không về luôn không, nói mình phải chuẩn bị cho kì thi tháng.
Vào giờ tự học buổi chiều, lúc Lâm Ngữ Kinh học từ vựng tiếng Anh thì nhận được lời mời nhiệt tình của Tống Chí Minh, người này gửi cho cô sticker chó Husky nhảy disco, phía sau đính kèm ảnh một người da đen hôn gió, hỏi: [Tiểu tỷ tỷ, mở hắc không.]
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy người này thật quá gan dạ, buổi sáng cô chơi dở như vậy mà cậu ta vẫn có dũng khí gọi cô mở hắc.
Cô nhìn thoáng qua những tờ đề chưa làm xong còn lại, không còn mấy tờ, cô để bút xuống, gửi câu được thôi qua ngay.
Chưa đến hai phút sau, Lý Lâm bên dưới khe khẽ chọc bả vai cô: "Này, Lâm Ngữ Kinh, cậu xuống đây với bọn tớ nha, đến lúc đó tớ sẽ dẫn dắt cậu."
Thẩm Quyện nghiêng đầu qua.
Lâm Ngữ Kinh cười: "Mấy người vậy."
"Tính thêm cậu là ba người, một đội thường có bốn người, nhưng không sao, tới đó tùy tiện tìm một người lạ gia nhập là được rồi, cậu theo tớ, tớ đến dạy cậu, Tống Chí Minh cách quá xa, nói chuyện không tiện." Lý Lâm nói.
Lâm Ngữ Kinh khẽ gật đầu, nghiêng người nhấc mắt, đáp lại ánh mắt của Thẩm Quyện.
Bạn cùng bàn của cô nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh đó dường như hàm chứa một chút khinh thường, giống như đang nói "Hy vọng lòng cậu có chút hổ thẹn".
"..."
Trong lòng Lâm Ngữ Kinh tủi thân lắm đấy.
Con người làm sao có thể thập toàn thập mỹ chứ?
Cô đã xuất sắc như vậy rồi, đánh game dở chút thì có sao nào?
Cô thở dài: "Các cậu tìm người lạ thì thôi tôi không chơi đâu, tôi chơi cùi bắp thế này, bạn học còn tha thứ được, chứ hố người ta rồi bị chửi thì không hay lắm."
Lý Lâm xua xua tay: "Không sao đâu mà, có người mắng cậu thì bọn tớ giúp cậu mắng lại. Chúng ta có tới ba người cơ mà, sợ cái gì, hắn ta mới là người lọt hố."
Lâm Ngữ Kinh còn định nói thêm gì đó, chợt Thẩm Quyện hỏi: "Game gì."
Lý Lâm bất động, cổ gồng lên như con rối lên dây, kình kịch kình kịch xoay đầu lại, nói tên trò chơi: "Chỉ là, bắn súng thôi."
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy có chút buồn cười, ngay cả cô cũng có thể cảm giác được Lý Lâm đang khẩn trương.
Khai giảng lâu như vậy rồi, ngồi bàn trước bàn sau cũng lâu như vậy rồi, thế nhưng đây hình như là lần đầu tiên Thẩm Quyện nói chuyện với bọn họ.
Thẩm Quyện gật gật đầu, lại tiếp tục nói: "Các cậu thiếu người?"
Dáng vẻ Lý Lâm máy móc: "À... phải."
"Tôi chơi." Thẩm Quyện nói.
Lâm Ngữ Kinh dương cao mày.
Cằm Lý Lâm gần như sắp rớt ra.
Về sau, mỗi lần Lý Lâm nhớ lại, cũng không nhịn được cảm khái, đây quả thật là trận chiến khắc cốt ghi tâm nhất trong đời cậu.
Bá chủ trường Thẩm Quyện, vị này là người có vô số truyền kỳ, chuyện cũ, vả lại còn là lão đại Bát Trung từng đánh gục bạn cùng bàn trước, chỉ mỗi cái bóng lưng cũng làm cậu ta không dám thốt một lời. Vị lão đại làm cậu sống trong bóng ma ngày qua ngày khác đó, trong giờ tự học bỗng nhiên đề nghị vào đội chơi game chung với cậu.
Lâm Ngữ Kinh chưa từng chơi trò chơi này, Thẩm Quyện cũng chưa từng chơi, hai người xoay người lại, kết nối vào điểm truy cập không giới hạn lưu lượng của Lý Lâm, rồi tụm lại một chỗ lập đội, Lâm Ngữ Kinh liếc nhanh qua ID của Thẩm Quyện: [JYZJBD].
Hạ mắt xuống xíu nữa, cái người này vừa mới vào game, đã tự thêm cho mình chữ ký mỹ miều —— một xạ thủ thần bí ẩn.
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Chỉ có ngay lúc này, Lâm Ngữ Kinh mới cảm nhận được tâm hồn trẻ trâu ẩn sâu trong người Thẩm Quyện.
Một mình Lý Lâm chỉ giảng cho hai người bọn họ, Lâm Ngữ Kinh dù sao cũng đã chơi thử lúc tự học sớm rồi, biết phải nổ súng thế nào, chẳng qua kĩ thuật bắn súng của cô có hơi thảm, thị lực cũng có phần không tốt lắm, ngay cả lúc sắp chết cô cũng không phát hiện ra người giáp mặt đánh cô đang ở đâu. Còn Thẩm Quyện là vừa mới bắt đầu, nên có vẻ Lý Lâm phải tiến hành phụ đạo một vs một cho cậu.
"Đây là cái gì?" Thẩm Quyện hỏi.
"Đổi đổi đổi đổi đổi súng á, " Lý Lâm lắp bắp nói, "Bên cạnh là chỗ nạp đạn."
Thẩm Quyện nhấc mí mắt lên, nhìn cậu ta một cái: "Cậu run rẩy cái gì?"
Trong nội tâm Lý Lâm đang gào thét: Con mẹ nó ông đây sợ cậu đấy!!! Mẹ nó nhỡ đâu cậu đánh game dở quá bị người ta hành hạ, tâm tình khó chịu đánh ông một trận cho hả giận thì biết sao đây!!!!!
"Đâu có..." Lý Lâm nhỏ nhẹ nói, "Tôi có hơi lạnh."
Lâm Ngữ Kinh bên cạnh "Phụt" một tiếng bật cười, sáp tới gần nhỏ giọng nói: "Bạn cùng bàn, biểu cảm của cậu lúc nào cũng tàn khốc như vậy, làm người ta sợ đấy."
Thẩm Quyện nhìn cô một cái, cũng sáp lại gần thấp giọng nói: "Tôi làm cậu ta sợ?"
Lâm Ngữ Kinh khẽ gật đầu.
Thẩm Quyện nhướng mày: "Vậy sao cậu không sợ tôi? Còn dám ngồi cùng bàn với tôi?"
"Sợ mà, " Lâm Ngữ Kinh nói, "Nhưng sợ cũng vô dụng, dù sao vẫn phải có người đứng ra hi sinh chứ, tôi không vào địa ngục thì ai vào, tôi, trời sinh chính là người may mắn bị vận mệnh ngược đãi."
"..."
Thẩm Quyện "Ồ" một tiếng, thẳng dậy, mặt mày lạnh nhạt, không có chút cảm xúc.
Lý Lâm run lên, vô thức nhích mình ra sau.
Thẩm Quyện nhìn Lâm Ngữ Kinh: "Không đúng, tôi ngược đãi cậu hồi nào?"
Lâm Ngữ Kinh lắc đầu: "Không có."
"Tôi đối xử không tốt với cậu?" Thẩm Quyện hỏi.
"Tốt, " Lâm Ngữ Kinh chân thành nói, "Cậu đối với tôi tựa như gió xuân ấm áp, chưa từng có người nào đối tốt với tôi như vậy."
Lý Lâm: "..."
Thẩm Quyện: "..."
Không cách nào hàn huyên tiếp được nữa.
Nha đầu kia nói chuyện quá khinh người.
Tiểu hồ ly thường dùng khuôn mặt ngây thơ vô hại đó, chơm chớp mắt nhìn cậu, nói ra câu nào là câu đó làm người ta muốn khẩn cấp tháo chạy.
Thế nhưng người ta có nói sai gì sao? Mắng chửi cậu sao?
Không hề.
Người ta khen cậu cơ mà, bảo cậu đối với người ta như gió xuân ấm áp đấy nhé.
Lửa này đương nhiên không thể phát ra được, nghẹn kín ở đó làm người ta vừa bất lực vừa buồn cười.
Thẩm Quyện ném di động lên bàn, "Cành cạch" một tiếng, cậu nheo mắt, nhìn Lâm Ngữ Kinh.
Lý Lâm nhắm mắt lại, chờ đợi cơn giận sắp bùng nổ của bá chủ trường học, gió tanh mưa máu.
Mười giây sau, vẫn là một khoảng tĩnh lặng.
Lý Lâm mở mắt ra, trông thấy bá chủ trường học bất đắc dĩ thở dài.
Bá chủ trường học bất đắc dĩ thở dài.
Bá chủ trường học cũng chỉ thở dài, sau đó lại cầm lấy điện thoại, làm như không có chuyện gì hỏi cậu: "Game này tự động trang bị linh kiện hay sao?"
Lý Lâm cũng không kịp phản ứng: "Hả?"
Lý Lâm: "À —— tự động đấy, tuy nhiên cậu có thể tự đổi linh kiện."
Sau khi Thẩm Quyện mò phút trên cái trò chơi này, là người đầu tiên lấy được đầu.
Lâm Ngữ Kinh đứng cùng vị trí với cậu, chẳng phát hiện ra ai, Lý Lâm còn đang ở cạnh nói với Thẩm Quyện: "Ôi chao cây súng này của cậu sức giật lớn lắm đấy, để tôi dạy cậu cách áp chế ——" thì đã thấy giá súng của cậu hướng tới một tên nằm sấp, "Đoàng" một phát bắn nổ cái đầu.
Một phát này khởi đầu tốt đẹp, ngay sau đó người này liền như đốt pháo, "Đoàng đoàng đoàng đoàng" bắn hết người này đến người khác, thời điểm tiến vào vòng chung kết, [JYZJBD] cũng đã đứng thứ hai.
Cuối cùng bọn họ lấy được hạng đầu đỏ chói sáng rỡ, cả đoạn đường này Lâm Ngữ Kinh chẳng bắn được mấy phát, hoàn toàn là nằm không mà thắng.
Trò chơi kết thúc, Tống Chí Minh ở phía kia phòng học nhảy dựng lên một cái, cậu ta ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên phía gần cửa sổ, chính là góc đối so với đồng đội mình, không nhìn thấy tình huống bên này.
"Đại Lý của tao ơi! Người lạ này mạnh mẽ ghê nha! Tay chơi cấp bậc chúa tể đó, " Cách một phòng học, Tống Chí Minh hô to về phía Lý Lâm, "Tranh thủ thêm bạn tốt đi, sau này cùng chơi! Mà ID của cậu ta có ý gì thế nhở? Ý là quay tay đỉnh nhất sao? Phải không? Giỏi, làm màu giỏi đến mức tao phục luôn rồi, cậu ta đúng là trâu bò."
Lý Lâm: "..."
Lý Lâm bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, không biết nên giải thích với cậu ta thế nào, vị quay tay đỉnh cao này phút trước còn đang download trò chơi.
Cậu lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Quyện một cái.
Lão đại ngả người ngồi ở kia xem điện thoại, vẻ mặt hờ hững, Lý Lâm dường như trông thấy trên mặt lão đại tràn đầy "Tùy tiện đánh mà cũng thắng" "Thứ game ngu ngốc gì thế này" "Thật là vô vị" "Rốt cuộc game này có gì thú vị".
Nhưng cũng chỉ như thế thôi, trông cậu ta thậm chí còn không thèm tức giận.
Lý Lâm lại nghĩ tới khi nãy, âm thanh thở dài bất đắc dĩ của bá chủ trường học.
Cậu vùi đầu xuống bấm điện thoại, gửi tin nhắn cho Tống Chí Minh: [Mày có cảm thấy không, có vẻ Thẩm Quyện không hề khủng bố như trong truyền thuyết, hơn nữa dường như rất dịu dàng nhỉ?]
Tống Chí Minh ở bên kia phòng học thúc giục cậu mau mau thêm bạn tốt với vị quay tay đỉnh cao để ôm bắp đùi, hò hét như sắp chết, cậu ta gửi một tin nhắn đến: [Ai dịu dàng cơ?? Não mày bị úng nước à?]
Kiên nhẫn của Thẩm Quyện quả thực chỉ có thể miễn cưỡng chống cự đến khi cậu đánh xong ván này, kết thúc xong, động tác đầu tiên chính là gỡ APP, Lâm Ngữ Kinh cũng không muốn chơi, ở thế giới bom súng này, cô không cảm nhận được chút vui thú nào, chỉ có loại cảm giác khuất phục như bị lăng trì từ từ, rằng cô y như một kẻ mù lòa.
Cô sẽ không bao giờ đụng vào cái game này nữa.
Hai người đồng thời tháo gỡ APP, trước khi gỡ Lâm Ngữ Kinh lại liếc nhìn qua, Thẩm Quyện vẫn không quên đổi phần kí tên kia, lúc trước là "Một xạ thủ thần bí ẩn", bây giờ là "Tùy tiện đánh mà cũng thắng".
"..."
Lâm Ngữ Kinh nhịn không được phải trừng mắt.
Chưa từng thấy ai chảnh chọe như vậy.
Lúc tiết tự học sắp kết thúc, cô xoay đầu lại, nhìn Thẩm Quyện.
Thẩm Quyện để ý thấy tầm mắt của cô, xoay qua, hơi cúi đầu: "Sao vậy?"
"Cậu thừa nhận đi, cậu nhất định không phải lần đầu chơi." Lâm Ngữ Kinh mặt không đổi sắc nói.
Không ngờ cậu ta thế mà lại thoải mái thừa nhận thật: "Không phải lần đầu chơi súng."
Lâm Ngữ Kinh định nói: Tôi biết ngay mà! Cậu xem đi cậu tự nhận rồi nhé!
Phản ứng vài giây, cô mới cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Hở?" một tiếng.
"Thích chơi cái này?" Thẩm Quyện không buồn để tâm nói, "Thích thì ngày nào đó tôi dẫn cậu đi chơi đồ thật."
Dụ, khị.
Đầu óc Lâm Ngữ Kinh thoáng hiện lên hai chữ to.
Cô lập tức nghĩ đến thời kỳ trẻ trâu của mình, những năm tháng trẻ con ảo tưởng mình rất giang hồ ấy, nghiêm trọng nhất cũng chỉ rờ tới gậy gộc gì đó.
Hiện tại Thẩm Quyện trực tiếp biến vũ khí lạnh thành vũ khí nóng. Vũ. Khí đấy, bọn giang hồ chúng ta đương nhiên phải khác biệt rồi!!!
"Ngày nào đó" của Thẩm Quyện có lẽ phải đến tám trăm năm sau, ngay hôm sau Lâm Ngữ Kinh đã quên rụi chuyện này, gần ngay trước mắt chính là mười một ngày nghỉ dài xong đến kì thi tháng.
Đây là lần đầu khối thi tháng kể từ hồi khai giảng đến nay, Lâm Ngữ Kinh vốn cho rằng, người lớp này dù có không thích học tập, thì ít nhiều gì cũng sẽ có một vài hành động nước tới chân mới nhảy. Kết quả sau vài ngày quan sát, cô phát hiện người ta vẫn học hành y kiểu trước đây, loại học sinh trung bình trong lớp như Lý Lâm, chẳng qua là làm bài tập nghiêm túc hơn trước một chút.
Sở dĩ lớp không có giáo viên nào muốn nhận, cuối cùng kéo đỡ người chưa từng làm chủ nhiệm lớp như Lưu Phúc Giang ra là có nguyên nhân đấy. Mặc dù nói ngoại trừ lớp thi đua và lớp thực nghiệm ra, các lớp khác đều không chia lớp dựa vào thành tích, nhưng cũng không biết có phải vì duyên phận tuyệt diệu hay không, mà lớp được xem là chót bảng của ban tự nhiên như lớp , có gần một phần ba học sinh yếu kém của toàn khối.
() Là lớp của những học sinh giỏi nhất khối, cũng giống như lớp thực nghiệm, tuy nhiên các học sinh trong lớp này được bồi dưỡng chủ yếu để tham gia các cuộc thi.
Do đó lúc Lưu Phúc Giang cầm danh sách phòng thi, Lâm Ngữ Kinh phát hiện, ba phòng thi từ dưới tính lên bị người lớp cô chiếm hết một nửa.
Vì vậy mọi người đều rất cao hứng, trong phòng thi toàn là người một nhà, muốn làm chút chuyện gì đó cũng dễ dàng hơn rồi.
Dù rằng Lâm Ngữ Kinh không hiểu người trong cùng phòng thi trình độ đều xấp xỉ nhau, chép lẫn nhau thì có thể chép được cái gì.
Lý Lâm ở tại phòng thi thứ ba từ dưới tính lên, lúc nhìn thấy danh sách phòng thi cậu ta mừng rỡ một trận: "Đậu má, hồi thi cuối kỳ tao làm xuất sắc như vậy luôn sao? Tao nói rồi mà, dường như vào mấy cuộc thi quan trọng cho tới bây giờ tao đều có thể phát huy vượt xa bình thường, tuyển thủ cuộc thi lớn Lý Lâm."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Trước kia dốc lòng học tập ở lớp thực nghiệm, lúc thi luôn ở phòng thi thứ nhất, nên tuyển thủ Lâm Ngữ Kinh không thể hiểu nổi sự vui mừng như điên này của cậu ta.
Cô lặng lẽ xoay đầu lại, vừa nhấc mắt liền đối diện với ánh mắt của Thẩm Quyện.
Thẩm Quyện hạ mắt, trầm tĩnh nhìn cô.
Lâm Ngữ Kinh lại liếc nhìn bảng phân chỗ ngồi, phòng thi tháng được chia dựa theo thành tích thi cuối kỳ của lớp mười. Lâm Ngữ Kinh không có thành tích, Thẩm Quyện tạm nghỉ học quay về, cũng không có, vì vậy hai người họ đều ở phòng thi cuối cùng, chỗ ngồi trong phòng thi được xếp theo hình con rắn, hai người ngồi song song ở hàng cuối cùng, trái phải lần lượt.
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, cảm thấy trong ánh mắt của cậu ta dường như đang ám chỉ điều gì.
"Bạn học Thẩm, " Lâm Ngữ Kinh cân nhắc xem phải nói thế nào cho uyển chuyển, suy nghĩ một chút rồi chậm chạp nói ra, "Thi cử thật ra không phải chuyện quan trọng đến vậy, nó cũng chỉ là một trình tự kiểm tra kiến thức bị hổng để bổ sung vào mà thôi, liền, vì vậy phải tự mình hoàn thành, như vậy mới biết được ở đâu thiếu sót chứ, cậu nói xem có đúng không?"
Thẩm Quyện không nói chuyện, ánh mắt của cô một lời khó nói hết, giống như nhìn một kẻ ngu.
"Dưới sự trợ giúp của cô Tiểu Lâm, tôi cảm thấy vật lý của cậu ít nhất cũng được bốn phần mười đấy, " Lâm Ngữ Kinh cổ vũ cậu, "Cố lên."
Hết chương .
() Xếp kiểu con rắn: