Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiếu niên uống một chút bia, hơi thở phả ra cũng hệt như làm người ta say. Khoảng cách quá gần, Lâm Ngữ Kinh cảm giác vành tai nơi môi cậu áp sát đã bắt đầu nóng bừng. Tiếp đó, nhiệt độ lại leo lên phía trên, lan khắp toàn thân.
Tên Thẩm Quyện này, quá nguy hiểm rồi.
Thuộc tính tấn công của cậu quá mạnh, thế tấn công thực quá đỗi mãnh liệt, hết đợt này đến đợt khác, khiến người ta đến thời gian thở dốc cũng không có.
Lâm Ngữ Kinh bị cậu trêu tới mức đầu óc hơi tê dại, nhưng cô lại thực sự không muốn để mình trông quá yếu thế.
Người ta như một tay chơi lão luyện thế kia, đến đây trêu ghẹo. Mi lại đỏ bừng cả tai, thẹn thùng đầy mặt, thế này cũng quá mất mặt rồi.
Lâm Ngữ Kinh nỗ lực muốn nhìn lên, để "địch ta ngang bằng" với cậu một chút.
Cô không trốn, ngả người tựa ở trên mặt tường, thậm chí còn nghiêng đầu rút ngắn khoảng cách một chút: "Hôn một cái liền nói hết cho tôi, vậy tôi muốn nhiều đồ trao đổi hơn, cậu phải làm sao bây giờ?"
Âm thanh của cô gái nhỏ mềm mại, ở trong màn đêm tựa như loại mê hoặc mờ ám.
Đường nét từ dưới cằm đến cổ của Thẩm Quyện mãnh liệt kéo căng.
Cậu khẽ nhướng mày, ngả đầu về sau một chút, giơ tay nắm lấy cằm cô nâng lên.
Lâm Ngữ Kinh không ngờ cậu lại trực tiếp động thủ, bị ép ngẩng mặt lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Dáng người này của cô ở trong đám con gái cũng xem là cao, đứng trước mặt cậu vậy mà thực sự không đáng nhắc tới. Cơ thể còn nhỏ hơn cậu một vòng, hệt như diều hâu và bé gà con.
Thẩm Quyện cụp mắt xuống, con ngươi bị hàng mi đen phủ xuống che lấp. Ánh sáng tối mờ, không nhìn ra tâm trạng. Ngón tay nhẹ nhàng mà chậm rãi ma sát cằm nhọn nhẵn nhụi của cô.
Mỗi lần đầu ngón tay sượt qua, đều có thể cảm nhận được người cô run một cái, ngay cả lông mi cũng đang run rẩy.
Thẩm Quyện nhếch khóe môi, cúi đầu tới gần, giọng đã khàn hơn một chút: "Tò mò như vậy, thử xem?"
Cả người Lâm Ngữ Kinh đều cứng lại rồi.
Thiếu niên hơi khuỵu chân dài, giam cô ở trước mặt mình, hơi thở có tính xâm lược nồng đậm "che trời phủ đất" mà áp xuống.
Cậu hệt như cố ý, động tác kiềm chế đến mức rất chậm rất chậm. Cơ thể từng chút từng chút một tới gần, hai người rút ngắn đến khoảng cách cận kề nhất từ trước đến giờ. Trong lúc hoảng hốt, dường như cảm giác được chóp mũi chạm vào nhau.
Lâm Ngữ Kinh không thể nhịn được nữa, đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, đỏ mặt, giọng nói tràn ngập nhịp thở gấp tức tối và nỗi hoảng loạn bởi thẹn quá hóa giận: "Thẩm Quyện, cậu còn muốn làm người không hả?"
Hơi thở và âm thanh cũng đã yếu đến độ hỗn loạn mơ hồ.
Động tác của Thẩm Quyện dừng lại, im lặng hai giây, bỗng nhiên thả tay xuống, nghiêng đầu qua một bên, tựa trên bả vai cô.
Cậu bắt đầu cười.
Tiếng cười nặng nề, trầm thấp tràn ra. Cậu tựa đầu trên bả vai cô, cười đến mức không ngừng được.
"..."
Lâm Ngữ Kinh lúc này cũng đã tỉnh táo lại. Cậu chính là cố ý đùa giỡn cô, muốn xem xem cô có thể nhẫn nhịn tới lúc nào.
Hành vi vô cùng cầm thú, thủ đoạn cực kỳ lưu manh, khiến người ta rất muốn trực tiếp đánh cậu một trận.
Cô cố nén kích động muốn trực tiếp bạo lực trong trường học, hít một hơi thật sâu: "Cậu đừng cười."
Không nói còn đỡ, nói câu này xong, Thẩm Quyện càng cười lớn tiếng hơn, không thể ngừng lại, vai run run không thôi.
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Người này có phải là hơi thiếu dạy bảo không?
Cô mặt không cảm xúc mà lặng lẽ đếm ngược trong lòng. Đếm đến mười rồi, người này vẫn còn cười.
"Thẩm Quyện." Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh mà gọi cậu một tiếng.
Thẩm Quyện cười ngẩng đầu lên: "Hả?"
Không chờ cậu kịp phản ứng, móng vuốt của Lâm Ngữ Kinh đã đi đến chào hỏi. Ánh sáng hơi tối, cô cũng không thấy rõ lắm, dù sao đánh cũng đánh rồi.
Thẩm Quyện phản ứng rất nhanh, hai tay giữ cổ tay cô. Tay Lâm Ngữ Kinh đảo một vòng, trở tay muốn hất cậu, lại bị trực tiếp kéo lại ghìm chặt. Lực của cậu rất lớn, động tác trên tay Lâm Ngữ Kinh bị hạn chế, không hề nghĩ ngợi bèn trực tiếp nhấc chân, nâng đầu gối muốn đá tới.
Thẩm Quyện lập tức nhận ra ý đồ của cô, chân dài đưa tới trước, áp trên đùi cô. Một giây sau dán cả người tới đây, gắt gao đè cô lên tường.
Hai người quằn quại mà quấn quéo với nhau. Chân Thẩm Quyện đè lên chân cô, tay ghìm tay cô. Cô muốn động chút cũng không được.
Rõ ràng là định đánh lộn, nhưng không biết tại sao cứ cảm thấy là lạ.
Mà người này còn đang cười: "Cô gái nhỏ, có nhiều chỗ không thể tùy tiện đá, biết không?"
Về mặt sức mạnh, nam sinh và nữ sinh tuyệt đối chênh lệch. Lâm Ngữ Kinh vốn dĩ cũng không quá chuyên nghiệp, dựa vào khôn vặt với chút kỹ xảo nhỏ bình thường ngược bậy loại rau cỏ thì được, chứ gặp phải loại như Thẩm Quyện này, nhất định là sẽ bị áp chế đến chết toi.
Lâm Ngữ Kinh sắp bùng nổ rồi. Lửa giận hòa với mất tự nhiên và xấu hổ, cùng với một vài tâm trạng ngổn ngang khác, không biết hình dung thế nào lẫn hỗn vào nhau. Một tia suy nghĩ vọt thẳng lên trên, cô không hề nghĩ ngợi mà ngước cổ, mạnh mẽ cắn một cái lên cằm cậu.
Thẩm Quyện "Shhhh" một tiếng thật dài.
Lâm Ngữ Kinh cứng đờ rồi.
Cô thậm chí còn ngậm cằm cậu ngây ngốc hai giây, mới hồi phục tinh thần, nhả miệng ra.
Thẩm Quyện buông cô ra, lùi về sau nửa bước, kéo dãn khoảng cách một chút: "Hung thế sao?"
"Tôi..." Lâm Ngữ Kinh vẫn đứng tại chỗ. Cô há miệng, lại cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Xin lỗi..."
Thẩm Quyện không lên tiếng.
Lâm Ngữ Kinh có chút chột dạ. Thật ra cô còn cắn mạnh lắm đấy, chắc là rách da rồi.
Nhưng cái này có thể trách ai?
Cậu ngoan ngoãn để tôi đấm một đấm, không ấn tôi, tôi lại có thể cắn cậu à?
"Ai bảo cậu giở trò lưu manh trước." Lâm Ngữ Kinh bổ sung.
Thẩm Quyện đưa tay, ngón cái chạm một cái vào chỗ bị cô cắn qua, âm ẩm.
Cậu vê ngón cái và ngón trỏ với nhau, cọ cọ: "Một phát này của cậu, so với tôi còn lưu manh hơn nhiều."
"..."
Lâm Ngữ Kinh không phản bác lại, cũng không nói lời nào.
Gần mười giờ, lầu phòng ngủ chuẩn bị khóa cửa, dì quản lý giục mấy nữ sinh còn đứng ở cửa trò chuyện. Thẩm Quyện lấy điện thoại trong túi ra, liếc nhìn thời gian: "Sắp khóa cửa rồi, vào đi thôi."
Lâm Ngữ Kinh không nhúc nhích, lén lút liếc nhìn cằm cậu một cái. Ánh sáng mờ mờ, không nhìn rõ có phải rách thật hay không.
Thẩm Quyện cười cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cô một cái: "Ngủ ngon, bạn cùng bàn nhỏ."
Cả buổi tối Lâm Ngữ Kinh không sao ngon giấc được. Trước khi sắp ngủ, nhận được điện thoại của Lâm Chỉ.
Từ lần trước Lâm Chỉ gọi điện đến, hai người đã rất lâu không nói thêm gì nhiều. Ngoại trừ mỗi tháng một lần hay mấy lúc gửi tiền ra thì không còn trao đổi gì khác.
Vậy nên thời điểm Lâm Ngữ Kinh tắm xong đi ra, ngồi ở trên giường nhìn thấy cú điện thoại này, có hơi sững sờ.
Vang lên hai tiếng, cô nhận cuộc gọi: "Mẹ."
Giọng của Lâm Chỉ trước sau như một, bởi vì bình thản quá mức mà có vẻ hơi lạnh nhạt: "Có thành tích thi rồi chứ?"
Đây là câu nói đầu tiên của bà, trước giờ đều như vậy, không có bất kỳ thay đổi nào.
Lâm Ngữ Kinh đã sớm quen, đáp một tiếng: "Ừm."
Lâm Chỉ hỏi: "Hạng bao nhiêu?"
Lâm Ngữ Kinh ngừng một chút: "Thứ hai ạ."
Lâm Chỉ trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh nói: "Bát Trung ở thành phố A cũng không tính là trường học trọng điểm hàng đầu, con bây giờ ngay cả hạng nhất cũng không giành được sao?"
Lâm Ngữ Kinh yên tĩnh một hồi, mới nói: "Bát Trung cũng rất tốt."
Lâm Chỉ không nói lời nào.
Sau khi hai người im lặng hồi lâu, Lâm Chỉ bỗng nhiên thở dài thật khẽ: "Tiểu Ngữ, mẹ không biết có phải hoàn cảnh mới đã gây ra một số ảnh hưởng với con hay không. Tuy rằng mẹ và ba con tách ra, nhưng mẹ dù sao cũng là mẹ con, mẹ không hy vọng những chuyện này ảnh hưởng đến thành tích của con. Bất kể ở nơi nào, con cũng nên là người đứng đầu."
Lâm Ngữ Kinh ngồi trên giường dựa vào tường, hờ hững nhìn vách tường trắng như tuyết.
Trong túc xá là giường đơn, tương đối hẹp. Nửa đôi chân nhỏ của cô ló ra bên ngoài giường, trên mu bàn chân còn đọng vài giọt nước chưa lau khô.
Cuối mùa thu, cô thấy hơi lạnh, cong cong ngón chân, gập chân giẫm trên mặt giường.
Lâm Chỉ không đợi cô đáp lại, nhẹ giọng hơn một chút: "Tháng sau mẹ đến chỗ con công tác, con có muốn ra ngoài ăn bữa cơm với mẹ không?"
Lâm Ngữ Kinh ngây ngẩn.
Mẹ muốn ăn cùng mình một bữa cơm sao?
Loại câu thăm hỏi ý kiến của cô này, trước đây hầu như chưa từng xuất hiện trong miệng Lâm Chỉ. Bà vĩnh viễn cũng chỉ ra mệnh lệnh tuyệt đối.
Lâm Ngữ Kinh thanh cổ họng: "Mẹ hỏi ý của con, chính là nói con có thể từ chối sao?"
Lâm Chỉ trầm mặc một chút: "Mẹ hi vọng con sẽ không từ chối."
"Được ạ." Lâm Ngữ Kinh hít một hơi, ngồi dậy, "Lúc mẹ đến thì gọi điện thoại cho con."
Lâm Chỉ nói thêm hai câu, cúp điện thoại.
Lâm Ngữ Kinh nhìn điện thoại trở về màn hình đen kịt hai giây, bò đến đầu giường cắm sạc pin, đặt ở bàn bên cạnh, trở lại giường kéo chăn, nhắm mắt.
Cô thực sự mỏi mệt. Một ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, tin tức mới không ngừng không nghỉ ùa vào đầu, từng đoạn chuyện ngắn hết cái này đến cái khác lướt qua đầu một lần.
Hình ảnh cuối cùng trước khi mơ mơ màng màng say giấc, vậy mà lại là mặt của Thẩm Quyện.
Một đêm này Lý Lâm ngủ rất ngon. Thắng cuộc thi hôm qua khiến tâm trạng thoải mái đến lòng tràn niềm vui, thậm chí nhớ đến mình còn chưa làm bài tập vật lý cũng không thấy hoảng loạn tẹo nào.
Cậu ta cảm thấy tuần này, không, ít nhất là một tháng này, đều là ngày may mắn của mình.
Dù sao bọn họ đã đánh thắng lớp , vận mệnh con cưng.
Tuy rằng thắng lợi này căn bản chẳng có dính dáng gì tới cậu, có điều không quan trọng lắm. Sức mạnh của anh em chính là sức mạnh của mình, vận may của anh em cũng có thể là vận may của mình.
Lý Lâm trọ ở trường. Sáng sớm cậu ta đặc biệt bỏ qua căn tin, đi tới xe bán bữa sáng đối diện trường mình mua đồ ăn sáng.
Còn đụng với Tống Chí Minh không trọ ở trường.
Tống Chí Minh xem ra tinh thần cũng không khác biệt lắm, đang ngâm nga chờ dì bán xe bữa sáng rán bánh cá. Lý Lâm nhìn thấy cậu ta, chào hỏi cậu ta một chút: "Đã lâu không gặp nha đội trưởng! Nhớ tao không."
"Nhớ mày lắm đó người anh em." Tống Chí Minh nhiệt tình đáp lại cậu, "Hôm nay tao đem súp Bảo đậm đặc vị xương heo, mày có đem trà hoa cúc không?"
Lý Lâm cười mắng cậu ta một trận.
Cậu muốn một phần bánh bao áp chảo, lại cầm túi sữa đậu nành. Tống Chí Minh đợi cậu một lúc, cùng nhau đi vào trường.
() Tên trên là tạm đặt. Tên tiếng Trung là 生煎 (tên tiếng anh: Pan-fried Pork Bun) - Một loại bánh phổ biến ở Thượng Hải, Chiết Giang,...
"Hôm qua bọn mày đều không có chuyện gì à. Mợ nó nửa đêm tao tỉnh ngủ, đau đầu chết tao luôn." Tống Chí Minh cắn bánh cá, "Mẹ tao hầm cho tao miếng canh, cũng rất hữu hiệu, chẳng qua là không dễ uống chút nào."
Hai người vừa tán gẫu vừa đi, đi được nửa đường, Lý Lâm nhớ hồi này mình đi ra vui vẻ quá, cặp cũng quên cầm rồi, lại trở về phòng ngủ một chuyến.
Tống Chí Minh đi cùng cậu ta trở lại. Kết quả hai người vừa mới vào lầu, liền chạm mặt với Thẩm Quyện đi từ trong ra.
Thẩm Quyện không trọ ở trường, cho nên lúc Lý Lâm nhìn thấy cậu còn sửng sốt một lát, dừng bước lại.
Tống Chí Minh cũng ngẩn người: "Ông chủ Thẩm, chào buổi sáng nha."
Thẩm Quyện rõ ràng chưa tỉnh ngủ, phờ phạc nhấc mí mắt: "Chào."
Không chỉ chưa tỉnh ngủ, cậu còn trông y như mới đánh nhau với người ta một trận. Vả lại còn đổ máu, trên sống mũi có vết sượt da, trên cằm còn có dấu răng nhỏ tròn tròn.
...
Hả?
Dấu răng á?
Tống Chí Minh và Lý Lâm nhìn nhau một chút, thấy được trong mắt đối phương nỗi kinh hoàng cùng sợ hãi không cùng mức độ.
Tống Chí Minh cảm thấy dường như đã ném vào giữa câu chuyện phức tạp này.
Cậu ta ngửa đầu ngó nhìn ký túc xá nam sinh, lại nhanh chóng quay đầu, liếc sang ký túc xá nữ sinh bên kia, nghiêng đầu lại: "Ông chủ Thẩm, tớ nhớ cậu trước giờ không trọ ở trường mà?"
Thẩm Quyện buông mí mắt, giọng điệu buồn ngủ khàn khàn: "Ừm, hôm qua muộn quá, không trở về."
Hôm qua muộn quá.
Muộn quá.
Muộn.
Hôm qua bọn họ không tới chín giờ tối đã về, vừa khéo là thời điểm hết giờ tự học tối bình thường. Cái thời gian "Muộn quá" này khẳng định không phải là thời gian bọn họ về.
Tống Chí Minh lại liếc nhìn dấu răng trên cằm lão đại, còn chưa nói gì, Hà Tùng Nam đã quẹo từ căng tin bên kia qua đây, đứng không xa phía trước gọi cậu một tiếng: "Quyện gia!"
Thẩm Quyện ngáp một cái đi tới chỗ cậu ta.
Tống Chí Minh ở dưới lầu đợi một lúc. Lý Lâm mang theo cặp đi xuống, Tống Chí Minh xoay đầu lại: "Mày nhìn thấy cái dấu răng trên cằm ông chủ Thẩm không?"
"Tao cũng không mù!" Lý Lâm ngậm cái bánh bao áp chảo, âm thanh mơ hồ, "Không biết ai mạnh như vậy, lão đại cũng dám cắn cơ đấy."
"..."
Tống Chí Minh xoay đầu lại, bực bội nhìn cậu ta: "Mày đúng là không mù, nhưng sao mày lại có thể đần độn như vậy?"
"Mày thế là có ý gì hả." Lý Lâm nói, "Mày cảm thấy mắng tao có thể khiến mày trông như IQ cao hả?"
"IQ của tao có cao hay không tao không biết, tao chỉ biết là câu hỏi này của mày thật sự rất thiểu não." Tống Chí Minh nói, "Chỉ ngay trong trường chúng ta này, mày cho rằng còn ai dám cắn."
"Trường chúng ta à, " Lý Lâm ăn cái bánh bao áp chảo cuối cùng, suy nghĩ một chút, "Tao cảm thấy ngoại trừ Lâm muội thì chẳng còn ai khác đâu."
Lý Lâm chợt im bặt.
Tống Chí Minh không lên tiếng, nhìn cậu ta.
Nửa cái bánh bao áp chảo trong miệng Lý Lâm suýt nữa thì rơi ra: "Đậu mợ? Thật hay giả vậy."
Tống Chí Minh thở dài: "Mày cảm thấy nếu như ông chủ Thẩm đi đánh nhau với người khác, có thể để người ta cắn được cằm cậu ta sao?"
"Tuy rằng tao vẫn cảm thấy hai người bọn họ ấy ấy, nhưng mà, Quyện gia không phải kiểu đó, kiểu đó..." Lý Lâm có chút khó thốt khỏi miệng, thấp giọng nói, "Trước không phải có cái topic sao, chính là bức ảnh cậu ấy và Hà Tùng Nam lớp ấy, Quyện gia bá đạo mà ấn người ta lên đó. Cái topic đó bị con gái trường chúng ta xây ước chừng cả ngàn tầng đấy, cái gì mà CP gì đó."
"Có khi là bá đạo mà ấn lên đó đánh một trận đấy." Tống Chí Minh là một thiếu niên nhỏ thẳng tăm tắp, cậu ta chỉ tin vào con mắt của chính mình, "Tao cảm thấy bước ngoặt của sự việc chính là ngày hôm qua, hôm qua sau khi trở lại ở giữa trận bóng, Quyện gia liền bắt đầu bộc phát thú tính."
"..." Lý Lâm im lặng, "Sột sột" hút cạn miếng sữa đậu nành cuối cùng, thở dài, "Quyện gia của chúng ta, từ khi quyết định không làm người, eo không mỏi, chân cũng không đau, không chừng cả người toàn là dấu răng."
Đối với chuyện đám bạn học lớp mình tự ý thêm thắt cho cậu nhiều tình tiết gay cấn như vậy, Thẩm Quyện không hề biết gì. Tối hôm qua đúng là vì thời gian khá trễ, chẳng muốn về nữa, bèn đi thẳng tới phòng ngủ của Hà Tùng Nam ngủ một đêm.
Sáng sớm lúc tắm rửa rửa mặt, cằm và sống mũi còn có chút đau rát lâm râm.
Ra tay cũng nặng thật.
Thẩm Quyện soi mình vào gương, ngửa cằm lên, liếc mắt nhìn vòng dấu răng đo đỏ trên đó.
Sau đó cậu cúi đầu, hai tay chống lên bồn rửa tay, bắt đầu cười.
Tuy rằng một phát này của Lâm Ngữ Kinh là bởi vì mới đánh cậu xíu mà đã bị cậu giữ cả hai tay, tức giận không thèm suy nghĩ đã trực tiếp cắn tới.
Nhưng mà cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, bây giờ cậu thậm chí còn có thể nhớ lại xúc cảm mềm mại trong khoảng khắc bờ môi thiếu nữ dính sát đến, tuy rằng một giây sau đã bị cảm giác đau đớn thay thế.
Đau một chút, cũng không đáng kể.
Thẩm Quyện đột nhiên cảm thấy mình thật giống tên biến thái.
Thời điểm cậu vào phòng học Lâm Ngữ Kinh đã ở đấy, có vẻ tâm trạng không quá dâng cao, đang chống đầu xem sách tiếng Anh.
Thẩm Quyện mang theo hai cái bánh sữa lòng vàng, đặt trên mặt bàn cô.
() Tên trên là tạm đặt. Tên tiếng Trung là 奶黄包 (tiếng Anh: Steamed Creamy Custard Bun). Đây là một món điểm tâm kiểu Quảng Đông.
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu, đứng dậy nhường chỗ.
Thẩm Quyện đi vào ngồi xuống, nhìn cô một cái.
Cô cũng đang nhìn cậu, ngoẹo cổ, ngả người thấp xuống, nhìn chằm chằm vào cằm của cậu.
Thẩm Quyện nhướng mày, thoải mái để mặc cô dán mắt nhìn.
Nhìn một lúc, cô cau mày, chỉ vào dấu răng trên cằm cậu, thấp giọng nói: "Cái dấu này rõ ràng như vậy, sao cậu không dán băng keo cá nhân vào."
"Không có." Thẩm Quyện nói.
Lâm Ngữ Kinh thở dài, kéo cặp ra, lấy từ ngăn bên một gói băng keo cá nhân dẹp dẹp, mở ra xé một cái đưa cho cậu: "Này."
Thẩm Quyện không nhận.
Lâm Ngữ Kinh giơ một lúc, ngẩng đầu lên: "Cho cậu đấy."
"Tôi, không biết nó ở chỗ nào, không nhìn thấy." Thẩm Quyện chỉ chỉ cằm, nói, "Không phải người gây chuyện nên chịu trách nhiệm khắc phục hậu quả sao?"
"..."
Lâm Ngữ Kinh nhìn bốn phía một vòng. Tự học sớm, các bạn học nên chép bài tập thì chép bài tập, nên tán gẫu thì tán gẫu. Cô lại quay đầu, đối diện với ánh mắt nóng rực của Lý Lâm.
Cũng không biết tại sao cậu ta lại nhiệt tình như thế.
Lâm Ngữ Kinh bình thản ngoảnh đầu đi, nằm nhoài lên bàn nhìn Thẩm Quyện, nhỏ giọng nói: "Nhiều người thế này, sao tôi dán cho cậu được..."
Nếu như là nửa tháng hay thậm chí là một tuần trước, Lâm Ngữ Kinh chắc chắn sẽ không có nửa suy nghĩ đen tối nào, không nói hai lời liền trực tiếp xé ra giúp cậu, "Phạch" một cái dán phịch lên.
Thế nhưng hiện tại, dường như không được rồi.
Quan hệ bạn cùng bàn của bọn họ, hình như đã không còn.
—— Thuần khiết như vậy nữa.
Không biết tại sao, cô chợt nảy sinh loại cảm giác cảnh còn người mất.
Tiếc thương nhàn nhạt.
Cô lại thở dài, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thẩm Quyện đang cởi quần áo.
Lâm Ngữ Kinh: "...?"
Thẩm Quyện cởi áo khoác đồng phục ra, bên trong vẫn là chiếc áo len hôm qua. Cậu giũ giũ áo khoác đồng phục, che trên đầu, tay cầm hai mép giương ra, ở dưới áo khoác đồng phục nhìn cô: "Vào đây."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh có chút không kịp phản ứng: "Bạn học Thẩm, bây giờ đang ở phòng học cậu cũng không nhịn được mà bộc phát thú tính à?"
Thẩm Quyện bình tĩnh nói: "Không phải sợ nhìn thấy sao, vào đây dán, bọn họ liền không nhìn thấy."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Đây đúng là một phương pháp tuyệt vời nhỉ! Bạn học Thẩm!
Ngài đúng là một thiên tài!
Cái phương pháp này quả thực không có một chút nổi bật nào luôn nha!
Lâm Ngữ Kinh phục sát đất rồi, lườm một cái, rút băng keo cá nhân từ bọc giấy nhỏ thả trên mặt bàn phía cậu: "Tự cậu dán đi, không biết ở đâu thì dán hết luôn đi, dán một dây, miễn sao che được thì thôi."
Thẩm Quyện còn đang giương áo đồng phục, nhìn cô: "Tôi có phải nên nhắc nhở cậu một lần là cái dấu răng này do ai cắn không?"
"..."
Được thôi.
Lâm Ngữ Kinh nhón mở miếng băng keo cá nhân, lộ ra phần băng dán. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn quanh một vòng lần thứ hai, xác định mọi người đều đang bận rộn chuyện của mình, không ai chú ý nhìn sang chỗ bọn họ.
Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng chui vào, gần như cùng lúc đó, Thẩm Quyện không một tiếng động cong khóe môi, kéo mép áo khoác đồng phục ra phía trước, che phủ hai người bên trong.
Ánh sáng từ bên dưới truyền tới, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu răng trên cằm cậu.
Bị áo khoác đồng phục phủ lên tạo thành một không gian nhỏ, hơi thở và cảm giác tồn tại của Thẩm Quyện bị phóng to vô số lần.
Cậu vẫn một mực rũ mắt, nhìn cô khe khẽ hỏi: "Nhìn rõ không?"
Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng.
Thẩm Quyện không nhịn được liếm khóe môi dưới, cười: "Có muốn tôi..."
"Không muốn." Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng ngắt lời cậu, "Cậu có thể ngậm miệng không hả?"
Vành tai cô lại bắt đầu nóng lên, mỗi tay kéo một đầu băng cá nhân giơ đến, kề sát dấu răng nho nhỏ trên cằm cậu.
Đầu ngón tay lành lạnh quét qua phần xương dưới cằm cậu, hai người đều khựng một chút.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác toàn bộ phòng học dường như đều yên tĩnh.
Tay Lâm Ngữ Kinh run lên, "Phạch" một cái, như trả đũa mà mạnh mẽ dán lên, dán chắc cứng.
Đại khái là sức lực hơi lớn, Thẩm Quyện khẽ "Shh" một tiếng, thấp giọng nói: "Nhẹ chút..."
Lâm Ngữ Kinh không chờ được nữa, vung tay cái "Xoạt" hất đồng phục của cậu, ló đầu ra, thoáng nhìn đôi chân của một người đứng bên cạnh bàn.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, cứng đờ rồi.
Thẩm Quyện bên cạnh không nhanh không chậm, ung dung thong thả mà kéo áo đồng phục xuống, cũng ngẩng đầu lên.
Lưu Phúc Giang chắp tay sau lưng, khom người, đứng trước bàn hai người, ôn hòa nhìn bọn họ: "Hai em đang làm gì vậy?"
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Quyện gia cảm thấy được thôi, cắn một cái so với hôn một cái càng kích thích hơn.
Đám giang hồ các người thật ghê gớm, dán miếng băng keo cá nhân cũng tình thú như thế:)