Lâm Chỉ không quay về Đế Đô, bà mang theo Lâm Ngữ Kinh đến Hoài Thành.
Chi nhánh mới của Lâm gia tại Hoài Thành mấy năm qua vẫn rất phát triển. Hiện giờ, trọng tâm công việc của Lâm Chỉ đều đặt ở đây. Bà dựa vào quan hệ đưa Lâm Ngữ Kinh vào một trường cao trung ở Hoài Thành, cơ sở thí nghiệm của ban khoa học tự nhiên tỉnh.
Với tên gọi Bồi dưỡng dự thi theo kiểu ngục tù, tỉ lệ học lên và tỉ lệ đậu vào trường top đều cực kỳ khủng bố. Bầu không khí học tập ở Bát Trung chắc chắn là không thể bì được với nơi này, thậm chí ngay cả Phụ Trung cũng vẫn hơi kém một chút.
Cưỡng chế sống ở trường, mỗi tuần về nhà một lần, tự học buổi tối đến mười một giờ đêm, sáng sớm sáu giờ luyện tập, lớp cũng đã rất sớm hòa vào bầu không khí học tập của lớp .
Lại là một hoàn cảnh mới, xa lạ, cần phải thích ứng lần nữa.
Lâm Ngữ Kinh tự cảm thấy khả năng thích ứng với hoàn cảnh mới của mình còn rất mạnh, chí ít là nhìn bề ngoài nom vẫn rất tự nhiên. Nhưng mới chưa bao lâu lại phải đổi một hoàn cảnh mới, ít nhiều gì vẫn có chút không thích ứng.
Lâm Ngữ Kinh ở trong phòng hiệu trưởng nghe chủ nhiệm lớp mới của cô nói với Lâm Chỉ những điều này một cách nghiêm túc mà đứng đắn, chợt nhớ tới ngày đầu tiên mình đến Bát Trung. Cô đứng trong văn phòng của Lưu Phúc Giang, nghe vị chủ nhiệm lớp không thích hợp làm chủ nhiệm lớp chút nào này vô cùng phấn khởi mà nói với cô "Em có biết tỉ lệ học sinh học lên của trường chúng ta là bao nhiêu không?! Chín mươi tám phần trăm!"
Thời điểm Lâm Ngữ Kinh nhìn thấy đám bạn học cùng lớp liền cảm thấy Lưu Phúc Giang chính là dọa người.
Người trong cả phòng học ấy, ngoại trừ học hành ra thì cái gì cũng làm, khiến cho cô lúc ấy bất chợt có cảm giác học sinh không học lên nổi đại học ở cái trường cao trung này có khi đều nằm hết trong lớp bọn họ.
Thẩm Quyện xin Lưu Phúc Giang cho nghỉ ba ngày, sáng sớm ngày thứ ba đúng giờ đi đến trường.
Ở cổng trường, cậu gặp được Tống Chí Minh và Vương Nhất Dương đang gặm bữa sáng cùng nhau đi vào trường. Sau khi Vương Nhất Dương bị Ninh Viễn đá vào chân, đã gài cậu ta tốn một khoảng phí kiểm tra lớn, cả người đều phải được kiểm tra cực kỳ đầy đủ, thậm chí còn làm cái CT não, nói xạo rằng mình hình như có hơi chấn động não.
Kết quả kiểm tra được là đầu gối bong gân, đã sớm nhảy nhót khắp nơi.
Cậu ta nhìn thấy Thẩm Quyện liền lao tới ngay tức khắc, vừa chạy vừa cao giọng gào lên papa của tôi, vỏ bánh khoai trong miệng văng khắp sân bãi. Người trong sân trường nhao nhao quay đầu ngó sang, trở thành một phong cảnh đẹp đẽ buổi sớm mai.
Thẩm Quyện vờ như không thấy đứa con trai ngoan này của mình.
Mãi đến khi Vương Nhất Dương với Tống Chí Minh chạy đến bên cạnh cậu, một tay Vương Nhất Dương gác lên vai cậu: "Papa! Mẹ nó ngài đã đi đâu vậy, điện thoại không nhận nhắn tin không trả lời, đến studio cũng không có ai, moẹ nó tôi gấp đến độ suýt nữa đã nổi mụn luôn rồi này."
Thẩm Quyện nhấc mắt, "Ừ" một tiếng vô nghĩa.
Âm thanh như hòa lẫn cùng cát.
Vương Nhất Dương và Tống Chí Minh bên cạnh trực tiếp ngây người. Ngây ngẩn hai giây, Vương Nhất Dương kịp phản ứng: "Đậu xanh, cổ họng này của cậu là nuốt phải sơn à?"
Thẩm Quyện cười cười, trên mặt đều là vẻ mỏi mệt do ngủ không đủ giấc, muốn giấu cũng không được.
Vương Nhất Dương cau mày: "Đã bao lâu rồi cậu không ngủ?"
"Không biết." Thẩm Quyện khàn giọng nói.
Tống Chí Minh lập tức đưa túi sữa đậu nành trong tay mình cho cậu: "Trước tiên nhuận giọng đã."
Thẩm Quyện nhận lấy, nói cảm ơn, ừng ực uống hết cả túi sữa đậu nành, tiện tay ném vào thùng rác cạnh đó.
Túi sữa đậu nành bằng nhựa sượt qua miệng thùng rác, rơi xuống đất.
Không ném trúng.
Vương Nhất Dương liếc mắt nhìn cậu, chạy tới bỏ túi sữa đậu nành vào thùng rác, lại chạy về.
Thẩm Quyện đứng yên tại chỗ thở dài.
Thấy không, xạ thủ thần đồng trầm lặng Thẩm Quyện, mày cũng không phải bách phát bách trúng.
Hôm cuối cùng lúc Lâm Ngữ Kinh vừa đi, cậu bị một cú điện thoại của bệnh viện gọi đến.
Thẩm Quyện vốn đã tưởng chuyện sẽ không nào tệ hại thêm nữa. Cả đời này cậu cũng không nghĩ tới bản thân sẽ có thời điểm khốn đốn như thế.
Hiện giờ cậu cũng không biết, bản thân trước đây có phải đã quá lạc quan với cuộc sống rồi hay không.
Tình trạng của Lạc Thanh Hà không tốt lắm, tim suy kiệt, phổi nhiễm trùng nghiêm trọng. Lần này rút ra được rất nhiều dịch ứ đọng mang mủ. Bác sĩ cuối cùng cũng nói chỉ còn khoảng hai đến sáu tháng nữa.
Mẹ Thẩm sau khi nhận được tin tức đã đặt hết công việc xuống, bay về nước, khóc liên tục khoảng mấy ngày, lại bắt đầu phát sốt.
Bên phía studio còn có mấy khách hàng, Thẩm Quyện lùi lại toàn bộ, lại miễn cưỡng lên tinh thần gọi tới từng người một hẹn thời gian lần nữa.
Hết chuyện này tới chuyện nọ từng cái một tràn không ngớt vào đầu, căn bản không có thời gian lắng xuống. Thẩm Quyện thử hồi tưởng lại xem mấy ngày nay mình rốt cuộc đã bao lâu không ngủ đàng hoàng.
Dường như từ tối chủ nhật cuối cùng cô đi tới bây giờ, tổng cộng còn chưa ngủ được mấy tiếng.
Sau cùng lúc cô đi.
"Cậu ngủ sớm một chút, tớ đi rồi cậu phải ngủ luôn đấy, không cho thức khuya."
Fuck.
Đầu đau rưng rức từng đợt, huyệt Thái Dương cứ như một giây sau sẽ nhảy ra. Thẩm Quyện cúi đầu, một tay che bên phải mắt, trì hoãn vài giây, mới ngẩng đầu lên: "Đi thôi."
Vương Nhất Dương và Tống Chí Minh nhìn nhau một chút, đều không lên tiếng, đồng thời đi theo tới trước.
Đi tới cửa lớp, Vương Nhất Dương cuối cùng cũng không nhịn được: "Papa, tuần trước em gái Lâm đã đi rồi. Tôi nghe Lão Lưu nói hình như là chuyển trường —— "
Vương Nhất Dương chưa nói xong, Tống Chí Minh ở phía sau cậu ta đã đạp cậu ta một phát. Vương Nhất Dương nín bặt, quay đầu trừng mắt với cậu ấy.
Tống Chí Minh không một tiếng động làm khẩu hình —— Cậu bị ngu à?
Vương Nhất Dương không để ý đến cậu ấy, một lần nữa quay đầu lại: "Thẩm Quyện, tính cách tôi thế nào cậu cũng biết, chuyện tôi thật sự không nhịn được, thì tôi không thể nhịn." Vương Nhất Dương thở dài, "Cậu và em gái Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tôi thấy lúc cậu ấy đến thu dọn đồ đạc còn khóc đấy."
Chỉ có trong loại thời điểm nghiêm túc này, cậu ta mới gọi tên đầy đủ của cậu.
Thẩm Quyện mím môi, khóe môi hơi trĩu xuống: "À." Cậu khàn giọng, "Tôi cũng không biết."
Là thật sự không biết.
Lâm Ngữ Kinh cứ như một tra nam, không có bất kỳ lời giải thích nào, cũng không hề bàn bạc tính toán với cậu, tự mình ra quyết định rồi trực tiếp nói cho cậu; tớ phải đi, tớ phải về ngôi trường ban đầu, hai chúng ta yêu xa đi.
Làm người ta không hề có sự chuẩn bị nào, ngay cả bước đệm lẫn thời gian thích ứng cũng không có.
Thẩm Quyện lúc đó cũng không kịp phản ứng.
Hơn mấy tiếng sau, lúc cậu ngồi trong phòng bệnh ở bệnh viện, nghe những tiếng động khẽ khàng của máy móc bên trong, ý thức mới dần dần quay trở lại.
Hình như bị đá rồi.
Mà hình như cũng không phải.
Thẩm Quyện gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, từ đầu đến cuối luôn là trạng thái tắt máy.
Trong lòng là ngọn lửa đang bị kìm nén.
Thật sự tức giận.
Thẩm Quyện thiếu chút nữa đã đập nát điện thoại. Chờ trận hỏa này trôi qua, lại có hơi mờ mịt.
Ngay cả liên lạc cũng không liên lạc được, thậm chí cậu cũng không biết trạng thái của hai người lúc này rốt cuộc là chia tay, hay vẫn còn bên nhau.
Cô không chịu nói với cậu, nhưng Thẩm Quyện cũng không phải ngốc. Tình hình gia đình cô, phản ứng tối thứ sáu, cộng thêm lời cô nói hôm đó, kết hợp với nhau ít nhiều gì cũng có thể đoán được mấy phần.
Cái này không phải là vấn đề.
Cô phải đi, cậu có thể chờ. Hiện giờ không được, vậy thì chờ cô lớn lên.
Nguyên nhân cậu nổi giận là ở chỗ —— Cậu không biết cái loại tính cách cực kỳ không có cảm giác an toàn kia của Lâm Ngữ Kinh đến cùng là đã hình thành như thế nào. Dường như bất luận làm cái gì, cô đều cảm thấy mình chỉ có thể một thân một mình.
Một mình khóc, một mình cười, một mình giải quyết bất cứ vấn đề gì, một mình tùy ý ra quyết định. Cô chưa hề nghĩ rằng, cho dù có chuyện gì thì cậu cũng có thể gánh vác cùng cô.
Ngay cả ý nghĩ có thể thương lượng với cậu một lần, để hai người cùng nhau ra quyết định, cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Thẩm Quyện bỗng nhiên có loại cảm giác bất lực mà trước giờ chưa từng có.
Cậu cho rằng mình có thể đủ kiên trì, có thể không ngại phiền, từng chút từng chút một kéo cô ra, lôi cô ra khỏi lớp vỏ bọc cứng rắn của mình.
Thế nhưng như vậy cũng vô dụng. Thẩm Quyện nhận ra mình bận rộn đến cuối cùng, hoàn toàn là phí công.
Bản thân cô không muốn ra.
Cô trước giờ đều không thật sự tin tưởng cậu.
Thời điểm Thẩm Quyện đi vào lớp, bọn Lý Lâm như ong vỡ tổ mà nhào đến. Tất cả mọi người có một đống câu hỏi, nhưng nhìn thấy trạng thái của Thẩm Quyện, cuối cùng cũng không hỏi gì cả.
Chỉ có mỗi tên đần Vương Nhất Dương, Thẩm Quyện cảm thấy rất hài lòng, lúc này cậu đã mệt đến mức sức lực mở miệng nói chuyện cũng không có.
Vẫn là chỗ ngồi hàng đầu tiên sát cửa ra vào, hai cái bàn kề bên nhau, chỉ là cái bàn bên ngoài đã trống trơn rồi.
Mặt bàn sạch bong, trong hộc bàn không còn gì cả.
Lâm Ngữ Kinh chẳng hề để lại một thứ gì.
Thẩm Quyện giơ tay, đẩy ghế của cô ra, ngồi xuống chỗ của mình.
Đồ của cậu không có ai động đến. Thứ sáu tuần trước lúc về xếp thế nào thì lúc này vẫn như thế đó, ngoại trừ đống bài tập các môn giáo viên phát mấy ngày nay được Vương Nhất Dương giữ lại giúp cậu.
Một xấp dày đặc rải trên mặt bàn, từng tờ một xếp chồng lên nhau.
Chính giữa đống bài tập lồi lên một cục nho nhỏ, cứ như bên dưới có đồ gì đó.
Thẩm Quyện nhấc xấp bài tập dày đặc lên, nhìn thấy đồ vật bị đè ở dưới.
Một cây kẹo que lẳng lặng nằm trên mặt bàn, giấy bọc màu hồng nhạt, vẫn là vị mật đào.
Ký ức thoáng một cái lùi về mấy tháng trước, thời điểm hai người còn chưa quá thân quen, cậu giúp cô viết đơn xác nhận, cô loay hoay đến nỗi một câu cảm ơn cũng không nói ra được.
Cô gái nhỏ mím mím môi nhìn cậu cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không nói ra được, thở dài, ấp a ấp úng mà bảo cậu đưa tay, cho cậu một cây kẹo là đã muốn xua đi.
Hình ảnh quá đỗi rõ ràng, cứ như chỉ mới xảy ra một giây trước.
Thứ đầu tiên cô cho cậu, cũng là thứ cuối cùng cô để lại.
Cái cách thức từ biệt này.
Tâm trạng từ đầu đến cuối vẫn luôn bị quá nhiều chuyện ép chặt bỗng nhiên không hề có điềm báo trước mà cuồn cuộn ùa đến.
Thẩm Quyện nhắm mắt lại, cắn răng, cáu giận đến bật cười, cười đến cay cay mắt.
Đây mẹ nó thật là.
Đến nơi đến chốn nhỉ.
Nhất Trung ở Hoài Thành là kiểu hoàn toàn khép kín. Trường học ở vùng ngoại thành, đồng thời cực kỳ phản đối phụ huynh cho con mình mang điện thoại di động.
Dùng lời chủ nhiệm lớp mới của Lâm Ngữ Kinh mà nói, trẻ con không chịu được cám dỗ, cho nên tuyệt đối không nên để những thứ cám dỗ đến trước mặt bọn cô. Một khi đã thư giãn rồi, muốn căng thẳng lần nữa sẽ rất khó khăn.
Lâm Chỉ căn bản không có ý định đưa điện thoại cho cô. Thời điểm Lâm Ngữ Kinh ý thức được điều này, cuối cùng đã không nhịn được mà náo loạn với bà một trận.
Nhưng mà bất kể cô ầm ĩ thế nào, Lâm Chỉ thậm chí đến biểu cảm cũng không có nhiều thay đổi: "Cho con điện thoại di động, để con liên lạc với cậu bé kia? Vậy mẹ mang con đi còn có ý nghĩa gì?"
"Tôi sẽ không nói chuyện nhiều với cậu ấy." Lâm Ngữ Kinh nhắm mắt lại, cảm thấy rất mệt, "Tôi chỉ là muốn, nói với cậu ấy một tiếng. Lúc tôi đi còn chưa gặp được cậu ấy, dù thế nào tôi cũng phải nói với cậu ấy một tiếng."
Lâm Chỉ không hề bị lay động.
Lâm Ngữ Kinh cuối cùng cũng sụp đổ, nói: "Tôi cũng đã đi theo bà, bà còn không yên lòng cái gì? Tôi cũng đã từ bỏ rồi."
Lâm Chỉ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Con không phải là từ bỏ, con sợ mẹ tìm cậu ta."
Lâm Ngữ Kinh cứng đờ.
"Tiểu Ngữ, con cảm thấy con hiểu rõ mẹ, mẹ cũng hiểu rõ con. Trong lòng con nghĩ thế nào mẹ đều rõ rõ ràng ràng, con muốn bảo vệ cậu ta, thì phải ở đây cố gắng học tập." Lâm Chỉ nói, "Chất lượng dạy học ở Nhất Trung Hoài Thành cá nhân mẹ cảm thấy còn cao hơn Phụ Trung một chút, mẹ tìm cho con lớp thí nghiệm, trạng nguyên tỉnh cả ba năm nay đều là ở nơi này mà ra."
Lâm Ngữ Kinh thờ ơ gật gật đầu.
Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng vùi đầu vào một cuộc sống mới.
Cô nội trú ở trường, mỗi thứ sáu Lâm Chỉ sẽ đến đón cô. Lần này không còn là một người một phòng ngủ, trong phòng có tổng cộng bốn người, mỗi người đều phù hợp với hình tượng học sinh ở nơi này —— Trong mắt chỉ có học tập.
Thẻ tín dụng của Lâm Ngữ Kinh là thẻ phụ của Lâm Chỉ, hơn nữa cũng không ra khỏi trường được. Lâm Ngữ Kinh còn đặc biệt quan sát bạn cùng phòng và bạn học mới của cô thử xem có điện thoại hay không, chẳng có kết quả gì, trong lòng bọn họ dường như chỉ có học tập.
Lượng bài tập và độ khó ở Nhất Trung cao hơn trước đây không chỉ một ít. Mỗi sớm mai mở mắt ra là bài thi, nhắm mắt lại là bài tập, người ở chỗ này trông cứ như không biết cái gì gọi là mệt mỏi, không thiếu nhất chính là đầu óc thông minh.
Lâm Ngữ Kinh bắt đầu nhiều lần di động trong ba người hạng đầu khối, thường xuyên không lấy được hạng nhất. Mười mấy người đứng đầu cạnh tranh rất khốc liệt, thậm chí có rất nhiều lúc xuất hiện tình huống cùng điểm. Cô nhất định phải ép toàn bộ những thứ trong đầu mình xuống để bản thân tiến bộ, bởi vì người khác cũng đang tiến bộ.
Lớp trôi qua, lớp đã tới.
Lâm Ngữ Kinh phát hiện, một khi đã quá chú tâm tập trung vào một chuyện, con người thật sự có thể quên rất nhiều thứ.
Cô càng ngày càng trở nên trầm mặc, bắt đầu rất hiếm khi nhớ tới Thẩm Quyện. Vì bảo đảm đạt được hiệu suất cao nhất trong thời gian ngắn nhất, lúc cô làm bài không còn tỉ mỉ viết từng đề một nữa, câu nào đơn giản trực tiếp quẹt mấy chữ rồi bỏ qua, thời gian chủ yếu đều dùng để đối phó với mấy câu khó phía sau.
Bạn cùng bàn mới của cô là một cô gái mặt tròn tròn, trông mềm mại yếu ớt, lúc nói chuyện giọng cũng như làm nũng, khá giống Từ Như Ý.
Có lẽ là thiếu cái gì liền thích cái đó. Bản thân Lâm Ngữ Kinh không mềm yếu, đối với kiểu con gái đáng yêu này trước giờ đều rất có hảo cảm, cho nên quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
Cô gái này hẳn là một trong số ít người không ngày ngày liều mạng học tập ở Nhất Trung, thành tích không tệ, thấy thi cử như hiện giờ là tốt rồi, tính tình cũng xem như khá hoạt bát. Đôi lúc tự học tối mà làm xong hết bài tập rồi thì còn có thể mở cuộc bãi công nho nhỏ. Lâm Ngữ Kinh làm bài, cô ấy liền quay đầu sang nhìn cô làm, mắt to chớp chớp: "Ôi, Lâm Ngữ Kinh, sao mấy cái đề tự luận cậu đều không làm vậy."
"Hả?" Lâm Ngữ Kinh không ngẩng đầu, "Tiết kiệm thời gian."
"Nhưng giáo viên nói lúc luyện tập thì quá trình làm bài cũng phải viết vào, chứ không đến khi thi thật thì sẽ theo thói quen mà quên mất." Em gái nhỏ mềm mại nghiêng đầu nhìn bài thi của cô một chút, lại nói, "Tuy nhiên cậu chắc là không quên đâu, học bá các cậu đều như vậy, mấy câu hỏi linh tinh kiểu này là có thể ghi ra đáp số ngay ấy chứ."
"Mà tư thế cầm bút của cậu hình như cũng không đúng lắm." Em gái nhỏ mềm mại lấy bút của mình ra, ngón trỏ móc móc lên trên, thử viết hai chữ, "Như thế này sẽ viết chữ nhanh hơn sao?"
Ngòi bút của Lâm Ngữ Kinh khựng lại, sửng sốt.
Cô đưa mắt lên, nhìn hai đề tự luận bên trên, tìm những thông tin mấu chốt trong đề, đánh dấu rõ trọng điểm, tiện tay vẽ hai đường kẻ phụ trên hình, trực tiếp viết đáp số ra.
Lúc Thẩm Quyện làm bài vẫn là như vậy.
Trong lúc bản thân cô cũng không nhận ra, cô đã vô thức biến chính mình thành dáng vẻ của cậu.
Cứ như thế này, thì có thể chứng minh gì đó.
Rõ ràng hiện giờ cô đều rất hiếm khi nhớ đến cậu.
Một năm rưỡi thôi mà, qua rồi cô lại trở về, có gì to tát đâu chứ.
Không có gì to tát cả.
Lâm Ngữ Kinh chôn đầu xuống, một lần nữa cất bút, làm cho xong đề tự luận cuối cùng: "Không đâu." Cô khịt khịt mũi, giọng hơi khàn, "Như thế viết chữ xấu chết ấy, cậu đừng bắt chước."
Buổi tối hôm đó, Lâm Ngữ Kinh mơ một giấc mộng.
Giấc mộng rất dài, cũng rất ngắn. Khi cô tỉnh lại là ba giờ sáng, đã không nhớ được mình vừa mơ thấy cái gì.
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang ngủ say. Rèm cửa sổ không kéo kín, lộ ra bầu trời đen kịt và nửa vầng trăng mờ mờ.
Lâm Ngữ Kinh không còn buồn ngủ nữa, ngồi yên trên giường. Lần đầu tiên sau khi đi tới nơi này, cô thử nhớ lại mấy tháng mình ở Bát Trung.
Một chủ nhiệm lớp không thích hợp làm chủ nhiệm lớp tí nào, nhưng lại là chủ nhiệm lớp tốt nhất mà cô từng gặp trên đời.
Trà hoa cúc địa ngục pha lẫn súp đậm đặc, chưa từng ngắt quãng buổi nào của Lý Lâm.
Lần đầu thi tháng ngoài dự đoán.
Báo bảng ngốc nghếch lại dưỡng sinh đứng thứ nhất từ dưới tính lên.
Khẩu hiệu đại hội thể thao dở hơi đến không chịu nổi.
Trận bóng rổ dùng hết toàn lực mới giành được thắng lợi.
Lâm Ngữ Kinh cố gắng lách qua hết thảy những hồi ức có chứa Thẩm Quyện, nỗ lực nghĩ đến những chuyện mà cậu không phải là nhân vật chính.
Cuối cùng cô lại nhận ra từng giây từng phút của mình, mỗi một chuyện nhỏ nhặt, thật ra đều có cậu tham gia.
Cô căn bản không phải là đang né tránh cậu, cô đang liều mạng lục tung toàn bộ kí ức của mình, chỉ để tìm kiếm cậu.
Hết chương .