Lê Dữ ở Thanh Viễn đợi hai ngày liền trở về Tân Thành, khi anh Tần nhìn thấy anh, phát hiện mặt anh ẩn chứa nụ cười, cả người vui tươi hớn hở, không chút nào thấy trạng thái uể oải lúc ấy.
Anh ta không khỏi trêu ghẹo nói: “Thấy em sinh long hoạt hổ như thế, xem ra là tìm được thuốc giải rồi?”
Lê Dữ gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà cười vài tiếng, “Khiến cho công ty thêm phiền toái, cũng khiến cho anh Tần thêm phiền toái rồi.”
“Cũng không tính là phiền toái, trải qua chuyện lần này, ngược lại em củng cố fan, cũng coi như là một cọc chuyện tốt.” Anh Tần vỗ vỗ bờ vai của anh nói.
Lê Dữ mím môi ngồi xuống, “Ở trong tin nhắn, anh nói nhận phim mới cho em?”
“Đúng.” Anh Tần lấy ra máy tính bảng cho anh xem, “Có hai bộ, một bộ điện ảnh, một bộ truyền hình, bởi vì trùng lịch quay, em chỉ có thể chọn một trong hai bộ.”
Lê Dữ lấy máy tính bảng đến trước mặt mình, nghiêm túc mà nhìn hai bộ phim này.
“Đạo diễn điện ảnh em cũng không xa lạ, là đạo diễn Lý của “Thời gian”. Lúc ấy ông ấy quay “Thời gian” đều chỉ là vì muốn thử một chút loại phong cách này, không nghĩ tới nổi tiếng, điện ảnh lần này cũng là một đề tài mới. Ông ấy cũng là cảm thấy em ở trong bộ phim “Thời gian” này biểu hiện rất tốt, cho nên đề nghị để cho em tới đóng.” Anh Tần giải thích.
Ánh mắt Lê Dữ cũng nhìn những dòng chữ đó, bộ điện ảnh này nói về chuyện xưa của người gác rừng. Bởi vì thế hệ đồng lứa của bọn họ kiên trì trồng cây, mới cómãn nhãn mặt đất màu xanh mơn mởn.
Riêng phim tài liệu điện ảnh, so với phim hành động hài có sự khác nhau rất lớn.
Nhưng bộ điện ảnh này lại tập hợp đông đảo diễn viên gạo cội, hơn nữa danh tiếng của đạo diễn Lý, không khó tưởng tượng đây sẽ là một bộ điện ảnh có danh tiếng.
“Bộ phim truyền hình này là trực tiếp cho em đi làm nam một, tiểu hoa đang hot đóng nữ chính, phương diện lưu lượng độ hot không cần lo lắng.” Anh Tần lại lật một trang trang cho anh xem.
Một bộ phim truyền hình cổ trang, cũng coi như là phim thần tượng cổ trang, cốt truyện tập trung vào yêu đương, không có khiêu chiến lớn gì.
Lê Dữ cũng từng đóng cổ trang, nhưng chỉ là khi còn nhỏ từng đóng vài lần, về phần hoá trang cũng không có vấn đề bao lớn, đối với anh không có tính khiêu chiến gì.
“Em chọn bộ nào?” Anh Tần chờ mong mà nhìn anh.
Lê Dữ chỉ chỉ điện ảnh, “Em chọn nó.”
“Tại sao vậy?” Anh Tần không kinh ngạc, nhưng vẫn là hỏi một câu.
“Bởi vì nó có tính khiêu chiến.”
Lê Dữ nhìn nhân vật chính mình muốn đóng vai, là một cậu sinh viên mới ra xã hội. Anh đối với nghề nghiệp này của người gác rừng có rất nhiều bất mãn, sau khi đến núi Nam Nha liền đối nghịch với những người gác rừng khác.
Sau đó một lần nguy cơ tiến đến, anh bị ý thức trách nhiệm của người gác rừng khác làm cảm động mà dần dần bắt đầu chuyển biến. Mà cuối cùng trện tuyết lớn lấp kín con đường đi vào núi, bọn họ bị nhốt ở trong phòng nhỏ, anh mới càng hiểu được chân lý của sinh mệnh và sự bảo vệ, đây cũng là đạo lý mà người gác rừng phải học được để bảo vệ núi rừng.
Nhân vật của Lê Dữ có thể nói là nối liền cả bộ điện ảnh, đối với người gác rừng chuyển biến từ khinh thường đến tôn kính, biến hóa của anh có thể nói vô cùng có ý nghĩa.
Những người gác rừng khác tính cách không giống nhau, nhưng lại vô cùng biết mua vui trong đau khổ, bộ điện ảnh này cũng có rất nhiều chỗ sung sướng. Vui buồn lẫn lộn, chủ đề cuối cùng mới có thể thăng hoa.
“Em nói rồi em không nghĩ đi con đường lưu lượng này, không muốn chỉ ăn chén cơm thanh xuân này, đây là có cực hạn.” Lê Dữ nghiêm túc mà nói, “Những diễn viên gạo cội sẽ làm cho em học được thêm càng nhiều thứ, đây là yêu cầu mà em cần trước mắt.”
Anh Tần có chút vui mừng, Lê Dữ có thể không sự nổi tiếng mê muội mà lựa chọn lắng đọng lại, cái này làm cho anh ta rất vừa lòng.
“Nếu em quyết định chọn bộ điện ảnh này, vậy anh liền đi đàm phán.” Anh Tần cười nói.
“Lúc nào thì vào tổ?” Lê Dữ hỏi.
“Bộ điện ảnh này timeline có hơi kéo dài, phỏng chừng không bao lâu liền phải vào tổ. Hơn nữa đằng sau đều là cảnh tuyết lớn, phỏng chừng vừa mệt lại khổ, em đã lựa chọn liền phải kiên trì đó.” Anh Tần nói.
Lê Dữ gật đầu, “Không có việc gì, chút khổ này em còn có thể chịu được.”
“Fans của em đều hy vọng em đi đóng một anh chàng đại soái ca, trái lại em lại đi đóng một hán tử lỗ mãng, không biết trong lòng các cô ấy sẽ nghĩ như thế nào nữa.” Anh Tần khẽ cười nói.
Lê Dữ cong cong môi, “Các cô ấy nhất định sẽ hiểu cho em.”
Hiệu suất của anh Tần khá nhanh, phía điện ảnh hiệu suất càng nhanh, rất nhanh liền thông báo chính thức nhân vật chủ yếu.
Trừ bỏ ngoài Lê Dữ, còn có năm diễn viên chính khác, đều là diễn viên gạo cội kỹ thuật diễn tinh vi.
Tin tức này một khi công bố, các fans đều kinh ngạc cả.
Là Lê Dữ đó: Ngọa tào, trực tiếp đóng phim điện ảnh sao, còn đóng cùng nhiều diễn viên gạo cội như thế!!
Phao Phao thật đáng yêu nha: Tui cho rằng Lê Dữ sẽ đóng phim thần tượng đâu, khóc thút thít.
Một con cá chép tinh: Khiêu chiến lớn này, hy vọng cá chép có thể cố gắng lên, đến lúc đó sẽ đi cống hiến phòng bán vé.
Lê Dữ ở trên giường tui: Tỏ vẻ chờ mong, đóng cùng nhiều diễn viên gạo cội, hy vọng Lê Dữ có thể có tiến bộ lớn hơn nữa.
Tiểu khả ái nha: Dù sao đóng phim gì tui đều ủng hộ.
……
Không chỉ có fans kinh ngạc thôi đâu, ngay cả người qua đường cũng oanh động.
—— Lê Dữ này tài nguyên không tồi nha, mấy vị này nhưng đều là cấp quan trọng.
—— Vốn đang tưởng làm bốn tiểu sinh có lượng fan hùng hậu, xem bộ dáng này, Lê Dữ chí không ở đây nha.
—— Khiêu chiến này cũng thật lớn, Lê Dữ lá gan rất lớn nha, nếu là đóng không tốt, sẽ bị phun nước miếng tới chết.
—— Có chút chờ mong, đến lúc đó thời điểm điện ảnh ra tới đi xem.
—— Đi ngang qua ăn dưa, liền vào nhìn xem.
……
Sau khi Lê Dữ hot lên tự nhiên cũng có một ít antifan, bên trong cũng không thiếu châm chọc mỉa mai.
—— Mặt lớn như cái bồn, xem anh nhảy xuống hố như thế nào.
—— Tiểu sinh non nớt muốn đi con đường con người rắn rỏi? Có bệnh đi?
—— Đến lúc đó bị những diễn viên khác treo lên đánh liền chơi vui rồi.
—— Xem diễn thôi, dù sao khẳng định bị đánh ngã.
Thư Trừng cũng ở trên mạng thấy được Weibo này, cô đối với bộ điện ảnh này nhưng thật ra không có phản ứng rất lớn gì, nhưng xem tóm tắt cốt truyện, nhưng thật ra làm cho cô có chút lo lắng.
Lê Dữ cũng nguyên nhân chính là vì sắp vào tổ, vì thế gọi điện thoại cho Thư Trừng.
“Thư Trừng, tôi lập tức phải vào tổ, đến lúc đó liền không nhất định có thể gọi điện thoại cho chị được.” Lê Dữ ủy khuất mà nói.
Thư Trừng nhớ tới cái tóm tắt cốt truyện kia, liền hỏi: “Có phải anh còn phải đóng cảnh tuyết lớn hay không?”
“Đúng vậy, đằng sau tất cả đều là cảnh tuyết lớn.” Lê Dữ trả lời.
“Trên núi rắn côn trùng chuột kiến nhiều lắm, đằng sau lại có tuyết lớn, anh phải chú ý an toàn.” Thư Trừng nhíu mày lại có chút lo lắng mà nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ tốt chính mình, lại còn có nhiều nhân viên công tác cùng nhau đâu, không có chuyện lớn gì đâu.” Lê Dữ lập tức an ủi cô.
Thấy anh như thế, Thư Trừng cũng không nói nhiều gì nữa, chỉ là lại dặn dò một câu, “Vẫn là phải nhớ chú ý một chút.”
Lê Dữ miệng đầy đáp lời, ngay sau đó liền nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta sẽ có thời gian rất lâu không thể gặp mặt, chị có thể nhớ tôi hay không?”
“Sẽ không.” Thư Trừng híp mắt lại nở nụ cười, cố ý nói, “Anh có cái gì đáng giá để tôi nhớ.”
“Chị không nhớ tôi, nhưng mà tôi sẽ nhớ chị, mỗi ngày đều nhớ chị.” Lê Dữ nhấp môi nói.
Thư Trừng ngừng thở, trái tim cũng nhanh chóng mà đập thịch thịch thịch, cô ổn định nhịp tim một lát, liền ném mấy chữ cho anh, “Nghiêm túc đóng phim.”
“Chị thật sự không nhớ tôi sao?” Lê Dữ chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi một câu.
“Ảnh chụp và video của anh mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, đều sắp mệt nhọc vì cái đẹp, cho nên không cần tưởng nhớ nữa.” Thư Trừng trêu ghẹo anh.
“Cái đó không giống nhau, ảnh chụp và người thật kém xa nhau.” Lê Dữ nhanh chóng phản bác.
“Chỗ nào không giống nhau? Dù sao đều là cùng một người.” Thư Trừng cười nói.
Lê Dữ hừ một tiếng, trong lòng lẩm bẩm, ảnh chụp chỉ có thể xem không thể đụng vào, có cái gì tốt.
Lần này anh vào tổ thời gian rất dài, kỳ thật có một chuyện rất không yên tâm, “Thư Trừng, có thể lúc tôi còn đang đóng phim, chị cũng đã tìm được bạn trai rồi hay không?”
Thư Trừng một đầu đầy vạch đen, “Lê Dữ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Đây cũng là có khả năng mà, nếu không bây giờ chị liền đáp ứng tôi đi.” Lê Dữ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lập tức nói.
“Bây giờ anh tám mươi điểm, còn chưa có được điểm tuyệt đối đâu, có phải muốn trừ điểm hay không?” Thư Trừng giọng điệu nghiêm khắc mà như là cô giáo trên lớp học.
“Vậy hai mươi điểm còn lại phải kiếm như thế nào đây.” Lê Dữ vẻ mặt buồn rầu, không hề có manh mối.
“Đi trước đóng phim, không cần có tạp niệm.” Thư Trừng bất đắc dĩ mà nói.
“Được rồi, vậy chị nhất định không thể ở trong khoảng thời gian này chạy nha, bằng không là không công bằng đâu.” Lê Dữ nhanh chóng nói.
“Yên tâm đi, tôi phải đi dạy học rồi, tạm biệt.” Thư Trừng nói xong, liền cúp máy.
Lê Dữ cũng cúp máy, độ cong của khóe miệng này từ lúc bắt đầu cuộc gọi liền chưa từng hạ xuống.
Anh Tần vừa tiến vào liền nhìn thấy bộ dáng tươi cười đầy mặt này của anh, anh ta bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Bây giờ là mùa thu, còn chưa tới mùa xuân đâu.”
“Tại sao anh lại đột nhiên đi vào như thế, làm em sợ hết hồn.” Lê Dữ thở phào nhẹ nhõm nói.
“Anh đứng ở đây đã lâu rồi.” Anh Tần tức giận mà nói, “Nhưng mà, bây giờ anh lại không phản đối em rồi, em có thể nói cho anh đối phương là ai đi?”
Thấy Lê Dữ còn đang do dự, anh Tần còn nói thêm: “Em không nói cho anh, nếu hai người sau này gặp mặt bị chụp phải, hoặc là như thế nào đó, anh cũng có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giúp em che giấu nha.”
“Nhưng mà……” Lê Dữ do dự.
“Nhưng nhị cái gì? Ngay cả anh em cũng tin không nổi sao?” Anh Tần vứt cho anh một cái liếc mắt.
Lê Dữ trầm ngâm một lát, rồi mới liền nói: “Cô ấy tên là Thư Trừng.”
“Thư Trừng? Tên này sao anh lại nghe quen tai như thế?” Anh Tần cau mày tự hỏi.
“Cô ấy là giảng viên ở đại học sư phạm Thanh Viễn, còn từng xuất hiện ở trong phim.” Lê Dữ nhắc nhở một câu.
Anh Tần chụp vào ót, “Thì ra là cô ấy! Tại sao anh lại không nghĩ tới em thế nhưng thích giảng viên.” Anh ta vẫn luôn nghĩ là sinh viên nào đó của đại học sư phạm Thanh Viễn chứ.
“Tên em đã nói cho anh rồi, anh không được nói cho người khác, cũng không được nói cho cùng công ty.” Lê Dữ nói.
“Em yên tâm, nhưng mà mẹ em đã biết chuyện này chưa?” Anh Tần nhíu mày hỏi.
“Mẹ em biết rồi, trước đó một lầ đến Thanh Viễn, tụi em có gặp mặt nhau.” Lê Dữ bình tĩnh mà nói.
“Không tồi nha.” Anh Tần kinh ngạc mà nói, “Tốc độ của em rất nhanh nha, đều đã gặp cha mẹ, qua không bao lâu có phải muốn kết hôn hay không.”
Mặt Lê Dữ đỏ bừng, “Đừng nói bậy.”
Trong nháy mắt, liền đến lúc Lê Dữ vào tổ, anh gửi một cái tin nhắn cho Thư Trừng.
Thư Trừng lúc ấy ở đi dạy học, sau khi tan học nhìn thấy tin nhắn cũng nở nụ cười.
Học kỳ mới tự nhiên sẽ có sinh viên mới vào trường, trong đó có người có gan lớn, trực tiếp chạy tới thổ lộ.
Thư Trừng hơi hơi mỉm cười, trực tiếp cự tuyệt: “Xin lỗi, cô đã có bạn trai rồi.”
Xuất sư vị tiệp (), chàng trai nhỏ tan nát cõi lòng thành hai mảnh, cô đơn mà rời đi.
() Trích trong bài thơ Thục tướng (蜀相) của Đỗ Phủ (杜甫) điếu tang Gia Cát Lượng: Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm (出师未捷身先死,长使英雄泪满襟) Ngài đem quân đi đánh Nguỵ chưa thắng trận mà thân đã thác, Việc này mãi mãi khiến cho các bậc anh hùng lệ rơi đầy vạt áo.
Rất nhanh, chuyện Thư Trừng có bạn trai liền truyền ra ở đại học sư phạm Thanh Viễn. Tất cả mọi người đối với người bạn trai thần bí của Thư Trừng cảm thấy rất hứng thú, muốn biết, rốt cuộc là ai đã bắt được trái tim của nữ thần.