Tôi Muốn Anh Cười

chương 21: tôi đã trở thành thủ lĩnh của băng chợ đời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Luật lệ và nguyên tắc của băng Chợ Đời đã được Thanh Nhân chỉnh sửa lại hết. Kẻ nào vi phạm, đánh cho đến não to ra, thông hiểu mới thôi. Không thông, đánh cho đến chết. Chỉ là lời hăm dọa, chưa ai thực sự dính vào, nhưng vẫn kinh sợ run người. Nhất là vụ buôn 'hàng trắng', cá độ. Để anh biết được, sẽ không ai yên với anh đâu. Kể từ khi Thanh Nhân trở thành thủ lĩnh thì bọn chúng dần thiện tính hơn, những công việc kinh doanh buôn bán 'sạch sẽ' ngày càng phát triển thuận lợi, theo chiều hướng tích cực.

Thanh Nhân tuy lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng thật ra trong lòng mỗi thành viên băng Chợ Đời đều thấy anh chính là thiên thần đang cứu vớt bọn họ. Giúp họ sửa sai, hối lỗi, quay đầu là bờ. Phi Bông càng cảm kích anh hơn vì đã giúp gã tìm được lý do để làm một con người đàng hoàng, ngay thẳng.

Là xã hội đen, nhưng sống không 'đen'.

Đôi mắt sắc bén của Thanh Nhân lia sang từng tên đang sếp hàng, lạnh lùng lên tiếng: "Đừng có tưởng sẽ qua mắt tôi dễ dàng như vậy".

Anh chỉ tay thẳng mặt tên đứng ngoài bìa, hàng đầu tiên: "Cậu, cởi áo khoác ra".

"Đại ca... Đại ca, em không có!".

"Cởi ra ngay cho tôi! Đừng để tôi lập lại lần thứ ba!".

Đối mặt với người đàn ông hàn lãnh này, tên đàn em chỉ biết khóc la trong bụng, liền chạy đến ôm chân anh: "Đại ca ơi, em sai rồi, đây là lần đầu tiên em vi phạm, bỏ qua cho em đi đại ca!".

Tiêu Trúc và Phi Bông kéo gã ra, hai người hai bên đồng loạt nắm áo gã xé toạc. Mấy cọc tiền nhỏ rơi lộp bộp xuống đất. Gã tái mét mặt mày, nhìn vào đống tiền này liền biết gã biết thắng biết bao nhiêu bàn trong ngày hôm nay.

Thanh Nhân tay đút trong túi quần, lạnh nhạt nói một cách dửng dưng: "Phạt ba tháng đình chỉ, không làm việc cho băng Chợ Đời, không nhận lương tháng này".

Gã sắp khóc, nếu không đi làm thì ba tháng này gã sẽ chết mất. Muốn phản kháng, chung quy vẫn không dám. Liền bị tống cổ ra ngoài quán bida. Mấy tên đàn em còn lại chỉ biết im re, ánh mắt né tránh trong lo sợ.

Phi Bông lên tiếng thay Thanh Nhân: "Sau này còn vi phạm, phạt nặng hơn!".

Rồi gã tiếp tục nói: "Hôm nay Nhân đại ca muốn chơi vài ván bida, các cậu phục vụ hỗ trợ cho tốt vào".

Mấy tên đàn em lên tiếng: "Vâng ạ!".

Anh cởi áo ngoài đưa cho Phi Bông, xoắn tay áo lên, cầm gậy bida, đợi cho một tên đàn em sắp bi lại. Thanh Nhân bắt đầu cuộc chơi giải trí.

Kể từ khi anh mất đi mọi thứ, vì may mắn hay là cơ duyên anh quay trở lại thế giới ngầm. Có thể xây dựng băng đảng riêng cho mình là điều không hề dễ dàng. Nhưng nếu được lòng tin và sự tín nhiệm của đàn em cấp dưới, sau này từ băng đảng nhỏ sẽ trở thành tổ chức bang hội hàng đầu. Gia nhập đứng top trong Liên Minh Bang Hội như các tổ chức lớn khác. Khi đó đứng ngang hàng với Du Thành Nghĩa, hắn chắc chắn sẽ biết điều mà e ngại anh, trả thù chỉ một phút chốc.

Thanh Nhân nói được là làm được.

"Quao, đại ca chơi giỏi quá!". Mấy tên đàn em trầm trồ trước biểu diễn của Thanh Nhân.

Tiêu Trúc ôm tay đứng dựa bàn bida đối diện anh, ánh mắt dõi theo không rời. Trong đáy mắt cậu phản lên vòng eo thon, dáng người thẳng tấp của anh. Tư thế khi đánh bida đã chiếu lên vòng ba của anh trong mắt cậu. Yết hầu Tiêu Trúc khẽ trượt lên xuống, hai bên má bỗng chốc ửng hồng.

Thật là quyến rũ.

Tiêu Trúc ngại ngùng liếc mắt sang chỗ khác, càng nhìn sẽ càng khiến cậu không thể chịu đựng.

Nếu như cậu có thể gặp anh sớm hơn, có lẽ hiện tại cậu và anh sẽ tay trong tay. Ngày hạnh phúc, đêm mặn nồng. Nhưng mà tất cả đều do duyên phận, cậu cảm thấy có duyên không phận là chuyện bình thường. Nhưng nếu phá vỡ quy luật vũ trụ, thì không chừng trong tương lai cậu sẽ cùng anh ở bên nhau, đi hết quãng đời còn lại.

"Chơi không?".

Tiêu Trúc đang cười tủm tỉm, thì giật mình: "Hử?!".

Ngẩng mặt lên nhìn thấy người vừa nói chuyện với mình là Thanh Nhân, cậu lúng túng giây lát rồi vui vẻ đồng ý cùng anh chơi: "Vâng, em sẽ thắng anh".

Thanh Nhân nhướng mày, hơi cong môi cười: "Được lắm".

Rầm!

Đang chơi vui vẻ đột nhiên một đám người mặc áo sơ mi đủ kiểu hình xông vào. Mấy người trong quán bida đồng loạt hướng mắt ra cửa.

"Thằng Trương Như Phá đâu?! Ra đây tao gặp!". Một gã đàn ông đầu trọc mọc lưa thưa vài sợi trên đỉnh. Người gầy còm, mặc áo sơ mi họa tiết chiếc lá, ban đêm nhưng gã vẫn đeo kính râm. Nét mặt hung hăng, càng tôn lên cái gương mặt dài thóp xấu đau xấu đớn của gã. Nhưng nhìn đôi giày da của gã khác với những tên đi cùng mang giày thể thao, là biết gã là kẻ cầm đầu.

Phi Bông xoắn tay áo lên đi đến trước mặt gã: "Hỏi làm gì? Đòi nợ nó hả? Nó đi du lịch với người yêu của nó đến một tháng lận, có gì tháng sau đến tìm nó".

Như con voi và con kiến đối mặt, hai thân hình một trời một vực. Gã cầm đầu nghênh mặt: "Mịa, tụi mày là đám cỏ Chợ Đời đấy à? Ha, thằng Trương Như Phá thế mà thua đám cỏ chúng mày à?".

Phi Bông như bị thọt tai làm cho ngứa ngáy tay chân, nắm đấm siết chặt thành quyền: "Mày nói ai là đám cỏ hả thằng khốn?!".

Nói sực định đấm cho gã xéo quai hàm thì Thanh Nhân bỗng xuất hiện bên cạnh vỗ vai Phi Bông. Ra hiệu bảo gã lui xuống để anh xử lý.

Phi Bông thả lỏng bàn tay, dưới mái sướt xù xụ che mắt, lóe lên ánh sắc bén trừng tên cầm đầu, rồi quay lưng đi.

Tên cầm đầu hơi hé mắt kính ra nhìn anh, trào phúng cười khẩy: "Gì đây? Mày là khách đến chơi à? Đứng bao đồng quá kẻo rước họa vào thân đấy nha".

Không quan tâm gã vừa nói gì, anh lạnh tanh lườm gã: "Mày là Kha Kha đàn em thân cận của Lão Ngư, băng Đại Dương à?".

Kha kha đắc ý: "Không ngờ tiếng tăm của tao cũng vang xa ấy chứ, haha, băng Đại Dương mới thành lập trong một năm gần đây thế mà đã vang danh".

"Hừ". Thanh Nhân nhếch mép khinh thường: "Đừng tưởng bở".

Không để Kha Kha phản ứng, đàn em của Thanh Nhân đồng loạt xông lên đánh bọn chúng một cách đột ngột. Những kẻ trong băng bọn chúng từng là đồng đội của những kẻ đã 'quay lưng' với chúng. Bây giờ bọn chúng lại bị chính đồng đội năm xưa không chút thương tâm, không lưu tình nghĩa liền phủi bụi đánh không nhường nhịn.

Chỉ trong chốc lát trước sảnh quán bida, nằm la liệt cả đám Đại Dương. Kha Kha trố mắt, há hốc mồm: "Không, không thể nào chỉ mới mấy ngày mà chúng mày lại trở nên mạnh như vậy!".

Gã Kha Kha đứng cứng chân nhìn đàn em mình bất động dưới đất.

Một tên đàn em của Thanh Nhân lúc trước là thành viên của Đại Dương bỗng lên tiếng: "Kha Kha à, mày có biết tại bọn tao lại mạnh lên đột ngột không? Ha, bởi bọn tao không cần phải hít 'hàng trắng' như tụi mày. Bọn tao được Nhân đại ca truyền cho năng lương tích cực, làm việc tốt rất nhiều. Cho nên theo luật nhân quả đại ca dạy bảo bọn tao, chính là gieo nhân gì gặt quả đó! Làm chuyện lương thiện sẽ nhận lại sức khỏe và tâm tính tốt lành!".

Nhấn mạnh hai câu sau, Kha Kha như biến thành con người nhỏ xíu đứng trước tướng quân dưới trướng của Ngọc Hoàng đại đế. Gã không ngờ chính mình đi đến nước này lại nhỏ bé tầm thường như bọn chuột đến vậy. Uy lực của Thanh Nhân phút chốc khiến gã thụt lùi ra sau.

"Mịa, chúng mày đợi đó đi! Lão Ngư lão đại nhất định sẽ đến hốt xác chúng mày!". Dứt câu, Kha Kha liền thụt mạng chạy ra ngoài với bộ dáng thua đê tiện.

Có vẻ gã sẽ về mách Lão Ngư đến đây.

"Hừ, Lão Ngư hay Lão Cá gì tới đây cũng chỉ thành con ruồi bị đập bẹp thôi chứ ở đó mà ra vẻ". Tiêu Trúc khinh bỉ.

Phi Bông nói: "Anh Nhân, cái lũ 'Đại Sình' này chúng ta nên xử lý sao ạ?".

Nghe Phi Bông gọi bọn băng Đại Dương thành Đại Sình, đám đàn em liền cười phá lên. Từ biển cả đại dương bỗng chốc biến thành sình lầy trong bùn, liền bị bọn họ cười nhạo.

Thanh Nhân bước đến trước mặt một thiếu niên đang nằm ôm bụng chưa ngất, anh ngồi xổm xuống, nắm cổ áo cậu ta: "Bây giờ mày theo tao hay là theo Lão Ngư?".

Cậu ta hé mắt ngửa cổ, mặt mày tái mét, lấp bấp mấy hồi: "Dạ... Dạ, tôi... Tôi".

Thanh Nhân lạnh lùng trừng cậu ta, đưa tay ra hiệu, Phi Bông liền mang đến cho anh con dao. Thanh Nhân cầm lấy.

"Tôi chọn theo anh mà đại ca!!!". Cậu ta hoảng hốt tưởng anh sẽ đâm chết mình, liền bật phóng dậy chấp tay quỳ lạy anh.

Một tên đàn em của anh đến vỗ vai cậu ta: "Mày gia nhập cùng bọn tao đi, Nhân đại ca sẽ giúp đỡ mày thoát cảnh đói khổ".

Hắn ta khoe mình: "Thấy tao không? Ăn ngon, ngủ đủ, năng lượng tràn trề".

Cậu ta ngập ngừng, lén nhìn Thanh Nhân đang lắc con dao, rồi nhìn người từng là đồng đội anh em trí cốt của mình. Đúng thật là hắn ta khác hẳn khi còn ở băng Đại Dương, gương mặt trở nên tươi tắn, dù đêm hay ngày vẫn luôn khỏe mạnh. Cậu ta tự nhìn lại chính mình, một thân như ma đói, ai nhìn vào cũng lắc đầu muốn tránh xa. Nhìn sang các anh em đang nằm la liệt bên dưới, chẳng khác gì bọn xác sống trong phim.

Trong suy nghĩ, sống ở băng Đại Dương dường như rất chật vật, ăn không đủ, thân vận động ngày đêm thức trắng. Cảm thấy, nếu gia nhập băng Chợ Đời không chừng cậu ta và các anh em sẽ đổi đời.

"Được! Bọn em đồng ý!". Mấy tên đàn em Đại Dương nằm dưới đất như được thần giao cách cảm với cậu ta liền bò lếch dậy, dập đầu trước Thanh Nhân.

Tiêu Trúc kéo chiếc ghế ra giữa sảnh, Thanh Nhân ngồi xuống, Phi Bông hai tay bưng trà đưa đến cho anh. Trông anh lúc này rất giống vị vua đang nhìn xuống đám tàn binh bên dưới. Nhấp một ngụm trà, anh nói: "Nhưng mà, tụi mày có quên cái gì không?".

Đám đàn em Đại Dương hoang mang lắc đầu lia lịa: "Bọn em, bọn em có bỏ quên gì sao ạ?".

Bên môi anh nhếch lên: "Hừ, Kha Kha, tên cầm đầu nhóm bọn mày chạy đi rồi".

Anh dửng dưng hỏi: "Tên tàn diện đó đi mách lẽo với Lão Ngư rồi đúng không? Rồi lại cho mang người đến đánh sập băng Chợ Đời hử?".

Bọn chúng bắt đầu xanh mặt, thấp thỏm. Có vẻ bọn lần này của Kha Kha dẫn đầu nhát cấy hơn đám của tiểu Phá. Cả đám nhìn nhau, thì thầm to nhỏ. Sau đó cùng thống nhất: "Chúng tôi sẽ theo anh!".

Thanh Nhân gật đầu: "Tốt, Phi Bông và Tiêu Trúc mau dẫn bọn họ 'làm nghi thức' đi".

Phi Bông: "Vâng".

Nghi thức trong băng Chợ Đời do Tiêu Trúc chế ra rồi đề xuất với Thanh Nhân, nhưng mục đích của nó rất quan trọng. Đó chính là cho bày ra mâm vàng và tiền, chiếc mâm để vật linh tinh không có giá trị khác. Để xem kẻ nào thật lòng, kẻ nào dối trá.

Tại trụ sở băng Chợ Đời.

Một bàn trải khăn đỏ, bên trên đặt từng hàng ly nến thành vòng tròn, trung tâm là một mâm vàng cùng tiền, mâm còn lại không để bất cứ thứ gì ngoài một viên đá và chiếc lá xanh.

Nghi thức kỳ quặc. Bọn Đại Dương khó hiểu nhìn nhau.

Tiêu Trúc đứng ra phát biểu: "Bây giờ, tụi mày hãy chọn một trong hai, cứ chọn tự nhiên, đừng e ngại".

Cả bọn nghe vậy càng thêm lúng túng đi theo đó là bất an. Bọn chúng bắt đầu trầm tư suy nghĩ trong ít lát. Bắt đầu nhốn nháo chọn. Hơn 98% chọn mâm vàng, 2% còn lại chọn mâm đá.

Tiêu Trúc nói: "Ai chọn mâm vàng giơ tay lên".

Cả bọn giơ tay lên, duy nhất một kẻ là không.

Tiêu Trúc nhếch mép 'hừ' một tiếng. Thanh Nhân bước lên, đứng trước mặt kẻ đó. Hắn ta cả người đổ nhễ nhại mồ hôi lạnh khi đối diện với đại ca Chợ Đời. Thanh Nhân lạnh lùng hỏi: "Tại sao mày lại chọn mâm đá trong khi đó tất cả các anh em của mày đều chọn vàng".

Hắn ta nuốt nước bọt: "Tôi, tôi không tham tiền tài như bọn họ".

Thanh Nhân nheo mắt đăm chiêu.

Bốp!

Hắn ta ngã lăn ra đất, ôm bụng: "Hự".

Thanh Nhân nhìn viên đá và miếng vàng trong tay, anh nói: "Mày nói dối, nếu như mày gia nhập băng tao, nhất định sẽ âm mưu phản bội, làm việc dối trá, một kẻ không trung thực như mày vĩnh viễn nằm dưới đáy bị người ta đạp lên".

"Con người mà, bản chất thật sự bên trong ai mà không tham lam, ham muốn một thứ gì đó chứ? Nếu mày dối luôn lòng của mày thì đừng mơ tưởng đến sự tín nhiệm của người khác".

Dứt câu hắn ta liền bị hai đàn em to béo của anh ném ra ngoài. Mặc cho la hét.

Trong trụ sở, bọn chọn vàng chính thức trở thành những thành viên của băng Chợ Đời. Cùng lúc đó trong lòng bọn họ chỉ đúng một điều duy nhất. Không được dối trá, phản bội người đàn ông tên Thanh Nhân này. Cái tên bị tống cổ ra ngoài khi nãy đáng thương ở chỗ, mang cái danh phản bội Lão Ngư, không nơi nương tựa, không có đồng minh. Chắc chắn băng Đại Dương tìm được hắn ta, sẽ tra tấn hắn ta đến chết.

Trong thế giới ngầm, dù băng nhỏ hay tổ chức lớn đều sử dụng chung một quy luật đã mấy trăm năm đến giờ không đổi: Kẻ nào phản bội, giết không tha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio