Tôi Muốn Anh Cười

chương 66 - cho tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn về trụ sở Ngũ Hoa Xà không phải vì công việc, vừa về liền một mạch đi thẳng

xuống tầng giam.

Nếu không nói ra thì chẳng ai tin tầng giam của Ngũ Hoa Xà có năm tầng tất cả, mỗi tầng sẽ là một mức độ sống chết khác nhau. Hắn giam Thanh Nhân ở tầng đầu tiên, tầng này chẳng có gì đặt biệt, chỉ là xả khí kích thích ngoài ra không làm tổn thương nhiều đến cơ thể, nếu được đặt tên thì tầng này sẽ mang tên tầng 'khoái lạc'.

Tầng thứ 2, thẩm vấn và bị bỏ đói nếu không hợp tác. Tầng thứ 3 dành cho những kẻ phản bội tổ chức, phòng giam thật sự là một nhà tù giam giữ tội phạm ngoài côn đảo, không có tiện nghi giường yêm chiếu đẹp như hai tầng trên. Tầng thứ 4, bắt nhốt những tên gián điệp trà trộn vào tổ chức, bị tra tấn khi không trả lời câu hỏi thẩm vấn, có khi bị bỏ đói đến chết. Tầng thứ 5, nơi chỉ có bóng tối bao trùm, ẩm ướt hôi tanh mùi máu, ít có kẻ bình thường bị giam ở đây, nơi này đặt biệt nhốt những 'con quái vật', dụng cụ vũ khí tra tấn là những loại đặt biệt dùng để trừng phạt những 'con quái vạt dám chống đối'.

Lúc trước thay vì đem đi nhốt Lý Văn Sâm vào tầng 4 để tra hỏi vì sao lại phản bội thì Phong Tình lại đem ra ngoài, đến nơi khác để tra tấn sử lý. Không phải vấn đề gì đặc biệt, tại hắn muốn bày đội trưởng Ngũ Bang của tổ chức Ngũ Hoa Xà ra cho thiên hạ biết tội gã gây ra, một cú đánh thẳng vào điểm chí mạng, Lý Văn Sâm sẽ chẳng còn đường lui.

Năm tầng chẳng có tầng nào tốt đẹp, tốt nhất đừng để bị lọt vào tầng nào cả, chẳng có tầng nào là sống yên thân đâu.

Bước đến trước cửa phòng giam Thanh Nhân và Tiêu Trúc.

Hai tên canh gác cúi đầu kính cẩn hắn: "Chủ tịch".

Phong Tình ra lệnh: "Thả những tên của băng Chợ Đời ra, đưa chúng về đến nơi rồi bố trí người canh gác, tuyệt đối không được để tên nào bước ra ngoài".

Hai tên nhìn nhau, không ngờ vị thủ lĩnh này lại thả người nhanh chống, bắt giam vẫn chưa được một tuần. Bình thường kẻ nào bị Ngũ Hoa Xà bắt được bị giam giữ ít nhất cũng phải hai tháng, còn lần này lại giống như bắt lũ mèo chơi chán rồi thả ra. Bọn họ cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cho rằng hắn là tên điên tính khí thất thường.

"Vâng".

Mở cửa, Phong Tình đi vào, chân vừa chưa được hai bước liền khựng lại, sắc mặt tối sầm như bị hất lọ mực.

Trên giường là Tiêu Trúc đang nằm đè lên người Thanh Nhân, cả hai ngủ say như chết trên giường. Với cái tư thế của hai người, hắn đã liên tưởng đến cảnh tượng bọn họ suốt một ngày trời ôm ấp tình tứ, làm xong mộ trận kịch liệt mệt quá không kịp nằm đàng hoàng nên đã ngất.

Lửa nóng đã phun vào trí tưởng tượng, bước chân Phong Tình nặng nề bước đến trước mặt bọn họ. Có lẽ ngủ quá say sưa nên chẳng hay biết có một con sói đang nghiến răng chuẩn bị táp mình.

Hắn đá chiếc giường, ngay lập tức hai ngươi bên trên ngã lăn xuống đất, chân giường bị gãy.

Thanh Nhân và Tiêu Trúc giật hoảng liền choàng tỉnh: "Chuyện gì vậy?!".

Quay qua liền thấy Phong Tình, Thanh Nhân tức giận, mặc dù cơ thể có phần yếu đi do chất khí trong phòng ngấm lâu nhưng anh cố đứng vứng đi đến túm cổ áo hắn.

"Mịa nó, cậu mau thả bọn tôi ra khỏi đây mau!".

Hắn lặng thinh trừng mắt lườm anh, sau đó búng tay ra dấu, hai gã to con khác từ bên ngoài bước vào lôi Tiêu Trúc ra ngoài.

Chỉ thấy cậu chửi mắng, vùng vẫy: "Mịa bọn điên này! Bọn mày tính làm gì bố?! Mịa nó Du Thành Nghĩa! Mày định làm gì bọn tao nữa hả?!".

Rầm!

Cánh cửa đóng lại, trong căn phòng nóng bức còn lại hắn và anh. Thanh Nhân nghiến răng đẩy hắn ra lấy sức chạy đến cửa. Đột nhiên có cái bóng lớn in trên cửa, anh giật mình, hắn thình lình xuất hiện ở sau lưng anh.

Tay vừa chạm đến nắm cửa thì bỗng bị nhấc lên, hắn ném anh xuống đất rồi leo lên người anh, tháo cà vạt trói tay anh lại.

"Du Thành Nghĩa! Cậu bị điên à?! Tính làm gì?!". Tay bị trói nhưng còn chân, anh vùng vằng muốn thoát khỏi người đàn ông to lớn như hắn.

"Đừng gọi cái tên đó nữa! Anh câm mồm và nằm ngoan đi!". Phong Tình bóp cằm anh.

Ở cự li gần, Thanh Nhân càng cảm nhận được tia giận dữ đang bao quanh người hắn, như một bao kim nhọn có thể bung ra bất cứ lúc nào. Anh liền câm nín nằm im, một ngón chân cũng chẳng dám ngọ nguậy. Đây không phải vì anh sợ hắn, không hiểu vì sao cơ thể lại ngứa ngấy khi hơi thở của hắn gần kề, bụng dưới nhói quặn lên kỳ lạ.

Ánh mắt Phong Tình lạnh nhạt nhìn anh, hắn nhếch mép: "Mấy ngày qua được ở chung phòng, ngủ chung một giường với người yêu chắc anh thích lắm nhỉ? Hôm nay đã làm với cậu ta bao nhiêu lần rồi?".

Hắn thật sự nghĩ anh cùng Tiêu Trúc làm ấm giường sao?

Cả ngày hôm nay anh và Tiêu Trúc hít đất, vừa tăng sức đề kháng vừa chống cự chất khí gây hưng phấn, vì mệt mỏi nên anh và cậu leo lên giường mà ngủ, bốn ngày bị giam đều làm như vậy. Anh không biết tên điên này lại có sở thích biến thái thích nhìn người khác ân ái, hôm nay đột ngột xông vào đá giường người ta đang ngủ ngon lành, lại còn hỏi cái câu như đi bắt ghen tại trận.

Thanh Nhân nhướng bên mày, cười nhạt: "Bao nhiêu lần không quan trọng, cái tôi thích là kỹ thuật của cậu ấy, thật tiếc quá tôi định dậy rồi sẽ làm thêm vài trận nữa, nhưng cậu lại phá đám bọn tôi rồi".

Không còn thấy rõ mặt mày của hắn nữa rồi, bị nguyên đám mây đen kịt nổ cả tia sét đùng đoàng che mịt mù. Anh nghe rõ âm thanh ken két như vật gì đó rất cứng ma sát vào nhau. Phong Tình nghiến răng đến mức muốn mẻ cả những chiếc răng tội nghiệp. Hắn giơ nắm đấm siết thành quyền, vung lên đấm mạnh xuống sàn nhà. Nền đất vô tội nứt ra vài đường.

Cơn gió lạnh tanh vụt ngang mặt Thanh Nhân, anh tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn. Phút chốc anh nhận ra hắn định đánh anh, thì anh đã né đi. Thật ra không phải đánh, ngay sau đó đầu môi nóng hỏi áp lên môi anh, chiếc lưỡi mơ hồ quen thuộc cuốn lấy chiếc lưỡi anh. Bàn tay lạnh lẽo chạm lên ngực anh, Thanh Nhân giật mình khi ngón tay hắn đang vân vê nhũ hoa ửng hồng.

Thật khó chịu, nhưng trong tận đáy lòng anh lại mong muốn, khát khao được hắn chạm vào cơ thể mình nhiều hơn. Nếu nói rằng hiện tại anh bị điên thì anh chấp nhận điều đó, có lẽ vì dục vọng bị kiên cường vùi dập lâu không được giải tỏa. Anh không kháng cự, cảm giác thật thích thú.

Tách đôi môi, sợi chỉ kim tuyến kéo sợi chảy xuống cằm, Phong Tình ngậm lấy bông hoa vừa bị hắn nắm véo đến sưng đỏ.

Đầu lưỡi của hắn chạm vào nhũ hoa, dây kích thích từ đó chạy thẳng lên đầu anh, cơ thể tê dại mà thở dốc. Đầu óc mông lung, trước mắt mơ hồ, tâm trí đã buộc miệng anh vô tình thốt lên: "Ưm... Phong Tình...".

Không phải là 'Du tổng' hay 'Du Thành Nghĩa', mà chính miệng anh lại phát ra tên của người yêu.

Phong Tình chợt khựng lại, nhả bông hoa ra, hắn sững sốt: "Anh vừa gọi tôi là gì?".

Đột nhiên thấy chột dạ, điều hắn sợ hãi nhất chính là bí mật của mình bị lộ. Chẳng lẽ anh nhận ra hắn là 'Phong Tình' rồi sao?

Đầu óc bị chất khí làm cho mộng mị, nhưng Thanh Nhân vẫn còn sót lại một chút nhận thức. Anh vội nói: "Không... Là tôi nhầm...".

Phong Tình thở phào, cứ tưởng sau này sẽ không còn cơ hội nhìn mặt anh nữa chứ. Ngoài mặt hắn lại đem cái tức giận giả vờ dán lên: "Khi làm tình với tôi cấm anh gọi tên đứa nào khác, cũng đừng gọi tên tôi, ngoan ngoãn để tôi chơi".

Sao hắn nói nhiều quá vậy? Thật làm anh khó chịu...

"Cho, cho tôi". Hai chân anh tự động dang rộng, quập lấy hông hắn khiến cho hạ thân dưới hắn chạm vào hang động chứa cả vườn hoa bên dưới của anh.

Phong Tình bất ngờ, hắn cười khẩy: "Anh ham muốn đến vậy sao? Quả nhiên tầng 'khoái lạc' này đúng với tên gọi của nó. Bởi vậy mới nói dù anh bị ai đè cũng chẳng biết đó là ai, thật quá lời cho thằng nhãi Tiêu Trúc rồi".

Những lời lãi nhãi của hắn thật ngứa tai, không biết lấy đâu ra sức đột nhiên anh giật tung chiếc cà vạt đang trói tay mình, ngay lập tức đem Phong Tình đè xuống đất.

Đầu hắn đập xuống sàn nhà: "A! Anh..!".

Thanh Nhân chủ động hôn hắn, cơ thể anh nóng như mới bị đem đi hấp, nhiệt độ lúc này tựa hồ đang dần truyền qua cho hắn. Cả người nhễ nhại mồ hôi, căn phòng lại nóng bức, da giả trên người càng làm hắn bức bối khó thở. Môi Thanh Nhân tập trung hôn hắn, tay còn lại cởi cúc áo hắn. Bờ ngực rắn chắc phanh ra, cơ múi rõ ràng lộ trước mặt. Thanh Nhân theo thói quen làm tình cùng người yêu gần mười năm, liền vuốt ve sờ mó từng nơi trên cơ thể hắn.

Tiểu long của hắn bị Thanh Nhân làm cho kích động mà ngẩng cao đầu, nó rất muốn chui ra khỏi hang ổ mà đi hoành hành. Bàn tay ấm nóng của anh lướt phần trên vẫn chưa thỏa mãn liền mò mẫm tiểu long bên dưới hai lớp vải.

Phong Tình thở dốc nhắm mắt hưởng thụ, hai năm trở lại đây hắn chưa bao giờ được anh chủ động trong chuyện giường ấm chiếu nồng, số lần làm tình cũng ít đi so với năm tháng đầu yêu nhau. Đêm nay làm hắn nhớ đến đêm đầu tiên anh lên giường với hắn.

Sinh nhật năm đó của thiếu niên mười tám tuổi, sau khi trải qua biến cố ở năm mười bảy tuổi, tính cách Phong Tình thay đổi rất nhiều, nét ngây thơ đối với mọi người biến mất, nhưng cách hắn đối xử với anh vẫn là dịu dàng, ở cạnh anh hắn vẫn ngây ngốc như ngày đầu gặp nhau.

Quà sinh nhật mà Thanh Nhân tặng hắn chính là thể xác của anh, mùa thu đêm mát mẻ, anh dẫn hắn đến khách sạn năm sao, phòng đã đặt trước. Vừa bước vào cửa phòng, anh liền ép hắn vào vách tường dồn dập hôn môi hắn.

Phong Tình giật mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần liền đẩy anh ra, mặt đỏ bừng mà thở dốc: "Em, em vẫn chưa sẵn sàng...".

Khi đặt chân đến khách sạn, khi bước và trong phòng hắn rất bồi hồi, tim đập nhanh hơn bình thường, hắn cũng không biết là đang sợ hay háo hức. Giữa hai người đàn ông thì làm như thế nào?

Thanh Nhân phì cười xoa đầu hắn: "Không sao, một chút em sẽ quen thôi, vậy mình qua giường nhé?".

Lần đầu của hắn sắp bị lấy đi rồi, hắn ngại ngùng gật đầu, giọng nhỏ đi: "Vâng".

Vừa ngồi xuống giường, định hỏi anh sẽ làm gì trước thì Thanh Nhân đã cởi áo ngoài vứt xuống đất mà lao về phía hắn, đè xuống giường tiếp tục nụ hôn dang dở vừa nãy. Anh hôn rất thuần thục như đã từng trải qua những mối tình yêu đương trước đó. Phong Tình cũng chưa lần nào hỏi anh về những mối quan hệ yêu đương trước kia của anh, hắn biết khi họ chia tay với nhau rồi với tính cách thẳng thừng không đôi co dài dòng như anh chắc chắn sẽ không quay lại, cũng sẽ không muốn nghe đến nên hắn đã không hỏi.

Từ trước đến giờ hắn chưa hẹn hò với ai cả, nữ hay nam đều không, Thanh Nhân là mối tình đầu của hắn. Cứ ngỡ hắn và anh sẽ là bạn bè anh em tốt, nhưng không ngờ hắn lại phải lòng anh.

Hai môi tách ra kéo theo sợi chỉ kim tuyến đầy ám muội, Thanh Nhân cởi áo ra. Khi ấy anh hai mươi tư tuổi, làn da không trắng cũng không quá ngâm, ngưng lại là mẫu cơ thể yêu thích lý tưởng của phụ nữ. Khối cơ bắp cùng đường cơ múi rõ ràng, bụng dưới ngay hông có thể lấy lờ mờ một hình xăm bị vết sẹo che chắn. Phong Tình nhìn không rời mắt, vết sẹo đau đớn này của anh bỗng làm hắn đau lòng, hắn không biết rằng anh từng trải qua những chuyện khủng khiếp.

Thấy hắn ngẩn ra, Thanh Nhân lên tiếng: "Em cũng cởi đồ ra đi, mặc thế này sao mà vận động?".

Phong Tình giật mình lúng túng: "Em, em... Vâng em cởi".

Cậu nhóc ngốc nghếch này khiến anh buồn cười, hình ảnh hắn năm mười bảy tuổi gặp biến cố với hiện tại chỉ có khác biệt xa vời. Anh không muốn nhớ đến lúc đó nữa liền lắc đầu xua đi.

Phong Tình luống cuống cởi quần áo nãy giờ chưa xong, Thanh Nhân liền giúp hắn. Cơ thể trắng trẻo của một công tử, cơ bắp cùng cơ múi chưa rõ ràng như anh. Thanh Nhân chợt hỏi: "Em ăn nhiều lười vận động lắm đúng không?".

Phong Tình gãi gãi đầu: "Đâu, đâu có, cả năm nay em trốn tập võ, chứ không ăn nhiều".

"Vậy là lười vận động phải không?". Anh trêu hắn.

Đúng thật là vậy: "Vâng".

Phong Tình đã cởi ra hết, chỉ còn lại chiếc quần trong màu vàng. Thanh Nhân định kéo bỏ luôn thì bị hắn bắt lấy tay: "Khoan đã anh".

Thanh Nhân hỏi: "Sao vậy?".

"Hai người đàn ông chúng ta thì làm kiểu gì chứ?".

Thì ra cậu ngốc thắc mắc chuyện này, bàn tay anh xoa nắn tiểu long của hắn.

Phong Tình khẽ rên: "Ư...".

"Theo em thì làm kiểu gì?".

Hắn lắc đầu: "Em, em không biết, nhưng mà lạ quá anh ơi".

Tiểu long chướng lên căng phồng lưới mỏng, Thanh Nhân kéo chiếc quần ra, tiểu long bật ra dựng sững, ngẩng đầu nguy nga.

Anh bất ngờ, khẽ nói: "To quá".

Phong Tình xấu hổ dùng tay ấn tiểu long xuống mà che lại. Thanh Nhân bắt lấy tay hắn: "Đều là đàn ông với nhau, cái này của em anh cũng có không có gì phải ngại ngùng cả, để anh mút cho".

Nói là làm liền, môi anh chạm vào đầu bé long. Phong Tình che mặt lại: "Bẩn lắm...".

Chiếc lưỡi nóng rực liếm quanh đầu tiểu long, Phong Tình co giật rùng mình: "Ư... Anh ơi, em, em... Ah".

Dòng sữa trắng bắn đầy mặt anh, Phong Tình vội lấy tay lau mặt anh: "Em xin lỗi".

Thanh Nhân liếm vành môi: "Chưa gì em đã bắn rồi, một lát thì sẽ thế nào đây hử?".

Anh đè hắn xuống giường hôn trán hắn: "Em muốn nằm trên hay nằm dưới?".

Hắn chớp chớp mắt: "Là sao ạ?".

Thanh Nhân phì cười: "Ý anh là, em muốn bị đút hay muốn đút anh?".

Nghe anh nói những từ ngữ nhạy cảm, tim hắn đập mạnh hơn. Người đàn ông chững chạc khi trên giường sẽ trở nên d*m đ*ng thế này sao?

"Em muốn đút anh".

Thanh Nhân bất ngờ, nhưng vẫn chiều hắn: "Được thôi".

Anh cởi nốt quần ra, bé rắn to con dựng sững trước mặt Phong Tình. Hắn thốt lên: "To quá!".

Cạ bé rắn cùng tiểu long lại với nhau, anh nói: "Sao to bằng của em được?".

Với lấy chai gel được chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường, đổ ra tay, anh đem nới lỏng động vườn hoa của mình.

"Anh làm gì vậy ạ?".

Thanh Nhân thở dốc nói: "Trước khi làm thì nới lỏng, nếu không sẽ rất đau".

Hắn tự hỏi những kinh nghiệm làm với đàn ông sao anh lại biết rõ đến thế. Chẳng lẽ anh từng lên giường với người đàn ông khác rồi sao? Nghĩ đến đây hắn bĩu môi xụ mặt, liền hôn anh.

Thanh Nhân bất ngờ, anh nhếch mép.

Sau khi nới lỏng hoàn toàn, anh đưa cho Phong Tình miếng bao an toàn: "Em đeo vào đi".

Cả hai chuẩn bị xong, Thanh Nhân đem tiểu long cạ trước cửa động hoa. Đầu tiểu long tiếp xúc với da thịt, Phong Tình khẽ rên: "Ah, anh ơi...".

Tiểu long của Phong Tình ngày một trướng to, cho vào một nửa chẳng vừa chút nào, lại mang đến cảm giác động hoa sắp bị rách toạc. Thanh Nhân cau mày thờ hấc một hơi.

Phong Tình thấy anh không ổn liền ôm anh vào lòng: "Nếu không được thì không làm nữa, anh bị đau mất".

"Anh không sao hết, chỉ còn một chút thôi là vào rồi". Thanh Nhân mím môi nhịn đau, lấy hết can đảm liền nuốt chửng tiểu long của Phong Tình.

"Ha a...".

Anh ngửa đầu thở dốc.

"Anh ơi, em, em thích quá". Phong Tình nhắm mắt rên rỉ, hông hắn bắt đầu thúc đẩy.

"Em nằm yên đi để anh động". Thanh Nhân hôn môi hắn, mông anh bắt đầu nhấp nhô.

Đêm mùa thu mát mẻ, sinh nhật đầy nồng nhiệt của hắn khi ấy là một kỷ niệm kích thích không thể quên, lần đầu tiên của hắn trao đi đúng người, mối tình đầu là mối tình kéo dài gần mười năm, chưa bao giờ thay đổi. Thanh Nhân là người hắn yêu nhất trên đời chẳng ai có thể thay thế. Anh cũng dần thay đổi vì hắn, rời xa thế giới ngầm quyết định cùng hắn sống một cuộc đời bình thường như bao công dân khác.

Nhưng mà chỉ có mỗi hắn lại đi lao đầu vào giới xã hội đen, nét thơ ngây để dành riêng cho một mình anh dần đánh mất theo thời gian cùng môi trường. Chạy theo ước mơ mình cho là tươi sáng, một giấc mơ ấp ủ từ tận đáy lòng, chính là dẹp sạch sẽ những tổ chức tội phạm trên thế gian này, đem lại thế giới đầy hạnh phúc và hi vọng cho loài người, những kẻ xấu xa sẽ phải bị trừng phạt.

Hắn ngày một lún sâu, trên tay không phải là những bông hoa thơm ngát đẹp đẽ, mà là vũ khí đẫm máu, đầy rẫy oán giận của vô số vong hồn. Hắn đã không thể trở ra, cũng chẳng thể quay đầu, hắn phải đi đến mục đích được đặt ra. Chỉ có thể hoàn thành giấc mơ nhuộm màu máu mới có thể chui ra ngoài ngắm nhìn thế giới muôn hoa nở rộ, bình yên. Khi mọi chuyện sinh tử, hận thù kết thúc, hắn chắc chắn sẽ cùng anh nối lại tình xưa, cùng nhau làm lại từ đầu, khởi đầu cuộc đời mới.

"Ư... Ah!".

Âm thanh rên rỉ phát to bên tai đánh tỉnh hắn khỏi ký ức ngày xưa.

Chất khí gây hưng phấn trong phòng ngấm sâu vào tấc da giả thấm vào da thịt hắn. Phong Tình nằm im, ánh mắt mông lung nhìn anh đang nhấp nhô trước mặt mình. Bàn tay hắn chạm vào đùi anh, dần mò đến bụng dưới, nơi vết sẹo đang che mờ hình xăm nhỏ, ấn vài cái giọng Thanh Nhân rên đến muốn khàn. Hắn ngồi dậy đem anh đè xuống đất, từ đâm thúc.

Lúc này hắn mới để ý, Thanh Nhân ngày càng gầy đi, cơ bắp cúng cơ múi chẳng còn săn chắc và rõ nét như ngày xưa nữa. Chẳng lẽ vì thay đổi nên cơ thể mới khác? Sao mấy năm qua khi ân ái cùng anh hắn lại không nhận ra điều này? Do hắn không quan tâm đến anh sao?

"Ah, chậm thôi, tôi sắp ra rồi". Thanh Nhân bấu lấy cánh tay hắn, móng tay anh ghim chặt làm cho da thịt hắn rỉ máu.

Phạch phạch phạch.

Âm thanh dồn dập, sau đó Phong Tình nâng hông thúc mạnh vào. Hắn gầm lên, dòng sữa trắng từ cửa động hoa tuôn ra, chảy xuống đất.

"Ah!".

Hắn thở gấp, ôm lấy anh mà trao nụ hôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio