Chào các đồng chí, đã lâu (quá) rồi không gặp (╥﹏╥)
Tui sẽ hông mặt dày mà nói đây là quà Giáng Sinh + quà năm mới Dương Lịch + Quà Tết âm lịch đâu (╥﹏╥) Tui chỉ nói đây là quà Giáng Sinh + quà năm mới Dương lịch thôi ha (╥﹏╥)
Văn Thư Trà Quán đã rất lâu rồi hông có bài đăng mới, lâu đến độ tui còn tưởng nó đã mốc lên được một năm rồi cơ, thế mà bài đăng mới nhất thì là tháng , ơ thế thi cũng hông có lâu lắm nhỉ (T▽T)
Vấn đề là nhà này chỉ có một editor và một beta reader solo vs nên tiến độ này hi vọng mọi người có thể thông cảm. Thêm nữa cả bạn editor và chị gái beta reader xinh đẹp đều đang là những chiến sĩ anh dũng chiến đấu trong giảng đường đại học, thật sự mong mọi người thông cảm cho cái tiến độ rùa bò (còn nhanh hơn) (╥﹏╥)
Không nói nhiều nữa, tớ vẫn hứa sẽ lấp đủ hố trong nhà, thời gian có hơi lâu một chút, hi vọng mọi người có thể chậm rãi thưởng thức nhé. Trước mắt là thế này tạm đã, thi xong tớ sẽ bù nốt sau nha (ノ゚▽゚)
Mọi người, năm mới vui vẻ, hạnh phúc và thật nhiều thành công, thật nhiều ước nguyện trở thành hiện thực (ノ゚▽゚)
Hiện giờ chúng ta gặp lại Lâm Gia Nhạc ngây thơ và gặp thêm một bắp cải trắng nữa nhé ^^
~~~~~~
Chương thứ hai mươi mốt
Một lần sốt cao, một lần đau lòng biến Lâm Gia Nhạc trở thành cái dáng vẻ tiều tụy gầy ốm, bao nhiêu thịt béo lên trong một năm qua chớp mắt lại biến mất không còn tăm hơi. Thím Tư nhìn cậu gầy đến thế thì đau lòng vô cùng. Lâm Gia Nhạc lại cười cười vẻ không sao, cũng chẳng có gì mà tiếc, hơn một năm nay thật ra là ăn xin, trả được thì càng tốt, không nợ người ta cái gì nữa.
Chú thím Tư thấy cậu đột nhiên về rồi lại bệnh nặng, đợi đến khi cậu khỏe hơn thì bắt đầu nói bóng gió muốn biết nguyên nhân. Lâm Gia Nhạc miệng khép chặt không chịu nói lời nào. Chú Tư thở dài nói “Gia Nhạc, cháu không nói cũng không sao, cháu làm gì cũng có lí do của riêng mình, chú Tư chỉ mong cháu sau này sẽ bình an, quên được những chuyện không vui trong quá khứ đi.”
Lâm Gi Nhạc cắn chặt môi gật đầu “Cảm ơn chú Tư, cháu biết rồi.”
Đợi đến khi đỡ bệnh, Lâm Gia Nhạc kiên quyết về nhà mình, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng lại một lần nhưng chẳng ở được bao nhiêu ngày. Cậu sửa sang chăm sóc lại mộ phần của ông bà rồi lại một mình xuống miền nam. Nhưng giờ cậu đến thành phố G rồi thì không đi tiếp nữa mà đến nhà của Lưu Minh Lượng.
Lưu Minh Lượng và Dư Lan nhìn Lâm Gia Nhạc gầy đến trơ cả xương thì đều ngạc nhiên “Gia Nhạc, cậu sao thế? Sao lại gầy thế này?
Lâm Gia Nhạc lại trưng ra khuôn mặt tươi cười “Anh Lưu, chị dâu, em lại đến làm phiền anh chị.”
Lưu Minh Lượng xách giúp hành lí cho cậu “Vào đi, vào rồi nói chuyện tiếp.”
Dư Lan vội vã đi lấy nước cho cụa “A Nhạc, cậu chưa ăn phải không? Để chi đi làm cho cậu bát mì.”
“Cảm ơn chị dâu.” Lâm Gia Nhạc cũng không khách khí, nhận cốc nước uống một ngụm rồi lại nhìn một vòng quanh nhà “Anh, hôm nay anh chị không phải đi làm ạ? Còn Ngưu Ngưu với bà ngoại đâu?”
“Hôm nay anh chưa phải ra ngoài, chủ nhật mà, chị dâu cậu cũng được nghỉ. Ngưu Ngưu đòi bà cho đi chơi từ sáng rồi.” Lưu Minh Lượng cười “Gia Nhạc, cậu đi từ đâu đến đây, sớm thế này hình như không có xe từ thành phố D đến đây mà?”
Lâm Gia Nhạc buông cốc nước xuống “Em từ quê lên đây. Anh, em nghỉ việc rồi, không làm ở thành phố D nữa.”
Lưu Minh Lượng lắp bắp kinh hãi “Thời gian trước không phải cậu đang làm ở đó rất tốt sao? Sao lại nghỉ rồi, có chuyện gì?”
Lâm Gia Nhạc hạ tầm mắt “Có chút chuyện, em không muốn làm ở đó nữa.”
Lưu Minh Lượng có chút tiếc cái công việc kia cho Lâm Gia Nhạc, nhưng nhìn cái dáng vẻ thất hồn lạc phách này của cậu, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra nên mới nghỉ việc “Không làm thì thôi, đến đây làm cũng thế cả. Ở gần anh thì anh càng dễ chăm sóc cậu.”
Lâm Gia Nhạc khịt mũi, anh Lưu thật sự là người anh cả có thể khiến người khác an tâm, anh ấy không hỏi chuyện của mình, dù chuyện gì xảy ra vẫn ủng hộ mình. Cậu nghĩ ngợi một lát rồi mở lời “Anh, thật ra em gặp mẹ.”
“Hả?” Lưu Minh Lượng từng nghe cậu kể rằng không biết mẹ của mình đang ở đâu.
“Bà ấy gả cho một ông chủ Hồng Kông, sống rất xa hoa. Nhưng bà ấy chẳng hề muốn nhận em, em cũng không muốn làm bà ấy khó xử nên bỏ chỗ đó.” Lâm Gia Nhạc nói thật nhẹ nhàng.
Lưu Minh Lượng lại vô cùng tức giận “Người mẹ này của cậu cũng thật là, sao bà ta có thể làm vậy chứ? Có gì thì cậu cũng là con của bà ta cơ mà!”
Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Ngoại trừ nửa dòng máu chung thì em với bà ấy chẳng có tình cảm gì, bà ấy không nhận em cũng phải thôi. Huồng hồ em lớn đến từng tuổi này rồi, không có người mẹ đó em càng tự do.”
Lưu Minh Lượng thở dài “Nếu cậu đã nghĩ được vậy thì tốt nhất quên đi, không nhận thì không nhận. Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, sau này ở lại thành phố G với anh, anh với chị dâu sẽ là người thân của cậu.”
Mắt Lâm Gia Nhạc lại cay xè “Em cảm ơn anh!” Tiếng cảm ơn này của cậu, là tiếng nói từ sâu trong tâm can vọng ra.
Dư Lan bưng lên một bát mì trứng “Gia Nhạc, đến ăn mì đi. Sau này chỗ của chị cứ coi như nhà cậu, đừng khách khí.”
Lân Gia Nhạc nhận bát mì “Cảm ơn chị dâu, em sẽ không khách khí.”
Lưu Minh lượng nhìn cậu ăn mấy miếng rồi mới đứng lên “Gia Nhạc, cậu ăn xong đi rồi ngủ một giấc, anh đi làm đã, tối về chúng ta bàn tiếp chuyện.”
Lâm Gia Nhạc gọi Lưu Minh Lượng lại “Anh, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì thế?” Lưu Minh Lượng đứng lại.
“Em bây giờ đang không có việc. Chỗ anh có thiếu người không, để em theo phụ anh.” Lâm Gia Nhạc nhớ tới công việc trước đây mình từng làm nhiều cạm bẫy lại lắm vấn đề, lúc này cậu thực sự không còn sức lực theo công việc như thế. Ngược lại việc làm hiện giờ của anh Lưu đơn thuần hơn, công việc cần tay nghề, nhân công lại đều là những người thật thà như anh Lưu, không lo lắng chuyện bị người ta đâm sau lưng.
Biểu cảm của Lưu Minh Lượng rõ ràng chẳng tin nổi, Lâm Gia Nhạc tuy chẳng phải thành phần trí thức cao cấp gì nhưng trong mắt anh cậu cũng là người đọc sách, sao có thể làm việc tay chân để kiếm sống? “Gia Nhạc, làm việc như anh vừa khổ vừa mệt, kiếm cũng chẳng được mấy đồng, đi theo anh làm sợ cậu sẽ chịu thiệt.”
Lâm Gia Nhạc kiên định “Anh, em chịu khổ được, hơn nữa em cũng không định làm lâu dài, chỉ là trong thời gian này em muốn có việc làm tạm thôi, chắc cũng chỉ qua năm mới em sẽ đi tìm việc khác nữa.”
Lưu Minh Lượng gật đầu “Được, cậu không coi thường việc này là được, anh nói với đốc công một tiếng, nếu được sẽ dẫn cậu đi cùng.”
“Cảm ơn anh!”
“Ăn mì đi, với anh mà còn khách khí cái gì!” Lưu Minh Lượng vỗ vai cậu một cái rồi xách hòm đồ nghề ra ngoài đi làm.
Tối Lưu Minh Lượng về nói với Lâm Gia Nhạc, hai ngày sau tới chỗ của họ nhận sửa sang một khu kí túc xá nhỏ, đang lúc cần thêm người, đốc công cũng đồng ý để Lâm Gia Nhạc đi, nhưng vì cậu chỉ theo học nghề nên tiền công ban đầu tương đối thấp. Lưu Minh Lượng lo lắng Lâm Gia Nhạc sẽ không vừa lòng, ai ngờ cậu lại lập tức đồng ý.
Nhân lúc công việc còn chưa bắt đầu, Lam Gia Nhạc đi quanh khu để tìm phòng ở, ở lại nhà của Lưu Minh Lượng quá lâu cũng không tốt, cậu cần tìm một phòng đơn ở gần đó, tiện việc đi lại cũng tiện việc học tập của bản thân. Lâm Gia Nhạc lúc rời khỏi quê đã mang theo tất cả sách vở của mình, những thứ mua mới lúc trước cậu để lại ở Hồng Thụy Hán cả rồi, lúc này có lẽ đã bị người ta vứt hết, cậu cũng không muốn nhắc tới. Lúc này những thứ đó đối với cậu chỉ là một giấc mộng huyễn hoặc, đã đi rồi tốt nhất đừng trở lại.
Lưu Minh Lượng giúp cậu tìm phòng ở rồi lại chuẩn bị đồ dùng trong nhà, cuối cùng cũng có được một gian phòng nhỏ sạch sẽ. Vốn Lưu Minh Lượng muốn để Lâm Gia Nhạc ở chung với mấy người trong nhóm, vừa đỡ tiền thuê phòng lại có thể giúp đỡ lần nhau, vậy nhưng Lâm Gia Nhạc lại kiên trì tìm thuê một phòng riêng, nói rằng mọi người ở cùng nhau náo nhiệt nhưng quá ồn ào, cậu không thể tập trung học. Thật ra từ sau chuyện với Hạ Phương Húc thì cậu càng thêm e dè với chuyện tiếp xúc với những người đồng giới, đã chẳng thể thoải mái ôm vai bá cổ anh em như trước nữa. Tiền thuê phòng riêng có cao hơn một chút nhưng vẫn ở mức chấp nhận được, cậu lại chỉ ở một mình nên cũng đơn giản hơn nhiều.
Qua tết dương người về quê rất nhiều, công ty nội thất cũng ít việc hơn nên công nhân cũng nghỉ nhiều, nếu lúc này nhận được việc thì đốc công lại phải tìm người thế chỗ. Lâm Gia Nhạc chính là người được tìm tới để thế chỗ trống như thế, cậu không có kĩ thuật, dáng người lại gầy yếu, nhìn qua ai cũng bảo không làm được công việc này, lúc mới đến đốc công còn tỏ rõ thái độ không hài lòng. Lưu Minh Lượng châm vài điếu thuốc, cam đoan với đốc công thật nhiều lần rằng cậu em trai này nhất định có thể chịu khổ chịu cực, cuối cùng Lão Quách mới lui bước “Nếu thế thì cứ làm thử trước đi, làm không tốt tôi cắt lương.”
Lâm Gia Nhạc cũng nhanh chóng đồng ý, việc trang trí nội thất không thể so với việc khuân vác cậu làm lúc trước, việc trang trí nội thất này vẫn cần kĩ thuật và quen việc, cho nên cậu cảm thấy bản thân sẽ làm được công việc này.
Quả nhiên không đến vài ngày cậu đã có thể làm việc đâu ra đấy, Lão Quách gật đầu “Nhìn không ra, nhóc con này có khả năng, học các thứ cũng nhanh lắm.”
Lưu Minh Lượng tự hào nói “Đó là đượng nhiên, cậu em này của tôi chính là người tài, không phải không có tiền đi học thì sao có thể đi theo tôi thế này chứ.”
Lâm Gia Nhạc mím môi, cẩn thận sơn từng lượt sơn màu bạc lên bức tường trắng, đôi lúc lại nghiêng đẩu ra xa nhìn xem có chỗ nào chưa ổn không. Việc làm này tuy cần kĩ thuật nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào việc quen hay không, một khi đã quen tay rồi thì việc làm sẽ trôi chảy hơn rất nhiều. Tay quen việc thì đầu óc lại bắt đầu rảnh để nghĩ tới những chuyện không vui, trong tâm trí cậu lại là những hình ảnh trong quán café ngày hôm đó, chuyện này thật sự là một sự tra tấn cực đại, vì thế cậu lại càng cố gắng nói chuyện với những người xung quanh. Lưu Minh Lượng cảm thấy rất lạ, Lâm Gia Nhạc vốn là đứa trẻ ít lời, nhưng từ sau khi bắt đầu công việc này lại trở nên hoạt bát, ít nhất là vẻ ngoài trở nên hoạt bát hơn.
Ngoài việc nói chuyện với mọi người Lâm Gia Nhạc còn tìm hiểu thêm về việc mình đang làm, sao có thể tăng thêm hiệu quả trong thời gian ngắn hơn. Những đồ dùng trong công việc có đặc điểm gì hữu dụng cậu đều bắt đầu ghi nhớ, thậm chí khi đi ngang qua cửa hàng sơn nếu chú ý tới gì cậu cũng sẽ vào hỏi cho rõ. Nếu là trước kia những việc này Lâm Gia Nhạc có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới, nhưng nay đã là công việc thì ngược lại cậu càng muốn tìm hiểu cho rõ ràng.
Đến khi sang năm mới Lưu Minh Lượng và người nhà về quê đón tết, Lâm Gia Nhạc thì mới từ quê lên, mộ phần ông bà cũng đã chăm sóc tốt cả, thật sự cũng chẳng có gì nên không về quê nữa. Lưu Minh Lượng mời cậu về quê của anh nhiều lần, Lâm Gia Nhạc đều từ chối, tuy rằng bọn họ đã coi nhau như anh em trong nhà, nhưng dù sao đây cũng là ngày đoàn viên, một người ngoài như cậu sao lại đến nhà người ta chứ. Vừa lúc đốc công nhận thêm việc, những người khác đều đã về nghỉ, Lâm Gia Nhạc liền đến nhận, tính ra có việc làm vẫn hơn là ngồi nhàn rỗi rồi suy nghĩ miên man.
Qua năm mới rồi Lâm Gia Nhạc đã sắp có thể trở thành nhân công chính của công ty nội thất, tiền công càng ngày càng tăng, có khi một ngày công đã được một trăm đồng, tính ra so với khi cậu làm công việc bán hàng còn nhiều hơn. Nhưng công việc này cũng có chỗ không tốt, công việc không thể đảm bảo ngày nào cũng có, chính là cái chuyện không làm sẽ lập tức không có tiền.
Lúc không có việc Lâm Gia Nhạc lại học bài, có đôi lần sẽ đến nhà Lưu Minh Lượng ăn ké cơm gia đình, chơi đùa với Ngưu Ngưu. Ngưu Ngưu là một đứa nhỏ rất đáng yêu, hai mắt tròn xoe lấp lánh, miệng nhỏ cũng tròn tròn đáng yêu, Lâm Gia Nhạc chơi đùa với Ngưu Ngưu không ít lần nói đùa với nó “Con không nên gọi là Ngưu Ngưu, phải gọi là Viên Viên mới đúng.”
Ngưu Ngưu chu cái miệng nhỏ tròn tròn, thật thà sửa lại “Con là Ngưu Ngưu, Viên Viên ở nhà bên cạnh cơ.” Hóa ra thật sự có cô bé tên Viên Viên ở bên nhà hàng xóm.
Ngưu Ngưu rất thích người chú này của mình, trước kia nó vẫn gọi Lâm Gia Nhạc là anh, nhưng Lâm Gia Nhạc lại gọi ba nó là anh, như vậy vai vế gì cũng lẫn lộn cả, mọi người sửa thật nhiều lần Ngưu Ngưu mới gọi đúng được, vậy nên Lâm Gia Nhạc từ anh đã được thăng cấp lên thành chú. Ngưu Ngưu rất ngoan cũng rất thông minh, bà ngoại chơi cùng nó thì nói tiếng Quảng Đông, ba nó thì lại nói tiếng phổ thông, Lâm Gia Nhạc đến nhà lại nói tiếng ở quê, vì thế các loại giọng nói đều thể hiện ở nó, vậy nhưng nó lại có thể tự nhiên ứng đối với từng người, gặp ai nói tiếng đó, khiến mấy người lớn phải tự thẹn một chút. Đứa nhỏ đáng yêu này khiến mọi người trong nhà ai cũng vui vẻ.