Lâm Gia Nhạc thành công nhận được quyền thi công trang hoàng căn biệt thự số khu Lệ Chi, việc phải làm tiếp theo chính là các công việc chuẩn bị. Lo liệu các loại thủ tục giấy giờ, mua nguyên vật liệu, còn cả vấn đề nhân công mà Lâm Gia Nhạc không dám nói ra kia nữa. Lưu Minh Lượng vốn bảo muốn nhận công trình của vị khách hàng cũ kia nhưng giờ rõ ràng là không thể nữa rồi. Lâm Gia Nhạc suy nghĩ được một biện pháp: Mang vụ làm ăn này giới thiệu cho Lão Quách, sau đó lại thuê một đội thi công từ chỗ Lão Quách.
Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng mua rượu ngon thuốc xịn đến tìm Lão Quách, ban đầu Lão Quách còn không đồng ý, bởi vì thời gian hoàn thiện trang hoàng biệt thự quá dài, nửa năm có khi còn không đủ. Lâm Gia Nhạc nói một đống lời dễ nghe lại còn tỏ ý vừa làm vừa thuê công nhân, không để bên Lão Quách bị chậm trễ gì. Chung quy vẫn là lần đầu tiên Lão Quách thấy Lâm Gia Nhạc tốn công sức thuyết phục thế, cuối cùng đành phải gật đầu đáp ứng “Nhớ cho kĩ, mau đi thuê người đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
“Vâng, em biết, chắc chắn không làm trễ việc” Lâm Gia Nhạc gật đầu đồng ý vô cùng sảng khoái, vấn đề lớn nhất cuối cùng cũng được giải quyết rồi. Cậu mượn từ chỗ Lão Quách một đội thi công, cố ý chọn những người trước kia thường làm việc cùng với cậu, đều là những công nhân tay nghề vô cùng cao.
Lâm Gia Nhạc và Chung phu nhân ký hợp đồng toàn phần, nguyên vật liệu chính và phụ liệu đều mua theo chính những gì bà ấy lựa chọn, giám sát Kha Lỗi giám sát toàn bộ quá trình. Lâm Gia Nhạc không sợ giám sát, căn bản cậu không hề nghĩ tới muốn trục lợi gì. Vì khối lượng công việc quá lớn, vợ chồng họ Chung cũng suy xét đến chỗ khó xử của bọn họ đến đồng ý ứng trước % chi phí, dùng để mua nguyên vật liệu còn lại thì đợi đến khi công trình hoàn thành quá nửa sẽ trả tiếp %, sau khi công trình hoàn tất sẽ trả nốt % còn lại. Đây đã là điều kiện vô cùng khoan dung rồi, trong giới trang hoàng bình thường đều là do các công ty thi công ứng tiền ra trước. Trong lúc khởi công chủ nhà đã đưa tiền cho họ, không lo việc bọn họ ôm tiền chạy trốn tức là đã vô cùng tín nhiệm.
Gia Nhạc cầm tiền trong tay thì hôm sau lập tức đi mua nguyên vật liệu về chất một đống ở trong nhà, đây cũng coi như cho chủ nhà một viên thuốc an tâm.
Lúc này Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng vẫn tự thân ra trận. Lâm Gia Nhạc phụ trách phần điện, Lưu Minh Lượng phụ trách xây trát, ngoài ra Lâm Gia Nhạc còn phụ trách quản lý giám sát. Một đội ngũ trang hoàng tốt thì nhân viên quản lý phải là cái đầu tàu hữu dụng, nếu không thì mặc kệ công nhân có tay nghề tốt đến đâu mà quản lý quản không nổi thì sẽ tạo thành tổn thất cho cả chủ nhà lẫn công ty chủ. Quản lý hiệu quả thì có thể cho công nhân thêm thời gian làm việc, không lãng phí nguyên liệu, công trình cũng có thể tiến hành vừa nhanh vừa thuận lợi.
Lúc mới bắt đầu công trình, Đới Khởi rất chịu khó đến, vì anh ta phải nhanh chóng thống nhất ý kiến được với Lâm Gia Nhạc, để Gia Nhạc hiểu được ý tưởng thiết kế của anh ta. Vị trí của khu biệt thự ở nơi tương đối vắng vẻ, giao thông không phải thuận lợi lắm, mọi người bận rộn đi lại cũng không tiện, Lâm Gia Nhạc đã bàn bạc ổn với chủ nhà, dựng một cái lều tạm thời trong sân, công nhân đều ở lại công trường. Lúc Đới Khởi đến Thịnh Mặc cũng đến theo, anh nói là làm lái xe cho Đới Khởi, sự thực thì chính anh biết, Đới Khởi cũng biết, chỉ có Lâm Gia Nhạc không biết.
Lâm Gia Nhạc vẫn thích bọn họ đến, mỗi lần Thịnh Mặc đến đều dắt Đâu Đâu theo. Có điều khiến Lâm Gia Nhạc hơi ngượng ngùng là, Thịnh Mặc mỗi lần tới đều mang đồ cho đám công nhân, có khi là đồ uống, có khi là đồ ăn nhẹ, không thì cũng là hoa quả. Lần đầu tiên Lâm Gia nhạc không nói gì, nhưng lần thứ hai thì cậu đã muốn trả tiền cho Thịnh Mặc, lần thứ ba nữa thì Lâm Gia Nhạc sống chết không để anh mang đồ đến nữa. Cậu nói tự cậu sẽ chuẩn bị đồ ăn cho công nhân, không làm phiền đến Thịnh Mặc phải tốn tiền. Thịnh Mặc đành phải tới tay không, trong lòng có hơi uể oải, dường như cái rađa của Lâm Gia Nhạc quá mức nhạy bén, người khác chỉ cần đối xử với cậu vượt qua mức tình bạn bè một chút thôi, cậu đều có thể cảm nhận được, mà còn chắc chắn sẽ cự tuyệt. Thịnh Mặc thật sự là hết đường xoay sở.
Công trình khởi công không bao lâu thì đến lúc các trường học khai giảng. Đới Khởi không còn thường xuyên đến công trường, chỉ đến cuối tuần mới ghé qua. Đới Khởi không đến, Thịnh Mặc cũng ngại đi một mình, vì anh không tìm thấy lý do nào cả, chẳng lẽ lại nói Đâu Đâu nhớ Lâm Gia Nhạc? Nhưng là bản thân anh nhớ cậu ấy cơ mà. Cho nên anh cứ giục Đới Khởi đến công trường mãi.
Đới Khởi thở dài “Thịnh Soái, chủ nhà cũng còn chưa thúc giục tớ chăm chỉ thế đâu. Cuối tuần này tớ có hẹn rồi, cuối tuần tới lại đi, không thì tự cậu đi đi, dũng cảm lên một chút theo đuổi người ta.”
Thịnh Mặc thở dài “Tớ cũng muốn đi. Nhưng lý do gì đây? Chào hỏi bạn bè? Đâu Đâu nhớ cậu ấy? Cậu cũng biết Lâm Gia Nhạc này nhạy bén quá mức, chỉ cần có chút việc vượt quá chuyện thường tình thì lập tức như ốc sên trốn vào vỏ. Tớ còn không chưa xác định được cậu ấy thế nào với tình cảm của tớ, thật sự không dám mạo hiểm.”
Đới Khởi nghĩ ngợi rồi hỏi “Cậu nói cậu ta không thích đàn ông?”
Thịnh Mặc lắc đầu “Cậu ấy không thích đàn ông còn đỡ, tớ chỉ sợ cậu ấy phản cảm với đồng tính luyến ái.”
Đới Khởi xoa cằm “Tìm cách thử cậu ta là biết ngay. Thế này đi, lần sau tớ sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu ta.”
Thịnh Mặc có hơi động tâm với cái đề nghị này, anh lo vạn nhất Lâm Gia Nhạc đồng ý thì không phải anh đang tự bê đá đập chân mình sao?
Vào lúc Thịnh Mặc hết đường xoay xở lại nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ Thịnh hỏi anh khi nào thì có thể chuyển nhà, bà muốn đến gặp con trai. Thịnh Mặc chợt lóe lên một ý nghĩ, ngày anh chuyển nhà có thể bảo Lâm Gia Nhạc nghỉ một ngày đến giúp mình chuyển nhà. Thời gian thì chỉ cần làm đến gần mười một giờ, lúc đó cha mẹ anh cũng tới, vừa vặn có thể giới thiệu Lâm Gia Nhạc với họ. Anh vừa nghĩ xong chủ ý thì liền có cớ đến tìm Lâm Gia Nhạc.
Lâm Gia Nhạc dẫn theo sáu bảy công nhân, mỗi ngày đều bận rộn đến mức xoay tròn như con quay, gần như không biết nghỉ ngơi. Các công nhân thì bình thường cũng không đòi nghỉ ngơi gì, lúc có việc thì gắng kiếm nhiều một chút, đợi khi nào không có việc rồi nghỉ. Chẳng phải nông dân cũng vậy sao, ngày mùa thì tranh cướp với thời gian, chẳng có ngày nào gọi là ngày nghỉ, lúc nông nhàn muốn nghỉ thế nào thì nghỉ. Thợ trang hoàng đều là những người xuất thân nông dân nên cũng quen với kiểu làm việc bận rộn quên ngày tháng, có thời gian thì nghỉ ngơi thả phanh này. Bọn họ đều là những người sống dựa vào trình độ tay nghề, chẳng mấy khi phải dùng đến đầu óc, nếu mệt thì chỉ cần ngủ một giấc, sáng hôm sau thể lực đã được khôi phục.
Lâm Gia Nhạc lại không giống họ, cậu không chỉ phải làm việc mà còn phải quản lý mọi người, đồng thời còn phải cân nhắc làm thế nào mới có thể thi công được những ý tưởng trong bản thiết kế, còn phải tính toán làm sao không lãng phí nguyên vật liệu, cho nên phần thể lực hao phí của cậu không phải chỉ ngủ một giấc là có thể bù đắp được. Nhưng công trình đang thi công, công nhân không nghỉ ngơi, cậu làm ông chủ thì sao có thể yêu cầu nghỉ được.
Lúc Thịnh Mặc đến liền thấy Lâm Gia Nhạc mệt mỏi đến mức hai mắt trũng sâu, không khỏi đau lòng “Tiểu Lâm, cậu đang lo lắng gì hả, sao lại gầy thế này? Có phải không chịu ăn cơm tử tế không?”
Lâm Gia Nhạc đang ngồi trên mặt cỏ, xoa xoa hai tai của Đâu Đâu “Không sao đâu, đợi xong giai đoạn bận rộn này thì có thể nghỉ ngơi. Có dì nấu cơm cho tụi tôi, đồ ăn cũng rất được.” Lời này cậu nói thật, họ ăn ở tại công trường hết, có một bà lão đầu bếp riêng lo việc cơm nước.
Thịnh Mặc ngồi xuống bên cạnh cậu “Tiểu Lâm, việc này không cần phải gấp thế, làm một thời gian cậu lại phải để cơ thể mình nghỉ ngơi. Các cậu theo sát tiết độ như vậy, không lo trễ hạn công trình đâu.”
Lâm Gia Nhạc nhìn anh “Nói là nói như vậy nhưng cứ cố gắng làm sớm một chút mới tốt, sau này có dư thời gian thì sẽ không bị phát sinh những vấn đề do phải đuổi tiến độ công trình.”
Thịnh Mặc biết như vậy là phương pháp xử lý tuyệt đối hiệu quả, có thể đã sớm trở thành thói quen làm việc của công nhân hiện nay, mọi người chẳng ai mong chưa đến hạn cuối đã lại gặp vấn đề. Người có thể hoàn thành công việc trước thời hạn tuyệt đối là những nhân sĩ tinh anh, đầu tiên là có năng lực lên kế hoạch tốt, sau đó lại có năng lục tự hạn chế, người như vậy muốn không thành công cũng khó. Lâm Gia Nhạc là người có năng lực lên kế hoạch và tự hạn chế rất tốt, tương lai nhất định sẽ thành công.
Thịnh Mặc thở dài một tiếng “Ngày một tháng mười tôi chuyển vào nhà mới, Tiểu Lâm có thể dành thời gian cho tôi không?”
Lâm Gia Nhạc bật cười “Thầy Thịnh cuối cùng cũng chuyển nhà, tôi đây nhất định phải đến.”
Thịnh Mặc thở nhẹ ra “Làm chậm thời gian của cậu rồi. Cùng tôi ăn bữa cơm ấm nhà nhé, mời cả gia đình Lưu Minh Lượng đến nữa, đông người mới náo nhiệt.”
Lâm Gia Nhạc nói “Thầy Thịnh sao lại nói thế, đâu có làm chậm thời gian gì của tôi, tôi tranh thủ cơ hội này nghỉ ngơi nữa. Hôm đó là Quốc Khánh, tôi cho công nhân nghỉ lễ tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Tôi và Anh Lưu sẽ đến.”
“Cậu nghĩ thế là tốt rồi. Đúng rồi, thời gian này ở đây thuận lợi chứ, có gặp vấn đề gì khó khăn không?” Thịnh Mặc hỏi.
Bàn tay Lâm Gia Nhạc đang vuốt lông cho Đâu Đâu dừng lại một chút “Tốt lắm. Giám sát Kha rất dễ nói chuyện, Chung phu nhân cũng là người thân tình, trên cơ bản không có vấn đề gì lớn. Chỉ là đôi khi trong lúc thi công có vài ý thiết kế tôi không cách nào thể hiện được trọn vẹn, chuyện này cần phải thảo luận một phen với Thầy Đới. Trong bản vẽ của thầy Đới có vài kí hiệu đặc thù cần sử dụng những nguyên liệu đặc thù, có khi phải đi rất nhiều nơi mới mua được.”
“Lần sau còn không tìm được nguyên kiệu thì gọi Đới Khởi tìm mua cùng cậu, cậu ta là thiết kế thì tự hiểu rõ hết. Hơn nữa cậu có thể tìm tôi, tuy rằng tôi không thể giúp cậu tìm mua đồ nhưng có thể làm lái xe, tôi có xe, đi đâu cũng tiện, sẽ không bị trễ thời gian thi công.” Thịnh Mặc mỉm cười nói.
Lâm Gia Nhạc nói “Có vài lần nhưng không phải ngày nghỉ, các anh cũng không rảnh. Lần tới nếu là ngày nghỉ, anh có thời gian, tôi sẽ tìm anh nhờ dẫn đường.”
Thịnh Mặc nghe thấy cậu không cự tuyệt mình thì vui vẻ cười “Thật ra trước khi đi cậu chỉ cần gọi điện thoại cho tôi hỏi một tiếng là được, có khi không phải ngày nghỉ nhưng thời khóa biểu của tôi trống tiết thì vẫn có thời gian.”
Lâm Gia Nhạc không nói gì thêm “Đợi có thời gian một chút tôi sẽ học lái xe, mua một cái xe tải nhỏ, như vậy chở nguyên liệu gì cũng tiện, không cần thuê xe”
“Đây là việc đương nhiên” Thịnh Mặc cũng rất kiên nhẫn.