Mạc Lan
Lâm Gia Nhạc nâng chén trà lên, nước trà đã lạnh cậu cũng uống thẳng vào bụng rồi nặng nề đặt chén trà xuống “Nói đi, bà muốn nói chuyện gì?”
Bà Trang lo lắng bóp bóp chiếc túi xách nhỏ trong tay “Thì là, Hạ Phương Húc chưa đến tìm con chứ?”
Đầu Lâm Gia Nhạc như bị đánh một cái, trước mắt toàn là sao. Hóa ra khi nghe đến cái tên này cậu lại khó chịu như thế, cậu cắn môi dưới, khó nhọc ngăn lại sự run rẩy của bản thân, mãi mới nói được một chữ “Không”
Bà Trang thở phào nhẹ nhõm “Không đến tìm là tốt rồi.”
Lòng Lâm Gia Nhạc hốt hoảng, một sự sợ hãi không thể chế ngự dâng lên trong lòng, nói thế là có ý gì? “Anh ta đang tìm tôi?”
Bà Trang gật đầu “Đúng. Cậu ta còn đến nói chuyện với ta, hỏi có phải ta giấu con đi rồi không.”
Lâm Gia Nhạc xoay đi “Anh ta muốn gì?”
Bà Trang lắc đầu “Ta cũng không biết. Con không gặp cậu ta là ta yên tâm rồi. Cậu ta không phải kẻ tốt lành gì, con nhất định đừng qua lại với cậu ta.”
Lâm Gia Nhạc không nói gì, Hạ Phương Húc có tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cả đời này cậu đã không còn muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta, vĩnh viễn không gặp lại nữa là tốt nhất. Nhưng sao trong lòng lại sợ hãi đến thế, cậu có một dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt, cứ như bà Trang đã tìm được cậu thì nhất định chẳng bao lâu nữa Hạ Phương Húc cũng sẽ tìm được cậu, cậu cố kìm lại cảm giác muốn chạy trốn trong lòng. Mình nên làm gì bây giờ? Trốn đi? Nhưng trốn đi đâu được?
Bà Trang nhìn cậu im lặng, lại tiếp tục cẩn thận thăm dò “Gia Nhạc, người tên Thịnh Mặc kia là gì của con?”
Lâm Gia Nhạc nhăn mày nhìn bà Trang “Bà hỏi để làm gì? Anh ấy không là gì của tôi hết, chỉ là bạn bè.”
Bà Trang lại tiếp tục “Không phải bạn trai của con chứ?”
“?” Rõ ràng Lâm Gia Nhạc đánh giá thấp sự hiểu biết của bà Trang, cuộc sống ở Hương Cảng của bà ta như thế lẽ nào còn không biết về đồng tính luyến ái. Lâm Gia Nhạc chợt cảm thấy việc này có hơi buồn cười, cậu châm biếm một chút “Bạn trai cái gì? Anh ấy chỉ là một người bạn bình thường, bà nghĩ nhiều rồi.”
Bà Trang thở phào nhẹ nhõm “Không phải thì tốt. Làm gay không tốt đâu, con sẽ bị người ta khinh bỉ, mẹ mong con đường đường chính chính, đừng đi vào những con đường bàng môn tà đạo.”
Lâm Gia Nhạc đột nhiên cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu “Đồng tính luyến ái thì làm sao? Ai không đường đường chính chính làm người? Cái gì gọi là đi vào con đường bàng môn tà đạo? Đồng tính luyến ái không phải con đường ngay thẳng, đàn bà gả cho đàn ông mới là đường ngay thẳng? Giống như bà gả cho ba tôi?”
Còn những lời khó nghe hơn Lâm Gia Nhạc không nói ra, lần đó cậu nghe được người mẹ này của cậu chính là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác, phải rồi, họ không làm gay, nhưng họ có đi con đường ngay thẳng sao?
Mặt bà Trang tái mét, cúi xuống lấy tay đỡ trán “Được rồi, là mẹ nhiều chuyện. Chỉ là mẹ hi vọng con sống thật tốt mà thôi, đừng bao giờ qua lại với Hạ Phương Húc nữa.”
Lâm Gia Nhạc không kiên nhẫn “Đừng nhắc tên anh ta với tôi, tôi nghe thấy đã khó chịu. Tôi và người này không còn quan hệ gì nữa, hôm nay không phải bà nhắc tới thì tôi cũng không nhớ gì cả.”
Bà Trang nhìn gương mặt lạnh lùng của con trai, cảm thấy vô cùng khó chịu, hạ giọng “Gia Nhạc, năm xưa không phải mẹ cố ý muốn bỏ rơi con. Năm đó mẹ và ba con cùng đi làm công, ông ấy bị người ta lôi kéo vào bài bạc, thua rất nhiều tiền, bị người ta đuổi giết. Chúng ta thật sự không còn cách nào nên mới đi vay tiền ông chủ, ông chủ đồng ý cho chúng ta vay tiền, nhưng muốn ta sinh con trai cho ông ấy. Việc này nghe có vẻ hoang đường, nhưng ba của con đã đồng ý, mẹ vì muốn cứu ba con, cũng đồng ý.” Nói đến đây, bà Trang bắt đầu nức nở.
Lâm Gia Nhạc im lặng, mượn phúc sinh con thì cậu cũng từng nghe nhiều, nhưng chỉ là những câu chuyện trong tiểu thuyết, chẳng ngờ chính mẹ của cậu lại là người bị cuốn vào chuyện như thế. Nhưng mà cứ cho là mượn phúc sinh con đi, thế sao đến cuối cùng lại mượn luôn cả người đi mất?
Bà Trang lấy lại chút bình tĩnh rồi nói tiếp “Lúc ấy ông Trang giúp ba con trả tiền cờ bạc nợ, ba con lại còn muốn ông ấy tháng nào cũng đưa tiền, vậy mà người ta cũng đồng ý. Ba con cứ thế không đi làm nữa, chơi bời lêu lổng suốt ngày, khuyên mãi cũng chẳng được, lúc nào cũng tụ tập với đám bạn bè du đãng. Sau khi mẹ sinh A Thành, ông Trang và bà Trang đều đồng ý chấp nhận nó. Lúc ấy mẹ muốn gọi ba con cùng về quê, thế mà ông ta lại nợ một khoản lớn nữa. Mẹ rơi vào đường cùng đành phải tìm đến ông Trang, không cẩn thận lại mang bầu A Tín. Ba của còn liền nói với ông Trang, ông ta ly hôn với mẹ, nhưng phải cho ông ta một khoản, cụ thể bao nhiêu mẹ không biết, mọi chuyện đều là hai người ấy lén lút trao đổi sau lưng mẹ. Ông ta bắt mẹ hứa không được trở về làm phiền cuộc sống của ông ta, cho nên mẹ cũng không trở về nữa. Gia Nhạc, chuyện năm đó thật sự mẹ không cố ý bỏ mặc con, con có thể thông cảm cho mẹ không?”
Lâm Gia Nhạc nghe câu chuyện này đã muốn cười, hóa ra là truyền kì như thế cơ đấy, không cẩn thận mang bầu là cái gì? Là mẹ cậu ghét ba cậu chơi bời lêu lổng không có ý chí cầu tiến, hay là do bà ta tham lam cuộc đời phú quý an nhàn nên đi làm tiểu tam? Việc này có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết. Đứa con trai là cậu đây thật ra hoàn toàn là kẻ ngoài cuộc. Cho nên vẫn chỉ nên cảm ơn cuộc hôn nhân sai lầm của hai người kia cho cậu cơ hội được sinh ra trên cuộc đời. Tuy rằng sống vất vả, nhưng suy cho cùng thì vẫn sống được trên đời này.
Lâm Gia Nhạc đứng lên, cúi đầu với bà Trang “Cảm ơn bà, bà Trang. Câu chuyện của bà chứng tỏ bà cũng có chỗ khó xử, tôi có thể hiểu, bà không cần cảm thấy có lỗi với tôi quá. Nhưng quan hệ của chúng ta cũng chỉ có thể, bà sinh tôi ra, tôi muốn cảm ơn bà. Bà sinh tôi ra nhưng không nuôi dưỡng tôi, tôi cũng không cần phải phụng dưỡng bà, mà giữa hai người chúng ta thì tính ra tôi vẫn thiếu bà. Chuyện của Hạ Phương Húc coi như tôi nợ bà. Sau này giữa hai người còn bất cứ ân oán gì cũng không hề liên quan đến tôi nữa, cho nên đừng tới tìm tôi. Giờ tôi sống rất tốt, bà không xuất hiện, tôi sống càng tốt, thật đó. Cảm ơn. Tạm biệt.” Tôi nhất là đừng gặp lại. Lâm Gia Nhạc nói xong, cúi đầu lần nữa rồi đi ra ngoài. Bà Trang vẫn ngồi đó, yên lặng một lúc lâu cuối cùng cười khổ lắc đầu, đứng dậy bỏ đi.
Thịnh Mặc lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn Lâm Gia Nhạc đang ngồi yên không nhúc nhích tựa lưng vào ghế, cậu ấy mặt không đổi sắc, ánh mắt không có tiêu điểm, không biết đang sững sờ hay đã ngẩn người nghĩ đi đâu. Thịnh Mặc vươn tay chạm đến tay Lâm Gia Nhạc, cảm giác lạnh như băng, anh vội vàng tăng hệ thống sưởi trong xe lên một chút. Anh không lên tiếng xen vào dòng suy nghĩ của Lâm Gia Nhạc, lúc như thế này để bản thân cậu ấy được yên tĩnh một chút cũng tốt.
Thịnh Mặc nhớ lại khi ở trong quán trà nói chuyện với ba của Lâm Gia Nhạc anh cũng hiểu được một số chuyện. Người đàn ông này bây giờ đang sống ở Vân Nam, làm con rể một nhà ở đó, cưới một người phụ nữ địa phương trẻ trung xinh đẹp, sinh một cô con gái. Cô con gái nhỏ này bị tim bẩm sinh, ông ta trở về là muốn kiếm tiền chữa bệnh cho con gái. Thịnh Mặc nghĩ, người đàn ông này sống đến hơn bốn mươi tuổi cuối cùng cũng biết gánh vác trách nhiệm, cũng coi như là một chuyện tốt. Thế nhưng anh không đành lòng nói chuyện này với Lâm Gia Nhạc, bởi vì người đàn ông đang bôn ba khắp nơi vì con gái kia, cũng là người đàn ông chưa từng dành bất cứ sự yêu thương nào cho Lâm Gia Nhạc.
Thịnh Mặc nghĩ đến đây, cảm thấy vô cùng muốn ôm Lâm Gia Nhạc vào lòng, nói với cậu: họ không yêu thương em thì để anh yêu em.
Xe chạy được một lúc, Thịnh Mặc ngẫm nghĩ rồi chuyển hướng xe chạy ra ngoại thành, chạy về phía đông bắc. Đợi đến khi Lâm Gia Nhạc phát hiện ra thì xe đã chạy trên đường cao tốc, cậu quay sang hỏi Thịnh Mặc “Thầy Thịnh, đi đâu thế này?”
Thịnh Mặc cười “Đưa cậu đi giải sầu, đến Tùng Hóa tắm suối nước nóng đi.”
Lâm Gia Nhạc ngạc nhiên “Chính là Tùng Hóa trong “Lệ chi mật” sao?”
Thịnh Mặc bật cười “Cậu cũng học bài văn này à? Còn có thể là Tùng Hóa nào chứ? Mùa này đi suối nước nóng là thoải mái nhất.”
Lâm Gia Nhạc nói “Tùng Hóa cách đây xa không?”
“Không xa” lái xe một tiếng là đến rồi. Chúng ta đi tắm suối nước nóng, không thì đến đấy nghỉ qua một đêm cũng tốt.” Thịnh Mặc nói.
Lâm Gia Nhạc khá thích Tùng Hóa, đến Quảng Châu đã hơn một năm mà không ngờ Tùng Hóa ở ngay bên cạnh mình, đó thực sự là nơi từ trong trang sách hiện ra, thật sự muốn đến một lần, còn chuyện qua đêm thì quên đi “Đâu Đâu vẫn ở nhà không có ai chăm sóc kìa, chúng ta không ở lại qua đêm được đâu.”
Thịnh Mặc kéo khóe miệng cười, khó trách Đâu Đâu thiên vị Lâm Gia Nhạc thế, người ta luôn một lòng một dạ nghĩ cho nó, còn nói nữa anh ăn dấm mất, Lâm Gia Nhạc có bao giờ chủ động nhớ đến anh đâu. Ngẫm kĩ lại thì hẳn là vẫn có nhớ, ví dụ như chuyện hôm nay không phải cậu ấy đã nhớ đến mình rồi sao? Thịnh Mặc nghĩ như thế đã thấy thỏa mãn “Được, cậu quyết định, xế chiều chúng ta đi ngâm nước nóng, ăn cơm tối xong thì về, cũng không khuya quá.”
Tùng Hóa là một huyện của thành phố G, nơi ấy núi đồi liên miên, núi không quá cao, khắp nơi được bao phủ bởi thảm trúc xanh, xuất hiện nhiêu nhất là cây vải và suối nước nóng. Núi đồi liên miên nơi nào cũng thấy rừng vải xanh ngắt, có cái cảm giác một vương quốc của riêng loài cây này, suối nước nóng nằm giữa núi rừng. Mùa này đã qua mùa vải nhưng những chạc cây tươi tốt rũ lá xanh vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp nơi này.
Thịnh Mặc nhìn Lâm Gia Nhạc say sưa quan sát rừng vải, cười nói “Đợi đến mùa hè năm sau chúng ta lại đến đây đi hái vải, thích lắm, ăn bao nhiêu cũng được, ăn no lại mua.”
Lâm Gia Nhạc nghiêng mặt tới “Thật sao? Chúng ta ăn no lại mua mà chủ vườn không nói gì sao?”
“Nói gì chứ? Mấy ai giống Tô Đông Pha ngày ăn ba trăm quả vải, vải nóng, ăn nhiều sẽ bị khó chịu. Đến lúc cho cậu ăn thử cũng không ăn được bao nhiêu đâu. Đến hái vải thật ra là một kiểu thú vui.” Thịnh Mặc từng đi cùng Đới Khởi hai lần, đứng giữa cả rừng vải thật ra cũng chẳng ăn được mấy quả.
“Thế thì tốt rồi, đợi mùa hè đến chúng ta đi hái vải. Gọi cả nhà anh Lưu và thầy Đới nữa, còn cả Đâu Đâu đi cùng.” Cảm xúc của Lâm Gia Nhạc hoàn toàn bị Thịnh Mặc dắt đi, chuyện gặp mặt lúc chiều giống như đã là chuyện từ bao giờ, chẳng còn ảnh hưởng đến cậu nữa.
“Đi, gọi tất cả mọi người cùng đi” Thịnh Mặc cười híp mắt, đây mới là Gia Nhạc, luôn hoạt bát vui vẻ như thế này thật tốt.
Thịnh Mặc láo xe vào một ngọn núi nhỏ, đi lên dọc theo đường núi đến giữa sườn núi thì thấy xuất hiện mấy tòa nhà có kiến trúc rất đặc biệt, những tòa nhà gỗ hành lang lợp ngói xám nhìn có vẻ rất cổ kính, Thịnh Mặc dừng xe “Đến nơi rồi”.
Lâm Gia Nhạc ngẩng đầu nhìn thấy trên cửa nhà có tấm biển gỗ viết “Thính Đào Các”, nghĩ thầm đây hẳn là một nơi tao nhã. Thịnh Mặc từng tới đây một lần nên cũng coi như quen thuộc, anh dẫn Lâm Gia Nhạc vào trong, đến chỗ quầy tiếp tân đăng kí rồi mua hai cái quần bơi “Đi nào, đi tắm suối nước nóng”
Lâm Gia Nhạc vô cùng tò mò mà vẫn có hơi bất an đi theo, Thịnh Mặc dẫn cậu đi tắm tráng rồi thay quần bơi, bước vào suối nước nóng. Không phải ngày cuối tuần nên người đến suối nước nóng rất ít mà chỗ ngâm mình ở đây thì nhiều, lớn lớn nhỏ nhỏ đều không thiếu. Thịnh Mặc chọn một khu tắm lớn không người, vẫy tay gọi Lâm Gia Nhạc đi cùng đến đó. Lâm Gia Nhạc lần đầu tiên thấy Thịnh Mặc cởi đến mức này, có hơi ngượng ngùng. Thịnh Mặc cười gọi cậu “Nhạc Nhạc, không xuống đi còn làm gì, không thấy lạnh à?”
“Lạnh mà, tôi đến ngay đây” Trong cái thời tiết này mà cởi quần áo đứng trong không khí không lạnh mới lạ, Lâm Gia Nhạc tỏ ra không có vấn đề gì bước vào trong nước, nước ấm bao lấy cậu chốc lát xua đi khí lạnh trên người. Cậu ngâm cả thân mình trong nước, nhớ ra vừa rồi Thịnh Mặc gọi cậu hình như không phải là “Tiểu Lâm” mà là “Nhạc Nhạc”.
Tai Lâm Gia Nhạc đỏ lựng, anh ấy thay đổi cách xưng hô từ khi nào thế? Sao bản thân cậu không để ý, sao lại có thể không để ý! Đầu Lâm Gia Nhạc như thể có cả đàn nai con chạy loạn, giờ phải làm sao? Cứ giả vờ không để ý, cậu như con rùa nhỏ chậm rãi rụt đầu vào trong mai, bối rối muốn chết, xưng hô kiểu này chỉ có những người vô cùng thân thiết mới gọi, như bà nội hay chú Tư của cậu, đến cả ba cũng chỉ gọi cậu là Tiểu Nhạc thôi.