Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

MẠC LAN

Lâm Gia Nhạc đợi Lưu Minh Lượng quay lại thành phố G thì liền bận rộn, muốn nhanh chóng bắt kịp thời gian nửa năm nay kiếm tiền, mở rộng công việc làm ăn, sau đó bản thân cậu mới yên tâm đi học. Vì dịch bệnh SARS, cả thị thường đều bị ngừng trệ một chút, trên cơ bản là ngành sản xuất vật liệu và trang hoàng nhà cửa cũng bị đình trệ theo. Lâm Gia Nhạc cũng không cảm thấy thị trường khó khăn mà ngược lại cậu còn muốn hồi sinh thị trường này.

Ngược lại vì dịch SARS mà có không ít mối nhân duyên được thúc đẩy, có lẽ bởi mọi người cảm thấy thế giới này quá nhiều trắc trở, chẳng bằng cố gắng nắm giữ cho tốt những thứ có trong tay, rất nhiều người vốn còn phân vân đã chọn đứng vào hàng ngũ kết hôn. Có người kết hôn liền có người muốn sửa nhà sửa phòng ở, Lâm Gia Nhạc nhận còn nhiều mối làm ăn hơn, thậm chí còn dần có chút tiếng tăm. Nhân cơ hội này, cậu năm chắc thời gian phát triển đội ngũ của mình, không quá một tháng, vốn một đội công nhân ban đầu đã thành ba, công việc cũng theo đó mà tăng lên.

Sau khi phong thanh về SARS dần bình ổn, Dư Lan vợ của Lưu Minh Lượng cũng đưa Ngưu Ngưu quay lại, vì dịch SARA nên Dư Lan bỏ công việc cũ, muốn tìm một việc mới. Lâm Gia Nhạc nghĩ, sao không để Dư Lan làm tiếp tân cho công ty, dù sao cậu cũng đang chuẩ bị đi mời người, hình tượng Dư Lan cũng không kém, tuổi cũng không quá lớn, chỉ cần học hỏi một thời gian thì vẫn có thể làm lễ tân. Chuyện này thật đúng là cả nhà cùng vui.

Thịnh Mặc nhìn Lâm Gia Nhạc bận rộn như ong thợ, vừa vui mừng nhưng cũng vừa đau lòng. Ngoài việc cổ vũ tinh thần thì thật đúng là không thể giúp được bao nhiêu, chính anh lúc này cũng bận rộn, có một công trình anh thiết kế đã khởi công, cũng không ở đây, thường phải đi đi lại lại, hai người có tuần không cả gặp được nhau. Cho nên anh vô cùng mong chờ đến học kì sau, đến khi Lâm Gia Nhạc tham gia lớp học tại chức, thời gian nghỉ ngơi sẽ ổn định hơn, không giống như bây giờ cứ đi sớm về khuya, hai người chẳng thể gặp nhau nổi.

Hôm nay Lâm Gia Nhạc về nhà rất sớm, vì sáng Thịnh Mặc có gọi điện cho cậu, nói hôm nay phải đi Thâm Quyến công tác, mai mới trở về, muốn cậu về sớm một chút cho Đâu Đâu ăn. Cậu đi siêu thị mua đồ ăn, chuẩn bị hầm xương cho Đâu Đâu, lúc mua đồ ăn lại nhớ ra lâu rồi không nấu cơm cho Thịnh Mặc, trong lòng thật sự vô cùng áy náy, hai người đều đang bận, cậu thường sẽ ăn cơm công nhân của đội, Thịnh Mặc gần như giải quyết ba bữa một ngày ở canteen trường. Mỗi ngày cũng chỉ có thể gặp nhau lúc ngủ, nhưng cậu đã mệt muốn chết rồi, Thịnh Mặc cũng không phải không biết xấu hồ mà đòi hỏi, cho nên số lần thân thiết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cậu mua thêm nhiều xương, muốn chuẩn bị làm sườn xào chua ngọt cho Thịnh Mặc ngày mai đi công tác về.

Mở cửa, bật đèn, phát hiện Đâu Đâu không ra đón, mà Thịnh Mặc vốn bảo đi công tác thì đang ngồi trước bàn cơm, nhìn cậu cười, trên bàn còn đặt hai cây nến vô cùng xinh xắn. Lâm Gia Nhạc há tròn miệng “Thầy Thịnh, anh không đi công tác à?”

Thịnh Mặc đứng lên “Em về rồi? Lại đây, chúng ta ăn cơm.”

Lâm Gia Nhạc cất hết đồ, đi đến cạnh bàn, nhìn một lượt, đều là những món cậu thích, đồ ăn nhìn vô cùng đẹp mắt, cậu nhỏ giọng hỏi “Hôm nay là ngày mấy ạ?”

Thịnh Mặc cười “Anh vẫn chưa nói cho em, hôm nay là sinh nhật anh.” Lại nói, anh có hơi đau lòng, Nhạc Nhạc thế mà chưa từng hỏi đến sinh nhật anh. Chẳng lẽ đúng như Đới Khởi nói, anh rất khó chiều, cứ đợi người khác đoán ý chứ chẳng chịu nói cho người ta?

Lâm Gia Nhạc mở to mắt, sao cậu sơ ý vậy chứ, đến cả sinh nhật Thịnh Mặc mà cũng quên hỏi, trong lòng vô cùng áy náy “Thật xin lỗi, thầy Thịnh, em không biết hôm nay là sinh nhật anh.”

Thịnh Mặc kéo cậu ngồi xuống “Không sao hết, là anh không nói với em. Lại đây, ăn cơm cùng anh.” Sau đó thổi tắt nến, chỉ để lại hai ngọn nến.

Lâm Gia Nhạc ngồi xuống, nhìn quanh một lượt “Đâu Đâu đâu?”

Thịnh Mặc nói “Anh đưa Đâu Đâu đến chỗ Đới Khởi rồi, hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi.” Hôm nay là anh cố ý tạo ra thế giới hai người, muốn lãng mạn một phen, sao có thể để Đâu Đâu đến sát phong cảnh chứ.

Lâm Gia Nhạc gật gù, chủ động rót hai ly rượu “Thầy Thịnh, sinh nhật vui vẻ! Em không biết hôm nay sinh nhật anh, cho nên lấy rượu bồi tội.”

Thịnh Mặc nhân ly rượu, chạm ly cùng cậu, hai người uống một hơi cạn sạch “Nhạc Nhạc, ăn thức ăn đã, rượu thì từ từ rồi uống.”

Lâm Gia Nhạc gặp chút đồ ăn, lại rót rượu cho cả hai, nâng chén “Thầy Thịnh, thời gian này bận quá, em vẫn chẳng có thời gian ở bên anh và Đâu Đâu, chén này em tự phạt.” Nói xong lại uống một hơi cạn ly.

Thịnh Mặc vội cầm chai rượu, đau lòng nói “Nhạc Nhạc, rượu không phải để uống thế này, ăn đã. Đừng áy náy với anh, chúng ta là người yêu, phải thông cảm cho nhau. Em bận như thế, anh thấy em sắp thành con quay rồi, đau lòng lắm, sao nỡ trách em.”

Lâm Gia Nhạc khịt mũi “Dạ, chúng ta uống chậm một chút. Thầy Thịnh, sinh nhật anh, em còn chưa chuẩn bị được quà, anh muốn gì? Mai em sẽ bù cho anh.”

Thịnh Mặc ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt cười “Không cần phải chuẩn bị cái gì đâu, em đóng gói em lại tặng cho anh đi.”

Lâm Gia Nhạc đỏ bừng mặt, nhưng cũng không từ chôi, chỉ e lệ cười.

Thịnh Mặc vui đến nở hoa, vội gắp đồ ăn cho Lâm Gia Nhạc “Nhạc Nhạc, ăn cơm đã.”

Lâm Gia Nhạc giơ chén “Thầy Thịnh, rót rượu cho em đi, em sẽ uống từ từ.”

Thịnh Mặc nhìn cậu một cái, ánh nhìn hạ xuống, mắt Lâm Gia Nhạc tựa như có hơi nước, hơi mang vẻ lấy lòng, nhìn thật sự vô cùng quyến rũ. Thịnh Mặc cảm thấy trong tim như có cái móng mèo khều nhẹ, thật muốn nhào đến đem từ chân đến đầu người này nuốt vào bụng. Anh biết tửu lượng của Lâm Gia Nhạc không tốt, may mà hôm nay anh chọn rượu vang, nếu là rượu trắng thì hẳn cậu đã say từ lâu rồi. Anh rót cho cậu nửa ly “Ngoan, Nhạc Nhạc, uống từ từ thôi.”

Lâm Gia Nhạc uống một ngụm rượu, lắc đầu “Không sao, uống xong đi ngủ.”

Bữa tối này vất vả mãi mới xong, Lâm Gia Nhạc đã uống đến gần say, còn cố chấp đòi rửa bát. Thịnh Mặc ôm lấy cậu đặt ra sofa “Nhạc Nhạc, hôm nay không dọn, mai dọn.

Lâm Gia Nhạc ôm cổ Thịnh Mặc, đột nhiên nghẹn ngào cất tiếng “Thầy Thịnh, oa oa, thầy Thịnh, em xin lỗi.”

Thịnh Mặc ôm cậu “Nhạc Nhạc, ngoan ngoan khóc gì thế?”

Lâm Gia Nhạc lắc đầu, không biết nghĩ cái gì lại khóc, có lẽ vì uống rượu, cảm xúc bị phóng đại. Cậu cảm giác vô cùng có lỗi với Thịnh Mặc, hôm nay là ính nhật của anh ấy mà cậu không hề biết, anh ấy không nói với cậu, vì sao cậu chưa từng hỏi anh ấy, càng nghĩ lại càng thấy bản thân không xứng đáng với chức vụ người yêu. Cho nên vừa tấm tức khóc vừa nói xin lỗi.

Thịnh Mặc ôm cậu an ủi, lau nước mắt cho cậu “Không có gì dâu, Nhạc Nhạc, đứng khóc, chẳng phải là sinh nhật thôi sao, sau này em nhớ là được. Đi nào, anh đưa em đi rửa mặt.”

Lâm Gia Nhạc kéo áo “Phải tắm rửa.”

“Được, anh tắm cho em” Thịnh Mặc nói, ôn lấy Lâm Gia Nhạc đi vào phòng ngủ, trong phòng ngủ có phòng tắm, có bồn tắm lớn.

Thịnh Mặc vào trước xả nước, quay đầu lại cởi quần áo cho Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc uống rượu, thần trí có chút say rồi, nhưng cũng càng thoải mái mái hơn, không khách khí như bình thường. Thịnh Mặc cởi quần áo cậu, cậu ôm lấy cổ Thịnh Mặc, khiến Thịnh Mặc mừng đến sắp điên.

Cuối cùng cũng cởi xong quần áo, Thịnh Mặc ôm cậu đặt vào trong bồn tắm lớn, Lâm Gia Nhạc vỗ xuống nước “Thầy Thịnh cũng tắm đi.”

Thịnh Mặc sao từ chối được, thuần thục nhanh nhẹn cởi sạch quần áo bước vào bồn tắm, nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, hai người mặt đối mặt ngồi trong bồn tắm. Thịnh Mặc kéo Lâm Gia Nhạc lại gần, lấy nước tắm rửa cho cậu. Lâm Gia Nhạc bắt đầu nghịch nước, xoa xoa lên ngực Thịnh Mặc, vừa đúng lúc chạm đến hai điểm nổi lên trước ngực. Thịnh Mặc hít vào một hơi, bụng dưới căng lên, tiểu huynh đệ cũng ngẩng đầu, mà cái người châm lửa còn chẳng biết, cứ ngây ngô cười.

Thịnh Mặc lựa theo dòng nước, kéo Lâm Gia Nhạc ngồi lên đùi mình, ghé vào lỗ tai cậu mê hoặc “Nhạc Nhạc, hôm nay em nói, tự gói mình làm quà tặng anh.”

Lâm Gia Nhạc đỏ bừng mặt, những vẫn gật đầu.

Thịnh Mặc mừng rỡ hôn lên hai má cậu, sau đó hôn lên môi, hai tay trắng mịn bắt đầu chuyển động trên người Lâm Gia Nhạc, không ngừng châm lửa.

Lâm Gia Nhạc uống rượu, cơ thể vô cùng mẫn cảm, bị Thịnh Mặc vuốt ve thì không ngừng run rẩy, tiếng rên rỉ cũng tuôn ra, đối với Thịnh Mặc thì chẳng khác gì thuốc kích thích hảo hạng. Anh dùng tiểu huynh đệ cứng rắn cọ Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc cũng đã bị kích thích đến nửa cương, cảm thấy đáy lòng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hơn nữa lửa càng ngày càng lớn, đốt trong thân thể cậu thẳng về phía trước, khao khát được giải phóng, cậu theo bản năng ôm lấy Thịnh Mặc, muốn có được sự giải thoát từ việc ma sát, không ngờ càng là lửa cháy đổ thêm dầu, khó mà chịu đựng.

Thịnh Mặc cắn chặt răng, cần phần nóng bỏng của hai người cọ xát, thoải mái đến mức cả hai chẳng nén nổi những tiếng thở dài. Thịnh Mặc vươn một bàn tay vào trong nước, đến gần nơi tư mật của Lâm Gia Nhạc, nơi ấy vừa chặt vừa nóng, anh nhớ đến lúc từng được hạnh phúc bao ở trong, gần như là không nhìn được mà muốn tiết ra.

Lâm Gia Nhạc mơ màng cọ tới cọ lui trên người Thịnh Mặc, vì uống rượu vào, lúc này lý trí cậu đã đặt hết sang một bên, chỉ còn có bản năng, có vẻ vô cùng nhiệt tình. Thịnh Mặc đương nhiên vô cùng mừng rỡ, sau này phải thỉnh thoảng cho Lâm Gia Nhạc uống rượu mới đúng, tăng thêm chút tình thú trong cuộc sống hai người. Tuy rằng vẫn đang ở trong buồn tắm, nhưng anh đã nghẹn đến vã mồ hôi, Thịnh Mặc cắn răng, dùng sức một cái, để bản thân đi vào cơ thể Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc rên rỉ một tiếng, Thịnh Mặc nhớ đến lần hai người làm trong phòng tắm khiến Lâm Gia Nhạc bị sốt, vội vàng dội bọt xà phòng trên người cả hai, giữ nguyên tư thế đi vào, ôm lấy Lâm Gia Nhạc, đi vào giường. Vừa đến giường đã không thể kiềm chế được nữa, va chạm vừa gấp gáp vừa mãnh liệt…

Cả phòng đều là vẻ kiều diễm, hai người làm không biết bao nhiêu lần, nghỉ ngơi được một lát Thịnh Mặc đã lại bắt đầu lần chinh phục mới, làm đến sau nửa đêm mới thật sự kiệt sức, ôm Lâm Gia Nhạc ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Gia Nhạc ngủ quá trưa mới tỉnh, trên người chẳng chỗ nào không đau nhức, nhất là cái nơi khó nói ở phía sau thì càng đau càng nóng. Cửa mở, Thịnh Mặc cầm thứ gì đó đi vào, sờ trán Lâm Gia Nhạc “May quá không bị sốt. Nhạc Nhạc, em thấy thế nào?”

Lâm Gia Nhạc nhăn mặt “Đau chết!”

Thịnh Mặc cười hì hì “Anh sẽ không bao giờ không biết kiềm chế như vậy nữa, ai bảo em cứ bận mãi, anh nghẹn lâu lắm rồi, cho nên hôm qua mới như vậy.”

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói “Thật là, cũng không phải không có lần sau.”

Nét mặt già nua của Thịnh Mặc cũng đỏ lên “Nào, để anh xem, anh bôi thuốc cho.”

Lâm Gia Nhạc ngăn anh “Để em tự làm.”

Thịnh Mặc cười “Tự em không nhìn được, làm sao bôi được thuốc? Để anh cho, cũng không phải anh chưa nhìn thấy, xong ngay thôi. Quay lại nào.”

Lâm Gia Nhạc nghiêng người, mặt đỏ lên giấu vào trong gối, để Thịnh Mặc bôi thuốc cho cậu. Thịnh Mặc vừa bôi thuốc, vừa tự trách “Lần sau anh không lỗ mãng thế này nữa, hôm nay ăn đồ thanh đam một chút, em muốn ăn gì, anh xuống quán đồ Quảng Đông dưới nhà mua cho em.” Sau SARS, mọi người cũng không còn quá kiêng đồ ăn ngoài nữa.

Lâm Gia Nhạc giấu mặt trong gối “Không cần đâu, em uốn ăn cháo anh nấu.”

Thịnh Mặc bật cười “Được, lát nữa anh nấu cho em.” Nói xong cẩn thận kéo quần lên cho cậu “Được rồi, em nằm nghỉ đi.”

Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Không, em ngủ đủ rồi rồi, em dậy.”

“Đúng rồi, Nhạc Nhạc, anh vừa gọi điện với anh Minh Lượng, nói với anh ấy em không khỏe lắm nên hôm nay không đến công ty với công trường.” Thịnh Mặc vừa đỡ cậu đứng lên vừa nói.

Lâm Gia Nhạc lại đỏ mặt, trước kia lúc cậu dọn ra khỏi công ty, Lưu Minh Lượng nghe nói cậu sống cùng Thịnh Mặc còn hỏi han lâu lắm. Thịnh Mặc đối xử với Gia Nhạc tốt, Lưu Minh Lượng biết, nhưng mời Gia Nhạc đến sống cùng, điều này khiến anh cảm thấy kì quái, chẳng lẽ thịnh Mặc không có bạn gái, không định kết hôn? Lâm Gia Nhạc da mặt mỏng, đương nhiên ngại không nói với Lưu Minh Lượng cậu đã chọn ở bên Thịnh Mặc, cậu sợ sẽ khiến người anh cả mà cậu luôn kính trọng này thất vọng.

Lâm Gia Nhạc dựa vào sofa, không dám ngồi cũng không dám nằm, Thịnh Mặc cầm gối sofa đến cho cậu dựa, lại đưa cậu quyển sách để xem, anh thì xuống bếp nấu cháo. Lâm Gia Nhạc đột nhiên nhớ ra gì đó “Thầy Thịnh, hôm nay anh không đi dạy à?”

Thịnh Mặc nhô đầu ra từ phòng bếp “Không đi, hôm nay là cuối tuần.”

Lâm Gia Nhạc vỗ đầu một cái, bản thân cậu bận đến mức quên cả thứ ngày. Quay đầu nhìn đĩa vải trên bàn mới nghĩ đến giờ đang là mùa vải, hình như cậu nhớ Thịnh Mặc từng nói năm nay muốn đi hái vải, nhưng mà cậu bận mãi, suýt nữa đã quên việc này.

Thịnh Mặc nấu xong bước ra, ngồi cạnh Lâm Gia Nhạc bóc vải cho cậu ăn, Lâm Gia Nhạc ăn một quả, đột nhiên nghĩ đến bản thân hiện tại, vội dừng không ăn nữa. Thịnh Mặc cũng đột nhiên nghĩ ra “Đúng, em không thể ăn đồ nóng.”

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt, cầm sách che, biết mà còn nói ra làm gì, cố tình làm cậu xấu hổ “Thầy Thịnh, bao giờ mình lại đi Tùng Hóa?”

Thịnh Mặc cũng nhớ cái hẹn năm trước, còn có thể đi tắm suối nước nóng, dừng chân trên núi thỏa thích “Đợi mấy ngày nữa, mùng năm là bắt đầu vào hè, chúng ta cùng đi hái vải, còn có thể đi tắm suối nước nóng, ở lại trên núi một đêm nữa, ở đó khá là mát mẻ.”

Lâm Gia Nhạc nói “Được ạ, nhanh vậy đã lại đến nghỉ hè. Khi nào đi thì gọi cả thầy Đới và anh Lưu đi cùng, mang cả Đâu Đâu đi nữa, nhiều người mới chơi vui.”

Thịnh Mặc gật đầu “Được.”

Lâm Gia Nhạc lại nhớ đến một chuyện “Thầy Thịnh, nghỉ hè rồi anh có phải về quê không?”

Thịnh Mặc đỏ vỏ và hạt vải vào thùng rác “Không về, anh nói với ba mẹ rồi, năm mới sẽ đưa em về nhà, nghỉ hè thì anh ở đây cùng vợ. Ba mẹ cũng đồng ý anh rồi.”

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt “Ai là vợ anh, anh là vợ của em mới đúng.”

Thịnh Mặc cười ha ha “Đúng đúng, anh là vợ, anh là vợ.”

Lâm Gia Nhạc nghiêng đầu hỏi “Năm mới sẽ đến nhà anh thật à?”

“Đi chứ, sao lại không đi.” Thịnh Mặc nói “Ba mẹ bảo anh đưa em về từ lâu rồi.”

Lâm Gia Nhạc ngại ngùng nói “Nhưng anh nói nhà anh nhiều người thân bạn bè, có khi nào họ với em sẽ…”

Thịnh Mặc xoa đầu cậu “Đừng lo, chắc chắn họ đều sẽ thích em, anh em họ hàng đều biết tính hướng của anh, họ đều vô cùng tò mò về em. Anh cũng muốn sớm đưa em về nhà, Nhạc Nhạc, đó không chỉ là người nhà của anh nữa, đó cũng sẽ là người nhà của em.”

Lời này khiến Lâm Gia Nhạc vô cùng cảm động, cầm lấy tay Thịnh Mặc “Em nghe nói nhà anh đều là những nhà tri thức, một công nhân nhỏ như em có khi nào sẽ bị coi thường không?”

Thịnh Mặc cười ha ha, nhóc con ngốc này, nghĩ gì thế “Nhạc Nhạc, em nghĩ nhiều quá, họ sẽ không tỏ vẻ với em, hơi nữa em cũng chẳng thua kém bất cứ ai, người anh chọn chắc chắn họ sẽ ủng hộ vô điều kiện. Hơn nữa, em không biết chứ anh muốn mang em về khoe khoang lâu rồi, là người duy nhất không đeo kính trong ra tộc, em không biết cái cảm giác ngồi trên bàn cơm ngẩng lên một cái thấy toàn mắt kính là như nào đâu, một mình anh chịu đựng cảm giác này bao năm, mấy người đó vẫn bắt nạt một mình anh khôn đeo kính. Giờ thì tốt rồi, cuối cùng có người trợ trận cho anh.”

Lâm Gia Nhạc “…”

Thịnh Mặc vỗ vỗ cậu “Được rồi, quyết thế đi, qua năm mới về nhà anh.”

Lâm Gia Nhạc nói “Có thể qua nhà em trước để em thắp hương cho bà không?”

“Đương nhiên, chắc chắn phải đi chứ, bà cũng là bà của anh mà.” Cháu dâu như anh đây cũng phải gặp mặt người lớn trong nhà phải không? Còn phải cảm ơn bà nữa, nuôi dưỡng một Nhạc Nhạc tốt như vậy để anh gặp được. Nghĩ đến đây, Thịnh Mặc nhìn Lâm Gia Nhạc bên cạnh mình, nhìn không được cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cậu.

Tác giả có lời muốn nói: Hì hì, chính văn đến đây là kết thúc rồi, có viết tiếp cũng chỉ là chuyện ngọt ngào của hai người họ nữa thôi, với cả thêm đôi chuyện chưa được nói rõ, ví dụ như chuyện đi học của Gia Nhạc, chuyện sự nghiệp, còn có chuyện Đâu Đâu sinh con, đều sẽ viết rõ trong phiên ngoại, mọi người đón đọc nhé. Cảm ơn mọi người làm bạn và ủng hộ cho tới tận lúc này, Gia Nhạc đã thuận lợi trưởng thành rồi, còn có một gia đình hạnh phúc. Muah ~ mọi người.——– Chính văn hoàn ——–

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio