Lúc Tết nguyên đán đã gần kề, cậu gọi điện cho Lưu Minh Lượng nói là sẽ đến Quảng Châu thăm anh ta. Đây là một số điện thoại di động, năm nay di động còn chưa hoàn toàn thông dụng, có phần giống như xa xỉ phẩm, Lưu Minh Lượng là một dân công, còn chưa đủ tiền mua đi động, số anh ta đưa cho Lâm Gia Nhạc là số máy của người quản lí, chẳng qua tìm người cũng khá tiện.
Đầu kia điện thoại Lưu Minh Lượng nói rất lớn cùng với tiếng mũi khoan vang lên có cảm giác chói tai, nghe Lâm Gia Nhạc nói muốn đến đó anh ta vô cùng vui vẻ, nói rõ cho cậu phải đi xe nào đến đâu ở sân ga đợi anh ta. Lâm Gia Nhạc vậy mới nghĩ đến cậu đến thăm họ thật ra cũng không tiện lắm, ít nhất sau khi đến ga cậu sẽ không có ai để gọi điện cho Lưu Minh Lượng, nếu anh ta đã nói đợi cậu ở sân ga, vậy nên đến sớm hơn một chút, tốt nhất là trước buổi trưa.
Mặc kệ cậu tính toán thời gian thế này thì vẫn tính thiếu cái tình hình giao thông ngày lễ, lúc cậu tới được nhà ga Lưu Minh Lượng nói thì đã rất muộn. Lâm Gia Nhạc đi một lát đã thấy hai cha con Lưu Minh Lượng đang ôm nhau ngồi ở bồn hoa cạnh biển giao thông, Ngưu Ngưu đã ngủ say từ bao giờ. Tuy rằng mùa đông ở Quảng Châu không quá lạnh nhưng lúc nguyên đán vẫn lạnh hơn bình thường, có khi chỉ khoảng độ, hai cha con đã đợi trong giá lạnh hai ba tiếng đồng hồ.
“Anh Lưu!” Lâm Gia Nhạc vừa lên tiếng đã cảm thấy cay cay sống mũi, nếu biết phiền thế này cậu sẽ không quấy rầy bọn họ.
“Gia Nhạc, cuối cùng cậu cũng tới.” Lưu Minh Lượng rõ ràng rất vui vẻ “Anh quên nói với cậu ngày lễ sẽ kẹt xe rất lâu, cậu ngồi xe lâu thế rồi, có mệt không?”
Lâm Gia Nhạc thiếu chút nữa bật khóc “Anh Lưu, xin lỗi, em không nghĩ kẹt xe lâu thế, làm hai cha con anh phải chờ lâu, trời còn lạnh nữa, làm hai người lạnh cóng rồi.”
Lưu Minh Lương bật cười, hàm răng trắng noãn nổi bật trên gương mặt ngăm đen khiến nụ cười của anh ta trở nên rất thuần phác thân thiết, khiến Lâm Gia Nhạc cảm thấy như gặp được người thân “Không sao, quần áo mặc đủ ấm. Không có di động không tiện liên lạc, đợi sang năm anh mua di động thì lúc cậu đến đây cũng tiện. Đi nào, nhanh chân, chắc cậu đói lắm, chị dâu cậu làm xong cơm rồi, về là ăn thôi.”
Lâm Gia Nhạc nói “Anh, để em bế Ngưu Ngưu cho.”
“Không sao, nó cũng không nặng, nó ngoan lắm, cũng mới ngủ thôi.” Lưu Minh Lượng tươi cười.
Lưu Minh Lượng ở tại một căn phòng sau sân ga, phòng ở có hai gian một phòng, là kiểu phòng ở cũ nên giá rất mềm. Lưu Minh Lượng vừa gõ cửa vừa nói với Lâm Gia Nhạc “Đến nhà anh thì đừng khách sao, chị dâu cậu với bà cụ đều là người dễ tính, cậu cứ thoải mái đi.”
Lâm Gia Nhạc gật đầu nhưng trong lòng vẫn hồi hộp. Một bà lão hơi béo đứng ra mở cửa, câu đầu tiên là tiếng Quảng Đông “Đến rồi à?” Xem ra vợ Lưu Minh Lượng là người Quảng Đông.
Lưu Minh Lượng nói tiếng phổ thông với bà lão “Mẹ, đây là cậu em đồng hương nhường chỗ cho con trên xe lửa lần trước, Gia Nhạc.”
Lâm Gia Nhạc dùng tiếng Quảng Đông nói “Chào bác, cháu là đồng hương của anh Lưu, tên là Lâm Gia Nhạc.”
Bà lão cười vui vẻ, hai mắt cong lên tựa vầng trăng khuyết “Còn nói được cả tiếng Quảng Đông, không tệ, còn giỏi hơn anh Lưu. Mau vào nhà.” Bà lão cầm cho cậu một đôi dép.
Lưu Minh Lượng ôm Ngưu Ngưu vào phòng ngủ.
Lâm Gia Nhạc đổi dép rồi vào nhà. Tuy rằng nhà đã cũ, nhưng rất sạch sẽ, có cảm giác ấm áp của gia đình, một người phụ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi đeo tạp dề đang sắp xếp một bàn cơm bước ra, dùng tiếng phổ thông nói “Đến đây, ngồi xuống đi, đồ ăn chị làm xong cả rồi, một lát là ăn cơm.”
Lâm Gia Nhạc nghĩ đây là vợ Lưu Minh Lương, Dư Lan, cậu chào “Em chào chị.”
“Chào em, em ngồi đi, đừng khách sáo.” Dư Lan gật đầu cười nói.
Lưu Minh Lượng đặt Ngưu Ngưu vào trong phòng ngủ rồi mới ra. Lâm Gia Nhạc đã đang rót nước cho bà cụ.
Lưu Minh Lượng xoa xoa hai tay “Trong nhà chẳng có gì, đừng khách sao, ra ngoài làm công đều thế này.”
Lâm Gia Nhạc gật đầu “Em không sao, đến nhà anh tựa như cảm giác về nhà mình, rất ấm áp.”
Hiển nhiên Lưu Minh Lượng rất thích câu nói này, cười tươi tới mức thấy được cả nếp nhăn nơi khóe mắt. Anh hỏi cuộc sống của Lâm Gia Nhạc hiện giờ rồi nói “Cũng tốt, nếu ông chủ đã để mắt đến cậu thì cậu cố gắng làm cho tốt. Tương lai nhất định có thể phát triển.”
Lâm Gia Nhạc nghe lời “Em biết mà.” Cậu nhớ tới những thứ mình mang theo liền mở ba lô ra, lấy hộp chocolate và hai bình dầu oliu “Anh, đây là đồ của công xưởng phát cho, kẹo này là cho Ngưu Ngưu, còn dầu oliu em không biết dùng làm gì nên mang đến đây. Những cái khác em cũng không lấy thêm.”
Vừa đúng lúc Dư Lan bưng thức ăn lên, vừa nhìn đến mấy thứ đặt trên bàn liền nói “An nha, em tới chơi là được rồi, còn mang nhiều đồ thế làm gì. Khách sáo quá!”
Lâm Gia Nhạc ngại ngùng cười “Đều là đồ của công xưởng phát, em cũng không tốn tiền mà. Chị xem dầu oliu có dùng được không?”
Dư Lan cười vô cùng vui vẻ “Dùng được dùng được, dầu này rất quý, còn hẳn hai bình to như thế này, Gia Nhạc, em khách sáo quá.”
Lưu Minh Lượng thu dọn đồ đạc trên bàn để đặt thức ăn “Đồ ăn xong rồi, ăn cơm đi.”
Ăn cơm xong Lưu Minh Lượng đưa Lâm Gia Nhạc đi dạo một vòng ở khu lân cận, anh ta hỏi Lâm Gia Nhạc có muốn đến nơi nào không, Lâm Gia Nhạc không quen thành phố G nên lắc đầu. Hai người đến sân ga công cộng xem các tuyến xe, Lâm Gia Nhạc phát hiện trường đại học B và đại học C liên tiếp lặp lại trên lộ tuyến của các chuyến xe, liền hỏi Lưu Minh Lượng “Anh Lưu, chỗ này gần trường đại học B với C không ạ?”
Lưu Minh Lượng trả lời “Không xa, qua vài trạm xe là tới, hai trường kia lại ở canh nhau, cậu muốn đi xem không?”
Lâm Gia Nhac hơn do dự “Được không ạ? Trường học sẽ không cấm người ngoài vào chứ?”
Lưu Minh Lượng nói “Sao lại cấm? Đi, anh đưa cậu đi xem, chúng ta đi hưởng chút không khí trí thức đi.”
Lâm Gia Nhạc hưng phấn theo Lưu Minh Lượng lên một chiếc xe, đến tận nơi để ngắm nhìn những thánh địa trong lòng cậu. Đối với đại học, Lâm Gia Nhạc vừa khát khao lại vừa chua xót, đó là giấc mộng nhiều năm của cậu, lại tan biến trong chớp mắt, cậu chỉ có thể dừng ở bên ngoài, nơi đó cũng trở thành một vết khắc trong lòng cậu. Sau khi rời khỏi trường cậu cũng từng nghĩ tới chuyện liên lạc với thầy Chu để hỏi về điểm thi của mình, nhưng cậu đoán tám phần là không đỗ, vì cậu chỉ điền nguyện vọng vào trường đại học A, là trường đại học trong top của toàn quốc, điểm rất cao, thành tích của cậu gần như là không thể với tới. Cậu cũng sợ biết đâu mình thi đỗ, nhưng lại không có tiền đi học, như vậy sẽ chỉ càng thêm thương tâm, cho nên sẽ không hỏi tới.
Cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện “Anh Lưu, trường đại học A cách đây xa không?”
Lưu Minh Lượng nói “Không xa, ngồi xe này thêm một lát cũng đến rồi. Cậu muốn đi không?”
Lâm Gia Nhạc cười “Mai em muốn đến xem.”
Lưu Minh Lượng nói “Mai anh phải đi làm rồi, tự cậu đi được không?” Công ty thiết kế của anh thời gian làm việc đều tùy vào kì hạn của công trình, giờ giấc linh động, không có ngày lễ tết gì cả, hôm nay Lâm Gia Nhạc tới nên mới có thể xin nghỉ một ngày.
“Được ạ, anh cứ đi làm đi, em tự đi được.” Lâm Gia Nhạc nói.
Hai người đến đại học B đi một vòng, lại sang đại học C dạo một vòng, cuối cùng dừng chân nghỉ ở một trạm nghỉ. Lâm Gia Nhạc nhìn ngắm nơi này, bao nhiêu cảm xúc bồng bột háo hức và khát khao đều lộ ra ánh mắt, Lưu Minh Lượng ở bên cũng nhìn rõ.
“Gia Nhạc.”
“Dạ?”
“Em thích trường đại học như thế sao không học tiếp, năm nay không đỗ thì năm sau thi, học thêm một năm là được!” Lưu Minh Lượng có thể nhìn ra cậu vô cùng thích đi học. Tuy rằng đang là Tết dương lịch, nhưng trong lòng người dân Trung Quốc thì chưa qua tết âm chưa qua năm cũ.
Lâm Gia Nhạc đột nhiên rơi lệ, từ sau khi bà nội qua đời đến nay cậu mới lại khóc, cậu cúi đầu nghẹn ngào nói “Anh, không phải em không muốn, mà em không thể đi học. Nói thật, đến giờ em còn chẳng biết em có đỗ không.”
Lưu Minh Lượng lắp bắp kinh hãi “Gia Nhạc cậu làm sao vậy? Sao lại không đợi kết quả thi?”
Lâm Gia Nhạc lau nước mắt lắc đầu “Lúc em nhỏ thì ba mẹ ly hôn, em còn chẳng biết họ ở đâu. Bà nội nuôi lớn em, đầu năm nay bà mất, trong nhà em chẳng còn ai. Phí báo danh đi thi của em còn phải để trường trả, em thi xong thì đi luôn, dù có thi đỗ cũng không có tiền học.”
Lưu Minh Lượng nhìn Lâm Gia Nhạc bi thương như thế, cảm thấy vô cùng đau lòng, thiếu niên tuổi này còn đang là thời kì gây chuyện chơi đùa, Lâm Gia Nhạc lại phải tự mình gánh vác cuộc sống. Lưu Minh Lượng lục lọi cả ngày mới lấy ra được một túi khăn giấy nhăn nheo dùng để lau nước mũi cho Ngưu Ngưu, liền đưa cho Lâm Gia Nhạc “Gia Nhạc, lau nước mắt đi. Anh không biết cuộc sống của cậu lại thế, cậu có muốn về học không, anh vay tiền cho cậu đi học?”
Lâm Gia Nhạc nhận giấy lau nước mắt, sau đó dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn “Không cần đâu anh, em đang tự tích cóp học phí rồi, được hai năm thì đi thi đại học lần nữa. Anh yên tâm, em vẫn giữ được việc học mà, bây giờ em vẫn đang tự học.”
Lưu Minh Lượng nhìn thiếu niên gầy yếu này, trong dáng vẻ ấy có một sự kiên định dẻo dai khiến người ta không thể bỏ qua, anh mỉm cười đứng dậy vỗ vai cậu “Người anh em, cậu thật sự rất được, anh ủng hộ cậu! Sau này gặp bất cứ khó khăn gì cứ đến tìm anh, giúp được anh sẽ giúp đến cùng, mà không giúp được thì ít nhất vẫn có cơm nóng cho cậu.”
Lâm Gia Nhạc cảm kích nhìn Lưu Minh Lượng “Cảm ơn anh!”
Buổi tối Lâm Gia Nhạc lấy sofa cũ nhà Lưu Minh Lượng làm giường, vốn Dư Lan muốn để cậu ngủ với Lưu Minh Lượng ở một giường, chị và mẹ chồng với con gái ngủ một giường, nhưng Lâm Gia Nhạc nhất định không chịu phiền toái bọn họ, muốn ngủ ở sofa. Dư Lan cảm thấy hơi ngại “Đến nhà chị làm khách mà, sao lại để em ngủ ở sofa chứ!”
Lâm Gia Nhạc biết người phụ nữ này cũng nhiệt tình thiện lượng giống Lưu Minh Lượng, cho nên trong lòng đã coi như chị dâu trong nhà, vô cùng kính trọng.
Dư Lan và mẹ Lưu Minh Lượng biết được thân thế của Lâm Gia Nhạc từ Lưu Minh Lượng thì càng ngày càng yêu thương đứa trẻ hiểu chuyện này. Hai người mua xương thịt tốt nhất, không tiếc lãng phí than, cẩn thận hầm một nồi canh xương từ khi trời còn rất sớm chỉ để cậu có thể uống hai bát canh nóng đặc sản của đất Quảng Đông. Lâm Gia Nhạc uống ngụm canh nóng ấm, gom tất cả cảm kích ghi tạc lại trong lòng, đợi khi có cơ hội nhất định phải báo đáp gia đình thiện lương này.
Lâm Gia Nhạc mang tâm trạng của một kẻ hành hương để tới thăm trường đại học A, đó là một ngôi trường danh tiếng có lịch sử rất lâu đời, vườn trường cổ kính mà an tĩnh, trong không khí nồng đậm mùi hương của trang nhã của chốn sách vở, Lâm Gia Nhạc bước chân vào liền ngừng thở, sợ rằng hơi thở quá lớn của mình sẽ làm phiền đến những anh linh tọa trấn nơi đây.
Đang là ngày nghỉ nên vườn trường vô cùng tĩnh lặng, đường lớn nối những khu giảng đường vô cùng trống trải, ngẫu nhiên mới có vài người hay vài chiếc xe tải nhỏ chạy qua. Lâm Gia Nhạc đi dọc theo khuôn viên từ nam đến bắc rồi lại từ bắc đến nam, ước chừng đã đi được hai vòng. Cậu nghĩ, có lẽ thật lâu về sau, cậu cũng có thể trở thành một phần của nơi đây, giống như bao sinh viên khác khoác cặp trên vai, tay ôm sách vở, vội vàng như người đang bước qua trước mặt cậu ngày hôm nay, kéo theo làn gió nhẹ làm xao động không khí.