Tôi hao phí sức của chín trâu hai hổ mới đẩy được Kỷ Gia Khiêm xuống xe taxi. Hắn quay đầu liếc nhìn khách sạn đằng sau một cái, rất bất mãn nói: "Anh cùng em về nhà không được sao?"
Tôi liều mạng lắc đầu, dùng hết sưc lực toàn thân đẩy hắn tới cửa khách sạn: "Không được, nếu để cho mẹ em biết anh đã làm những gì, mẹ em không đánh gãy chân em mới là lạ đó!"
Kỷ Gia Khiêm lười biếng dựa vào người tôi, sống chết cũng không nhúc nhích. Có thể là bởi vì đây là một thành phố khác, nên hành vi của hắn tùy tiện hơn rất nhiều, cực kỳ tự nhiên ôm tôi hỏi: " Anh làm cái gì với em, hử?"
Trước mặt mọi người, trước cửa khách sạn tràn ngập JQ, nét mặt già nua của tôi đỏ lên giơ tay đánh hắn một cái, hơi hơi ngiêng đầu nói: "Nhà em rất nhỏ , không chứa thêm nổi người nào nữa đâu."
Hắn mặt dày mày dạn nói: "Có thể nhỏ được bao nhiêu? Còn có thể nhỏ hơn nhà trọ của em nữa sao? Anh và em ngủ chung không được à."
"Không được!" Tôi đẩy hắn ra, thấp giọng nói: "Mẹ em là một người phụ nữa rất truyền thống, từ nhỏ đã giáo dục em là chỉ sau khi kết hôm mới có thể. . . . . . Mới có thể làm cái kia a."
Hắn nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Vậy em nói cho mẹ em biết, chúng ta đã kết hôn rồi."
Tôi bị sự vô lại của hắn làm cho hoảng sợ: "Anh anh anh, cái tên hỗn đản này! Hôn nhân đại sự, sao có thể lấy ra làm trò đùa! Trong mắt của mẹ em em là một hoàng hoa khuê nữ đó nha. . . . . . Nếu nói như vậy , bà sẽ thật sự hối thúc chúng ta làm đám cưới đó!"
Kỷ Gia Khiêm sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: "Vậy thì làm . . . . . . Cũng chỉ là kết hôn thôi mà."
Tôi hơi hơi ngẩn ra, mặc dù tim đang đập liên hồi, nhưng ngoài miệng vẫn kiên trì nói: "Mặc kệ anh nói như thế nào, không được sự đồng ý của em, anh không được bước vào cửa nhà em nửa bước!"
Hình như hắn lại nghĩ ra ý đồ gì đó hay sao ý, đột nhiên cười cười gật đầu: "Được."
Tôi hoài nghi nhìn hắn vài lần, thấy vẻ mặt đơn thuần vô hại của hắn, thuận thế ngăn cản chiếc taxi đang tiến tới.
Đợi đến lúc tôi ở trong trung tâm bách hóa mua đông mua tây, tôi mới nhớ tới Kỷ Gia Khiêm.
Hắn, hắn nghĩ rằng tôi sẽ lấy tiền thưởng cuối năm ra tiêu xài sao?
Nhiều đồ như vậy, một mình tôi cũng cầm không nổi, cũng không thể gọi ba tới xách về được đi? Vốn là là mua để báo hiếu ba mẹ, nếu gọi ba tới thì. . . . . .
Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt nở nụ cười ôn hòa: "Cô này, các cô có nhận chuyển hàng không vậy?"
Biểu tình của cô gái thu ngân này có chút cứng nhắc: "Tiểu thư. . . . . . Cô hẳn không phải là cướp đúng không?"
Tôi ngẩn người, vội hỏi: "Sao lại hỏi vậy?"
Tiểu thư thu ngân vội lui về phía sau mấy bước: "Đang là mùa đông. . . . . . Tại sao cô còn phải đeo kính râm?"
Tôi nhức đầu, vấn đề này thật sự rất khó trả lời. Tôi nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định thành thật nói: "Tôi sợ cô nhận ra tôi. . . . . ."
Tiểu thư thu ngân lúc này đã hóa đá thật sự.
Sau khi tôi nói chuyện điện thoại xong thì khoảng phút sau Kỷ Gia Khiêm đã tới. Tôi lấy tay chỉ chỉ vào ngực hắn một cái, híp mắt hỏi: "Có phải anh đã yêu em rồi đúng không, cho nên mới nhất quyết theo dõi em?"
Hắn bắt lấy ngón tay tôi, nhàn nhạt nói: "Nghe em nói . . . . . . Đây là trung tâm thương mại của nhà anh, anh đến xem không được sao?"
Toàn thân tôi phát lạnh: "Anh đang nói đùa cái gì vậy?"
Khóe miệng Kỷ Gia Khiêm lộ ra một tầng ý cười nhàn nhạt: "Em nghĩ sao."
Nếu hắn đã nói như vậy thì có đến tám phần là sự thật rồi. Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn nhìn thẻ mua sắm trên tay, ngay lập tức cười nịnh hót: "Em tin, em tin. Kỷ thiếu gia. . . . . . Hai chúng ta quen biết như vậy, anh có thể cho người ta chiết khấu phần trăm được không?"
Hắn nghe thấy vậy liền móc từ trong ví ra một tấm thẻ đưa cho tôi, giống như lơ đãng nói: "Thẻ mua sắm, lấy đi dùng đi."
Tôi nhìn bàn tay hắn giây, sau đó nhịn không được nhíu mày: "Kỷ thiếu gia, anh xem em là loại người gì vậy?"
Hắn cho rằng hắn đang chơi gái sao? Cô giống gái điếm lắm hả?
Kỷ Gia Khiêm thấy sắc mặt tôi thay đổi, phần bình tĩnh thu tay về, giúp tôi xách đồ rồi đi về phía trước: "Em suy nghĩ quá nhiều rồi, Lát nữa anh đưa em về, dù sao cũng phải mang chút lễ ra mắt tới chứ?"
"Lễ ra mắt?" Trái tim của tôi vừa mới được buông lỏng, nhưng lại bị câu nói của hắn làm cho căng thẳng: "Chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao? Anh giúp em xách mấy thứ này đến cửa nhà rồi anh phải nhanh chóng rời đi!"
Hắn lôi kéo tôi tới khu quần áo cho nam, hoả tốc chọn máy bộ quần áo cho ba tôi, lúc này mới trả lời vấn đề vừa rồi của tôi: "Em yên tâm. Anh biết chừng mực."
Có chừng mực em gái anh!
Tôi rất không an tâm trừng mắt lườm hắn một cái, tâm tình không hiểu tại sao lại thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi giữ chặt hắn, rộng rãi hiếm thấy hỏi : "Em mua cho anh một bộ quần áo nha?"
Bước chân của Kỷ Gia Khiêm chậm lại một chút, ngoái đầu lại nhìn tôi, giống như bình tĩnh hỏi: "Nếu anh nhận, thì chiếc nhẫn kia em có thể giữ lại không?"
Đêm giao thừa đó sau khi tôi kéo hỏng sợi dây chuyền mà Chung Dịch An tặng thì tôi liền dùng cái của Kỷ Gia Khiêm. Nhưng chiếc nhẫn trên đó giống với chiếc mà Kỷ Gia Khiêm đang đeo nên tôi không dám nhận, mặc dù đúng là tôi rất thích, nhưng nếu đeo nó vào chẳng phải sẽ bị lộ hết sao, không an toàn, rất không an toàn a.
Thông qua chuyện lần này với Doãn đạo diễn thì tôi đã hiểu rõ một điều: Làng Giải Trí là một nơi thị phi, một chút chuyện không ra đâu vào đâu cũng có thể dìm chết người, chứ đừng nói đến chuyện tôi và Kỷ Gia Khiêm vốn dĩ đã có phần không đứng đắn.
Dư luận là thứ có thể giết người. Nó có thể gạt đi mọi sự cố gắng của bạn, sơ hở nhỏ nhất nào của bạn cũng có thể bị nó phóng đại lên gấp trăm gấp nghìn lần.
Cho nên, tôi vẫn lắc lắc đầu, nói nho nhỏ: ". . . . . . Em không với tới nổi."
Tôi không biết là hắn có nghe thấy không, hay đang giả bộ không nghe thấy gì. Hắn không đáp lời, chỉ là lôi kéo tôi đi về phía trước.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kỳ quái hỏi: "Sao anh biết ba em mặc quần áo size bao nhiêu?"
Kỷ Gia Khiêm trầm mặc hồi lâu, lúc rẽ mới nói: "Anh từng xem qua ảnh em chụp chung với ba mẹ em, bức ảnh trong phòng ngủ của em."
"À.... . . . . ." Tôi rầu rĩ kéo dài quá âm cuối, không hiểu sao trong lòng lại có chút ngọt ngào. Cứ như vậy kéo tay hắn đi dạo phố, thật sự rất tốt. Sẽ không cảm thấy mệt, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Tôi chọn cho Kỷ gia Khiêm một chiếc áo cổ chữ V màu đen bằng lông, cổ áo không to không nhỏ, vừa vặn với dáng người của hắn, bên trong như ẩn như hiện lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Lúc Giúp hắn thử áo, tôi thuận tiện sờ soạng một cái, trong lòng ngây ngất .
Hắn cũng lộ ra một chút ý cười, giơ tay tóm lấy tay tôi đặt lên ngực hắn. Hắn ra vẻ khoa trương nuốt nước miếng, cười mỉm hỏi ta: "Cư nhất định phải vào phòng thay quần áo với anh, có phải muốn quấy rối anh đúng không?"
Tôi liếc hắn một cái, phủ nhận nói: "Nào có. . . . . . Em chỉ muốn giúp vạn tuế gia thay quần áo thôi mà."
Hắn kéo tôi ngồi xuống ghế, thập phần ái muội nói: "Thay quần áo. . . . . . Không bằng thị tẩm."
Tôi chọc chọc vào ngực của hắn, chậm rãi nâng mắt nói: "Chúng ta ở trong phòng thử quần áo quá lâu. . . . . . Sẽ bị người khác phát hiện đó."
Người đàn ông này so với bát cứ ai cũng là người hiểu tôi nhất. Hắn liếc thấy tôi vừa cự tuyệt lạira vẻ mời chào, bởi vậy lôi kéo tay của tôi không ngừng kéo xuống dưới, mãi đến lúc động phải một vật cứng.
"Đừng, " tôi đỏ mặt nói, "Em sẽ phát ra tiếng, trở về rồi hãy nói. . . . . ."
Hắn dùng môi chặn lại tất cả những lời phản bác của tôi.
Tôi không biết chúng tôi ở trong phòng thử quần áo bao lâu, nhưng khi bước ra đã không còn thấy bóng dáng của cô bán hàng đâu nữa rồi.
Ta liếc mắt sang bên cạnh nhìn người nào đó đang vô cùng sảng khoái, cười gằn nói: "Anh đừng vội đắc ý, chắc là cô ấy đã đi bẩm báo với Thái thượng Hoàng là anh giữa ban ngày ban mặt dám phóng túng bừa bãi đó."
Hắn chỉ cười không nói, cũng không tìm người viết hóa đơn, trực tiếp mặc bộ quần áo này dời đi. Da mặt của hắn dày thật đó, dù sao cũng là đồ của nhà hắn, vừa hay tiết kiệm tiền cho tôi, lại còn lời thêm một đống lễ vật.
"Mặc thật tốt nha." Tôi sửa sang lại áo khoác cho hắn, xoa nhẹ lên cơ ngực tinh xảo của hắn.
Vẻ mặt Kỷ Gia Khiêm thoả mãn, cũng không biết có nghe rõ lời của tôi hay không liền đáp ưng: "Anh sẽ ."
Lên taxi, tôi nghiêng đầu chỉ đường cho tài xế, "Hình như là. . . . . . Phía trước rẽ trái. A không không, rẽ phải!"
Kỷ Gia Khiêm có chút đau đầu nhìn tôi: "Có phải đang về nhà em không vậy, ngay cả đường về nhà em cũng không nhớ sao?"
"Đừng hung dữ như vậy a. . . . . ." Tôi ủy khuất nói: "Một năm sau khi em tốt nghiệp trung học thì nhà em chuyển nhà, một năm ấy em ngoại trừ đi đến trường ra cũng không đi đâu cả, nhà em trôn như thể nào em hầu như đã quên hết rồi."
Kỷ Gia Khiêm lạnh lùng nhíu mày: "Chỉ đi đến trường sao? Nếu em không đến studio, thì sao lại có nhiều album của Mạnh Thần Úc như vậy?"
"Khụ. " Tôi ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói: "Anh không biết có một loại mua bán qua internet sao? Anh yêu à, đặt mua xong người ta sẽ gửi đườngg bưu điện đến đó!"
Kỷ gia khiêm: ". . . . . ."
Nhà tôi cũng nằm trong một khu trung cư cao cấp, nhưng bởi vì năm đó mua nhà chậm, nên chỉ còn lại tầng hai. Ba mẹ tôi bấm ngón tay tính toán, giá tiền vừa đúng nên mua căn hộ này.
Có thang máy thì diện tích là bình, bỏ thang máy thì diện tích liền là bình. Đứng ở trước cửa nhà mình, ta phất phất tay nói: "Anh đừng trách em, nhà em chỉ có ba phòng, em, ba em, mẹ em mỗi người một phòng, không có chỗ cho anh."
Kỷ Gia Khiêm ngạc nhiên nói: "Cha mẹ em ở riêng?"
Tôi giật lấy đồ đạc trong tay Kỷ Gia Khiêm, đẩy hắn về phía thang máy: "Đồng sàng dị mộng, không ở riêng thì làm gì!"
Kỷ Gia Khiêm không thuận theo, đưa tay muốn tóm lấy lan can lại sợ bẩn, tay khi duỗi khi co, sau cùng vẫn tóm được cánh tay của tôi."Sao vội vàng đuổi anh đi như vậy? Mặc dù dáng ngủ của em rất khó coi, tư thế ngủ lại rát quấn người, nhưng anh có thể chịu ủy khuất một chút mà ngủ chung một giường với em."
Kỷ Gia Khiêm rất ít khi lằng nhằng như vậy, hôm nay thật đúng là khác thường, chẳng lẽ hắn có ý đồ?
Tôi vừa mới để cho hắn ăn no, vậy mà hắn còn không hiểu lý lẽ muốn làm khó tôi nha.
Tôi thật muốn nói: "Mau cuộn người lại rồi cút đi cho tôi!"
Nhưng lời ra khỏi mệng lại là: "Vạn tuế gia, bây giờ người tạm tha cho nô tỳ đi, nô tỳ thành ma cũng sẽ không quên người. . . . . ."
"Nói linh tinh cái gì thế? " Hắn đẩy tôi ra bước lên lầu, "Anh muốn làm quen với cái cửa."
Tôi lập tức chỉ vào cửa chống trộm nói: "Cửa nhà em đã nhớ rõ anh rồi, thật đấy!"
Hắn tiếp tục đi về phía trước: "Em cho rằng anh không biết sao không biết sao, nó lật mặt một cái là khong nhận ra anh nữa rồi. . . . . . Em không cho anh ở đây cũng được nhưng cũng phải cho anh thăm hỏi ba mẹ vợ một chút chứ."
Tôi rốt cục nổi giận: "Con mẹ nó, có phải anh muốn bị anh đánh khong vậy!"
Hắn còn chưa kịp đáp lời, chỉ nghe"Cạch" một tiếng, cửa lơn nhà tôi vậy mà đã..............Mở!
Ba tôi từ trong nhà thò đầu ra, trên miệng vẫn đang ngậm một quả lê. Lúc nhìn thấy tôi thì lộ ra ý cười, lúc chuyển mắt nhìn Kỷ Gia Khiêm thì ông liền ngây dại.
Ba tôi cầm lấy quả lê, nháy mắt mấy cái hỏi tôi: "Mạch Mạch, vị này chính là. . . . . . ?"
Tôi trừng mắt liếc Kỷ Gia Khiêm một cái, tức giận nói: "Trên đường nhặt được , cầm thú!"
"Con cái đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy a, con xem người ta cầm giúp con nhiều đồ linh tinh như vậy." Một bên ba tôi giúp cầm mấy thứ để trên đất, một bên mở cửa để Kỷ Gia Khiêm vào nhà.
Hắn dĩ nhiên là rất thỏa mãn mà đi vào rồi.
Tôi nhìn bóng lưng của ba tôi, quả thực muốn khóc đến nơi rồi. Chẳng lẽ ông không biết. . . . . . ông đang dẫn sói vào nhà sao?
Tôi đồng ý với mẹ sẽ không ở chung với người khác, nếu như tôi dẫn ai về nhà, thì đó chính là đối tượng mà tôi muốn kết hôn.
Đúng là. . . . . . Chuyện gì đang diẽn ra đây hả trời?
"Lão Nhan, ai tới vậy?"
Chỉ thấy mẹ đại nhân của tôi đang mặc tạo dề, lóe sáng lóe sáng.
Tôi nhắm mắt, hạ quyết tâm, lập tức ngã xuống giường giả chết.