Tội Này, Tôi Không Nhận

chương 101: cứu viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một chiếc máy bay trực thăng bay bay trên mũ chướng ngại vật trên đường quốc lộ cách đó không xa.

Cánh máy bay hất cát lên, thôi đầy mặt Trương Diệu Kim, hắn không chú ý quan sát được nữa, chỉ nhìn được chỗ cuối quốc lộ.

“Thiếu tá!” Một quân nhân bối rối chạy đến báo cáo, “Cô bé kia muốn xuống máy bay.”

“Đúng là quậy mà, chỗ này gió lớn như thế!” Trương Diệu Kim cực kỳ buồn phiền, bán kính cơn gió kỳ lạ kia thổi lại mở rộng.

Dựa theo kết quả quan sát của vệ tinh, chiếc xe của Giản Hoa và Lý Phỉ thoạt trông như tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, nhưng nếu không có việc gì thì hẳn là giây tiếp theo phải xuất hiện một lần nữa mới đúng. Kết quả, cả người lẫn xe đã mất tích hơn mười tiếng.

Vệ tinh quân sự đã tra xét khắp con đường quốc lộ này, mà không thu hoạch được gì.

Họ tính toán hành trình mười tiếng đi xe, kiểm tra toàn bộ khu vực xung quanh, vẫn không thấy ghi chép về xe quân đội Triệu Văn đi, ngay cả người có ngoại hình tương tự ba người kia cũng không thấy.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Hồng Long chỉ có thể đánh một báo cáo khẩn cấp: Chuyện lớn hỏng rồi!

Không chừng cả hai người dị năng cấp S đều xảy ra vấn đề!

Sự kiện mất tích ở quốc lộ Cam Châu lại thăng cấp, cấp cao trung ương bàn bạc tổ chức hội nghị khẩn cấp cho Hồng Long, cần lập tức đưa ra phương án, cho phép điều động tất cả tài nguyên của quốc gia.

Thiếu tá Trương Diệu Kim bận tối mày tối mặt, cũng bị mời đến.

Vì “mối quan hệ tốt” giữa hắn và Kẻ Cắn Nuốt cùng Quỷ Lửa, không cần đại tá Lô thúc giục, Trương Diệu Kim đã tự mình gấp đến độ thượng hoả. Trung Quốc chỉ có hai người dị năng cấp S, hậu quả khi cả hai gặp chuyện không may là không thể lường được, đặc biệt còn là do hắn đề nghị Lý Phỉ đi.

Sau chuyển giao hết công việc cho cấp dưới tạm thời xử lý, Trương Diệu Kim liều mạng suy ngẫm về đống tư liệu người dị năng của Hồng Long. Cách bình thường không cứu viện được, dị năng mạnh mẽ cũng không có đường đi, tốt nhất là có một người dị năng có thể thăm dò nguy hiểm…

Cuối cùng ánh mắt Trương Diệu Kim dừng trên một phần hồ sơ đặc biệt.

Trên ảnh chụp là một cô bé ôm chó Corgi lông vàng.

Mở đầu phần tư liệu này là do bố mẹ cô bé báo án. Lúc ấy cô bé ở trong bệnh viện khoa tiêu hóa, bệnh tình không nặng lắm, chỉ là do ăn nhiều đồ lạnh.

Cặp bố mẹ này cảm thấy bệnh của con gái mình rất kỳ lạ. Đứa nhỏ ba bữa đều ở nhà, nào có cơ hội ăn lượng lớn đồ lạnh? Bố cô bé nhớ ngày hôm qua con gái dắt chó ra ngoài chơi, khi về thì quần áo rách rưới, cả người bẩn thỉu, hỏi đứa nhỏ cũng không chịu nói, báo cáo xét nghiệm và bác sĩ lại phán định là cô bé đã ăn loại đồ ăn lạnh như tôm cá hải sản tươi được vài ngày… Nếu là người lớn thì chỉ hơi khó chịu, nhưng trẻ nhỏ sức khỏe yếu nên phải nằm viện chuyền nước.

Cặp bố mẹ vẫn kiên trì rằng con gái mình bị kẻ xấu theo dõi.

Loại vụ án không chứng cớ không đầu mối này, tuy rằng rất kỳ lạ, nhưng cục công an tiếp nhận cũng không có cách gì. Phụ huynh không thôi tra xét, đúng lúc Hồng Long sàng lọc trọng điểm tất cả các án kiện khả nghi – Nhất là cái loại người nhà, người yêu báo án này, nghi ngờ người thân bên cạnh mình có vấn đề.

Một trọng điểm khác là vài người vì ăn đồ sống dẫn đến khó tiêu hóa, ca bệnh nằm viện do viêm ruột cấp tính, cũng không cần đi điều tra các bệnh viện lớn, hiện giờ bệnh viện đều nối mạng, Hồng Long sử dụng đặc quyền là có thể tìm đọc trên mạng.

Sự việc của cô bé không thuộc về cái trước, biểu hiện của vụ án là của cái sau.

Hồng Long lập tức phái người đến, vốn chỉ định “ghi vào tư liệu người dị năng”, kết quả vì bố mẹ cô bé nghi ngờ con gái bị người ngoài dụ bắt, năm lần bảy lượt ép hỏi, dẫn ra tâm lý nghịch phản của cô bé. Khi người xa lạ tự xưng nhân viên cảnh sát điều tra tới cửa, cô bé không chịu trả lời, cún Corgi bảo vệ chủ cũng khiến nhân viên điều tra ngay cả cửa phòng cũng không vào được, vừa bước vào là ngã.

Mọi người lúc đầu cũng không nghi ngờ con chó, tưởng là dị năng của cô bé.

Bố mẹ cô bé sau khi trải qua sự kiện “bức tường không khí thần kỳ” này, rốt cuộc nhìn thẳng rằng vấn đề không giống như họ tưởng, nhanh chóng giải thích với bé, an ủi các kiểu, nôn nóng hi vọng biết được đã xảy ra chuyện gì.

Vì điểm đặc biệt của dị năng này, sự việc ngay lập tức được báo cáo lên trên, xuất động người dị năng không gian cấp B, Quan Linh.

– Kết quả, ngay cả Quan Linh cũng không vào được.

May mà máy thăm dò họ mang đến, phân tích ra kết quả.

Một kết quả khó tin, chỉ số năng lượng là cấp A, nhưng dao động lại khác với tất cả những người dị năng khác.

Nếu Giản Hoa thu lại sức mạnh, thì kết quả đo lường của máy thăm dò năng lượng lúc trước sẽ là không có dị năng! Chỉ số là một tiêu chuẩn để cân nhắc, thế nhưng không phải là tuyệt đối.

Người dị năng cấp A!

Toàn bộ Hồng Long chỉ có một người là Trương Diệu Kim!!

Dựa theo nguyên tác, nghe nói Hắc Uyên còn có hai cấp A, một trong số đó là Cảnh Điền, người kia tên là “ông Trình”, tuổi không nhỏ, dị năng âm thanh, lực sát thương cũng rất mạnh. Nhưng ông Trình có phong cách giống với tổ chức Hắc Uyên, rất ít khi tham dự hoạt động của Hắc Uyên, cũng không có ghi chép gì về việc giết người.

Vì phiên dịch sang tiếng Anh, không biết là “ông Trình”, “ông Trần” hay “ông Trương ”…

một thân phận đặc biệt khác ông Trình là hắn hiểu được y thuật, khẩn cấp cứu trị một vài người.

Trung Quốc đã tiến vào thời kỳ già hóa, dù là Trần hay là Trương cũng đều là thế gia vọng tộc, muốn tìm một người không biết mặt mũi, không biết họ tên cụ thể, nghề nghiệp là bác sĩ già (có thể đã về hưu), độ khó rất cao.

Ba tháng bước đầu sàng lọc, đáp án là không có.

Nhưng tổ viên Hồng Long từng theo dõi Giản Hoa lại báo cáo về một đối tượng đáng ngờ. Gần tiểu khu Giản Hoa ở có một phòng khám tư nhân, bác sĩ gọi là ông Trình, có quen với Giản Hoa.

Ông lão nghỉ ngơi có quy luật, nhiều năm ăn cơm không phải là ăn cho có, cũng không phải những người trẻ tuổi dễ xúc động kia, không có bất cứ hành vi khác thường nào. Thỉnh thoảng ông sẽ đi siêu thị, ra công viên, nhưng kiểm tra an ninh cũngkhông bại lộ. Nếu tổ viên Hồng Long không cẩn thận, thì đã bỏ qua rồi. Lúc mang theo máy thăm dò năng lượng đến kiểm tra, quả nhiên cũng là!

Tiếp cận ông Trình không được thành công cho lắm. Ông lão thích sinh hoạt bình lặng, nên trước mắt không có ý định gia nhập Hắc Uyên, tất nhiên là cũng không đồng ý gia nhập Hồng Long.

Bỏ qua Cảnh Điền và ông Trình, giờ Trung Quốc lại phát hiện người dị năng cấp A thứ tư, tin tức này ngay lập tức chấn động cơ quan cấp cao của quốc gia.

Sự việc xảy ra ở Hải thành, Trương Diệu Kim cũng giúp một tay.

Dù lúc ấy tâm trạng hắn rất buồn bực. Vì sao người dị năng cấp cao của Trung Quốc, không phải ở Hải thành, thì là ở Hoài thành? Chuyên môn ở khu vực hắn quản lý!

May là cô bé tuy còn nhỏ, những đã được mười tuổi.

Nói đạo lý, cô bé cũng hiểu.

Trong quá trình nói chuyện, Quan Linh lại phát hiện một sự thật có tính bùng nổ – khi cô bé hoảng sợ ôm Corgi, Corgi cũng bảo vệ chủ nhân, máy thăm dò năng lượng không đưa vào phòng được, không thể kiểm tra đo lường ở gần. Khi thái độ cô bé dịu đi, Corgi cũng vì thái độ của bố mẹ cô bé (cũng là chủ nhân), thu lại dị năng cho phép họ vào nhà. Máy thăm dò năng lượng biểu hiện ra có hai ánh sáng chỉ người dị năng, đang xếp chồng cùng một chỗ, một cái trong đó khá yếu, nên không bị phát hiện. Cô bé mới là điểm năng lượng yếu ớt kia!

Trong phòng chỉ có cô bé và con cún!

Con chó Corgi ngay từ đầu ai cũng không nghi ngờ!

Bị ý nghĩ của bố mẹ cô bé dẫn sai hướng, mọi người đều cho rằng người dị năng cấp A này có năng lực tàng hình, không có ý tốt! Thử nghĩ xem, một người dị năng trốn trong phòng một cô bé mười tuổi, người bình thường đều sẽ nghĩ đến cái loại biến thái gì đó.

Sau khi Quan Linh phát hiện cũng không dám tỏ ra khác thường, sợ sẽ kinh động đối phương.

Trương Diệu Kim vào đúng lúc này chạy đến nhà cô bé, sắp xếp bộ đội đặc chủng, mang đến nhiều máy móc hơn. Khi hắn đã chuẩn bị tốt để đối mặt với tình cảnh “người dị năng cấp A thần bí có thể sẽ bắt giữ cô bé”, máy móc lại cho ra báo cáo chi tiết, màn hình thể hiện biểu đồ năng lượng, là một con chó!

Tất cả tổ viên Hồng Long ở đó đều ngớ người.

Thiếu tá Trương không muốn nhớ lại cái vẻ há hốc mồm của chính mình lúc ấy.

Sau một trận rối loạn, kế hoạch bị huỷ bỏ, làm lại! Gọi chuyên gia tâm lý không có dị năng của Hồng Long đến. Bác sĩ tâm lý nói chuyện với cô bé, cũng không quên làm việc cùng bố mẹ cô bé.

Người dị năng nhỏ tuổi như vậy, làm sao sinh tồn được ở Thế giới Bị Từ Bỏ? Vấn đề này vừa xuất hiện liền đáp án, công thần không thể nghi ngờ chính là con chó kia.

Bố mẹ không muốn con gái đặt chân vào nguy hiểm, nhưng Thế giới Bị Từ Bỏ nói đến là đến, sẽ không báo trước ai, cũng sẽ không vì tuổi nhỏ mà có được đối xử khác biệt. Vì thế, một nhà ba người tính thêm một con chó tham gia huấn luyện sinh tồn đặc biệt ở Thế giới Bị Từ Bỏ của Hồng Long. Để cho chủ của Corgi cũng là bố mẹ đứa bé, hiểu được sự thật ác liệt, cũng biết được cách xác đối xử với sự biến hóa trên người con gái và thú cưng.

May mà cặp bố mẹ này hiểu lý lẽ, cũng không ngoan cố, rất yêu đứa nhỏ, cũng có tình cảm sâu đậm với thú cưng.

Ở một vùng khác của Trung Quốc, cũng xuất hiện một đứa trẻ là người dị năng, kết quả bị bố mẹ đưa vào trại tâm thần không chính quy, đã từng có án lệ về việc dùng giật điện để trị liệu. Tuy được giải cứu đúng lúc, nhưng sau khi bố mẹ đứa bé bị cảnh cáo, vẫn tiếp tục đánh đập đứa nhỏ ở trong nhà. Cho rằng dù có bệnh tật gì cứ đánh là xong hết, đánh chết còn đỡ phá hỏng đồ đạc trong nhà.

Hồng Long cưỡng chế can thiệp, sau đó bố mẹ để lại đứa nhỏ ở bệnh viện, không muốn thanh toán phí trị liệu, từ chối người quân đội đến cửa giải thích, kêu gào đứa nhỏ là quái vật, muốn vứt bỏ.

Người phụ trách khu vực kia của Hồng Long, vung tay, kiện người giám hộ đứa bé tội vứt bỏ, tội bạo hành gia đình, có bằng chứng ghi âm, có giấy tờ của bệnh viện, cùng với tội quỵt nợ phí bệnh viện. Chưa nhắc đến việc phạt tiền ngồi tù gì đó, cuối cùng, toà án cũng phán quyết đổi người giám hộ cho đứa bé.

Còn con Corgi may mắn tên Đoàn Đoàn, chủ nhân nó, bố mẹ cô bé khai báo với Hồng Long rằng có một khoảng thời gian Corgi có phản ứng rất lạ, giống cún con mới sinh không thể đi, không thể ăn uống, đối không nhiệt tình với chủ nhân. Sau đó một ngày bỗng lại trở về như thường, ăn uống đi lại như cũ. Hồng Long kinh nghiệm phong phú, cũng như Lý Phỉ, lập tức đoán rằng có kẻ xuyên vào Corgi trên.

Qua sự quan sát của chuyên gia thuần dưỡng quân khuyển cho quân đội, con Corgi này là chó thật, không có linh hồn con người.

Chỉ số thông minh của nó vượt xa đồng loại, chắc là gần như trẻ con bảy tuổi. Phản xạ thần kinh rất tốt, mũi rất thính, tố chất ưu tú, dù có đi làm chó săn ma túy cũng không thành vấn đề.

Tại căn cứ Hồng Long, người dị năng quân đội đi theo bảo vệ cô bé, tận mắt nhìn thấy hiệu quả dị năng của Corgi, thuận lợi tổng kết cho “trục xuất”. Corgi trở nên rất quen thuộc với mấy con quân khuyển, vì thông minh biết bán manh, quan hệ với người chăm sóc quân khuyển cũng tốt.

Corgi cũng rất tài năng trong việc phân biệt kẻ xuyên sách, nó sẽ sủa ầm lên với những người có linh hồn không thích hợp kia. Những kẻ xuyên sách ở gần Corgi, nghiêm trọng thì ngất xỉu tại chỗ, nhẹ cũng phải ngủ mấy ngày mấy đêm.

Lục Triệu xui xẻo trở thành vật thí nghiệm đầu tiên, ngày qua ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng.

Trong báo cáo của Trương Diệu Kim cho thấy, Corgi ngoài bản năng nhận ra “dị vật”, bản năng bảo vệ chủ nhân vẫn chiếm đa số. Nó trục xuất được kẻ xuyên sách bám trên thân nó, cũng là trường hợp đặc biệt. Trừ khi có kẻ xuyên sách gây bất lợi đối với cô bé, nếu không thì rất khó trực tiếp “trục xuất” linh hồn mấy kẻ xuyên sách này. Động vật nhạy bén hơn so với loài người, hoàn toàn không nên lợi dụng tình cảm của Corgi đối với cô chủ.

Thiếu tá Trương còn thêm một ý quan trọng nhất: Dù linh hồn kẻ xuyên sách có bị trục xuất, thì cũng không thể cam đoan chủ cũ có về hay không. Corgi tự mình đuổi kẻ xuyên sách đi, người khác không có điều kiện này. Trường hợp tệ nhất là linh hồn kẻ xuyên sách vừa rời đi, cơ thể họ chiếm cứ sẽ chết luôn.

Bố mẹ Lưu San cũng vì ý này, mà nhịn xuống ý nghĩ muốn mượn Corgi. Họ cho rằng, đợi đến khi Hồng Long càng hiểu thêm về dị năng, sau khi viện khoa học quốc gia nghiên cứu triệt để tình huống linh hồn kẻ xuyên sách bám vào người, thì suy xét cũng không muộn.

Báo cáo nộp chưa được nửa tháng, Giản Hoa và Lý Phỉ lại mất đi liên hệ ở quốc lộ Cam Châu Tây Bắc. Thiếu tá Trương đọc lại báo cáo, do dự nửa giờ giữa ông Trình và Corgi, vẫn cảm thấy mang theo Corgi có phần thắng khá lớn!

Nhiệm vụ cứu viện vốn cũng không đặt trên người Corgi. Trong kế hoạch của thiếu tá Trương, Corgi là đòn sát thủ, là máy dò nguy hiểm.

Máy bay của Hồng Long đến căn cứ Tây Bắc, sau đó đổi máy bay trực thăng quân dụng. Kết quả, còn đang trên trời, cách chỗ xảy ra chuyện không may mấy km, Corgi đã bắt đầu sủa điên cuồng, ầm ĩ muốn đi xuống. Máy bay trực thăng hạ xuống cạnh mũ chướng ngại vật, cửa cabin vừa mở, Corgi đã xông ra như tia chớp, ai cũng không ngăn được.

Trương Diệu Kim sứt đầu mẻ trán, hắn nhìn chỗ cuối quốc lộ, tâm trạng phức tạp, xoay người còn phải dỗ cô bé đang chảy nước mắt ròng ròng vì lo cho thú cưng.

“Đoàn Đoàn chắc chắn là phát hiện nguy hiểm, lần trước khi gặp nhện khổng lồ, nó cũng như vậy.” Cô bé khóc không thành tiếng, kéo quần áo ngồi xổm trong góc, ngóng trông cầu xin được xuống trực thăng.

Trương Diệu Kim cũng hiểu rằng để một con chó xông pha chiến đấu, thật sự rất quá đáng. Hắn vừa sai người đặt dụng cụ thăm dò trên quốc lộ, vừa chuẩn bị để người tiến vào quốc lộ.

Đội ngũ còn chưa sắp xếp xong, chỗ cuối bão cát đã truyền đến tiếng chó sủa gâu gâu.

Máy truyền tin cũng vang lên đúng lúc này: “Hình ảnh vệ tinh biểu hiện trên quốc lộ xuất hiện tám người… Toàn thể năm thành viên tiểu đội đặc chủng mất tích hôm trước, còn có Hải Âu đã mất liên lạc từ mười giờ trước…”

Bóng dáng Giản Hoa và Lý Phỉ xuất hiện bên trong màn hình.

“Hủy bỏ hành động, hoàn thành cứu viện.”

Tâm trạng Trương Diệu Kim phức tạp, gióng trống khua chiêng đến, nhưng việc hắn làm chỉ là mở cửa cabin thả ra một con Corgi.

Được rồi, chó trong quân đội cũng có thể đạt được huân chương, làm người phụ trách hành động cứu viện lần này, hắn muốn xin bên trong báo cáo.

Nửa giờ sau, nghe xong toàn bộ báo cáo của tên gầy Triệu Văn, thiếu tá Trương đã choáng váng.

– Thưởng, huân chương gì mà lượng vàng đủ nhỉ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio