Trợ lý Lâm bị chặn lại, sợ đến mức hoảng lên.
Cậu ta cho rằng hai nhóm người là một bọn.
Thấy đường chạy trốn bị chắn kín, trợ lý Lâm đang run rẩy bỗng phát hiện di động còn cầm trên tay, lập tức nhét nó vào túi áo, nghĩ lỡ như mình chết, ít nhất Giản Hoa còn nghe thấy chuyện đã xảy ra, có thể kể cho cảnh sát. Không chừng Giản Hoa đã bật ghi âm.
Cậu ta hoảng hốt quan sát hai bên, muốn tìm một miếng gạch hoặc gậy gộc gì đó.
Nhưng hai bên không có gì cả, cậu ta chỉ có nắm đấm là thứ lực sát thương lớn nhất…
Nhìn từng gương mặt lạnh lùng kia, cùng nụ cười dữ tợn của kẻ hành hung, trợ lý càng run rẩy hơn. Cậu ta không hề biết võ vẽ hay kỹ thuật chiến đầu gì. Đừng nói Cảnh Điền, ngay cả Lý Phỉ cũng có thể một tay đập cho trợ lý Lâm nằm úp sấp.
Trên đường cái cách đó không xa, vài ô tô dừng cũng không dám dừng, đạp chân ga lao vút đi.
Đường rẽ còn có bóng người, trợ lý Lâm muốn kêu to, nhưng những người kia nhanh chóng cả người lẫn đầu đều biến mất – Tiếng kêu thảm thiết như thế, ai dám đến đây quan sát tình hình? Chỉ cần là người từng xem video và tin tức trên Internet, đều muốn nhanh chóng rời đi, đổi lại là trợ lý Lâm, cũng sẽ nghĩ tới việc tự mình chạy trốn đến nơi an toàn mới gọi cảnh sát.
Phía trước có người xa lạ, phía sau là kẻ điên vung dao, trợ lý Lâm tuyệt vọng lui đến sát tường tòa nhà.
Tuy rằng người đeo huy chương đen không có vũ khí, nhưng họ là người siêu năng lực, trong tay có dao hay không cũng không khác gì.
Khiến trợ lý Lâm cảm thấy đáng sợ là họ ánh mắt, không phải khát máu điên cuồng, mà là một loại mệt mỏi chết lặng.
có một lần khi trợ lý Lâm cùng tiết mục tổ đi vùng núi lấy cảnh, tại một thanh tráng niên sức lao động toàn bộ ra ngoài vụ công “Lưu thủ thôn ” bên trong nhìn thấy không sai biệt lắm cảnh tượng: Mọi người ánh mắt là mờ mịt, từ lão nhân đến hài tử đều giống phủ đầy tro bụi bài trí, như là bị quên đi rất lâu gì đó. Nghe được tiếng còi ô tô khi, họ hội che lỗ tai, lộ ra không thích ứng vẻ mặt.
Mùi máu tươi trong không khí cực kỳ rõ ràng.
Trong đám người đeo huy chương đen, có người thở dài, còn đa số thì không có cảm xúc gì nhiều.
“Đúng là xui… Thế giới Bị Từ Bỏ đúng lúc kết thúc. Nếu chậm hơn mười phút, chúng ta đuổi kịp đám người kia, giao chúng cho Hồng Long, thì chỗ này sẽ không có người chết.”
“Lần này Thế giới Bị Từ Bỏ kéo dài một tháng, cậu còn muốn tiếp tục ở trong đấy?”
Trong đám người đeo huy chương đen, một người trẻ tuổi trông như sinh viên đi ra hoà giải: “Bớt lời đi, nhanh chóng giải quyết đám người kia, nơi này là thế giới thực, cảnh sát rất nhanh sẽ đến.”
Người đi cùng phản đối: “Không được, chúng ta nên rời đi ngay lập tức. Một khi sử dụng dị năng, nấm sẽ xuất hiện trói chặt tất mọi người ở chỗ này. Cảnh sát không phải người dị năng của Hồng Long, họ cái gì cũng không biết! Chúng ta có thể sẽ bị coi là kẻ tình nghi, rồi bị đưa đi. Chuyện này cũng chẳng sao, nhưng nhỡ lúc họ thi hành pháp luật, do quá sợ hãi mà coi chúng ta thành kẻ cực kỳ nguy hiểm, trực tiếp nổ súng thì sao?”
“Anh không nghe thấy tiếng hét thảm thiết ở chỗ kia sao? Có thể còn người sống!” Người trẻ tuổi cố gắng tranh thủ.
Mặt người đi cùng âm trầm: “Hoắc Vi, sự tàn khốc của Thế giới Bị Từ Bỏ chưa khiến đầu óc cậu khôn ra à? Cậu phải hiểu rằng, đây không phải là cái nhóm nhỏ toàn người trẻ tuổi dễ kích động mà trước kia cậu mang. Người của cậu chết sạch, chúng tôi ở Thế giới Bị Từ Bỏ gặp được, tiếp nhận cậu. Đó là bởi vì chúng ta cùng thuộc Hắc Uyên, chúng ta vì sinh tồn mà đi cùng nhau. Làm việc cho Hồng Long cũng là vì sinh tồn, cậu đừng cần lẫn lộn đầu đuôi! Chẳng lẽ cậu không phải vì muốn sống, mà là toàn tâm toàn ý bán mạng cho Hắc Uyên hay quốc gia sao? Ngu ngốc, cậu bị tẩy não rồi.”
Người trẻ tuổi đầu tiên là tức giận, sau đó nở nụ cười châm chọc: “Tôi không bán mạng cho bất kỳ ai cả. Tôi vì ‘giữ gìn chính mình’, tôi không muốn thay đổi! Nhìn bộ dáng của anh đi. Anh về đến nhà, vợ anh con anh còn có thể nhận ra anh sao? Quen nhìn xác chết, quen nhìn tàn sát, anh nằm trên giường trong nhà ở thế giới thực, đắp chăn mềm mại, quanh chóp mũi vẫn là mùi máu và hôi thối. Người bên gối anh từ sau lưng vươn tay chuẩn bị che mắt anh, chỉ định đùa một chút, anh lại theo bản năng bóp chặt cổ cô ấy… Chúng ta đều ở trong khốn cảnh, thừa nhận đi! Vì nguyên nhân này, tôi mới không muốn vứt bỏ đồng tình và cảm tình mà người thường có được!”
Tiếng họ cãi nhau cũng không lớn, trợ lý Lâm không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ cảm thấy lời người trẻ tuổi kia nói ra, giống như tác động đến mọi người, vẻ mặt họ thay đổi.
Người này so với những người khác “có sức sống” hơn, cũng không giống tội phạm giết người.
Trong mắt trợ lý Lâm ánh lên tia sáng hi vọng.
Lúc này, một tiếng cười khó nghe, khàn khàn quái dị vang lên: “Chó săn đuổi tới rồi!”
Trợ lý Lâm hoảng sợ quay đầu, vừa vặn thấy nhóm tội phạm kéo đồ ăn, uống bia đi đến hướng này. Đầy mặt đầy thân đều là máu, gần như không thấy khuôn mặt.
Hai bên hình như có thù oán, vừa đến đã đánh nhau.
Dao phay dính đầy máu bị ném ra, khoảng cách hai bên khá xa, người đeo huy chương đen chỉ cần lui về sau vài bước, lại cùng nhau nâng tay…
Dao phay ngừng giữa không trung, giống như có hai sức mạnh đang giằng co.
Trợ lý Lâm nơm nớp lo sợ lui sát tường, cậu ta xui xẻo ở chính giữa hai bên. Cậu ta phát hiện mấy kẻ siêu năng lực đang giằng co vừa hung tợn nhìn chằm chằm đối diện, vừa liếc về hướng này.
“…” BelongstoDi
Trợ lý Lâm sợ hãi. Nửa phút sau cậu ta phát hiện mọi người thực ra không nhìn cậu ta, mà là phía trước cách cậu ta không xa, lối đi bộ nhỏ dưới cầu thang có một nắp cống.
Cậu ta chú ý tới điểm này là vì nắp cống kia hơi rung rung, giống như có cái gì muốn chui ra.
“Ngừng tay!” Rất nhiều người cùng lúc hô to.
Dao phay mất lực khống chế, rơi xuống đất, tĩnh cống của nắp động cũng ngừng lại.
Xa xa trên đường cái truyền đến tiếng còi báo động.
Nhóm tội phạm mắng một tiếng, xoay người chạy hướng bãi đỗ xe.
Trợ lý Lâm vừa thả lỏng, cả người bỗng không khống chế được ngã ngửa ra sau, giống như có một sợi dây thừng kéo cơ thể cậu ta…
“Các người muốn làm gì?”
Trợ lý Lâm nghe được tiếng tức giận của người trẻ tuổi kia, lực kéo kỳ lạ biến mất. Cậu ta bị một cánh tay siết chặt cổ, hai cậu ta chân phí sức chống mặt đất muốn giãy dụa, lại bị mạnh mẽ lôi đi, sức lực tên tội phạm rất lớn.
“Mang theo con tin, để phòng vạn nhất.”
Trợ lý Lâm bị bóp không thở nổi, cậu ta cố sức muốn kiếm tý không gian cho cổ, tầm mắt lại rơi trên mặt đất, phát hiện nắp cống đã mở, rất nhiều tơ trắng mềm xông ra.
Chỉ một nháy mắt, khi trợ lý Lâm nhìn lại, nắp cống ven đường bị đẩy ra rất kỳ lạ, gần như không có người đụng nó.
Người trẻ tuổi kia dường như muốn đuổi đến, bị người đi cùng ngăn cản.
“Chúng ta cũng phải đi, chậm sẽ không kịp nữa!”
“Thế nhưng anh ta…” Người trẻ tuổi nôn nóng nhìn bên này.
Không biết vì sao, trợ lý Lâm cảm thấy người trẻ tuổi có vẻ là người tốt này, có vẻ mặt là lạ. Cậu ta vừa sửng sốt vừa sợ hãi, trong đầu hỗn loạn, tất cả những gì nhìn thấy dường như đều là ảo giác.
Vì hít thở không thông, nên trước khi hôn mê cậu ta cũng chỉ nghe được loáng thoáng, là tiếng đám tội phạm mắng chửi, tiếng còi báo động xa xôi, và một vài lời nói kỳ lạ.
“Chạy mau, nấm đến.”
Nấm? Chẳng lẽ là cái loại nấm cậu ta đang nghĩ đến?
Khi trợ lý Lâm tỉnh lại, cậu ta đau đầu vô cùng, trước mắt biến đen, có một lúc không rõ mình đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Có người đang khóc lóc, tiếng cực kỳ đè ép, tràn ngập sợ hãi.
Lỗ tai trợ lý Lâm ong ong, qua vài phút cậu mới hiểu ra là bên ngoài có người đang dùng loa công suất lớn kêu gọi.
Đây là?
Ký ức một lần nữa trở lại trong đầu, trợ lý Lâm kinh hoàng nhìn xung quanh. Nơi này hình như là cửa hàng thức ăn nhanh Hamburg thường xuyên nhìn thấy bên cạnh siêu thị. Trên mặt đất có thủy tinh vỡ, bàn cũng bị lật đổ. Mấy người phụ nữ mặc đồng phục của nhân viên phục vụ lui ở quầy bên cạnh phát run.
Bên chân trợ lý Lâm còn nằm một xác chết lạnh cứng, trên cổ có một vết chém ghê rợn.
Cách đó không xa, phía sau chậu cây cảnh còn có một chân, chắc cũng là của người chết, nhưng mà cái chân kia cũng không to, đi loại giày giẫm trên mặt đất sẽ phát sáng của trẻ con.
“Ngoan ngoãn đi!”
Trợ lý Lâm bị đạp một cú nằm sấp xuống, cậu ta đau đớn thở hổn hển. Lúc này cậu ta mới thấy bên bàn còn có mấy kẻ đang ngồi biếng nhác, trên bàn đặt dao phay, nhãn mác còn chưa xé, trông giống như vừa cướp từ siêu thị.
Nhìn tình hình xung quanh, trợ lý Lâm cảm thấy mấy kẻ ác này rất ngu, thế mà lại chọn loại cửa hàng thức ăn nhanh không có gì che chắn này, cửa ra lại nhiều, sau đó cậu ta lại nghĩ mấy kẻ này có siêu năng lực.
“Chúng ta phải ở chỗ này chờ thật sao?” Gã đàn ông cường tráng suýt siết chết trợ lý Lâm khó chịu vỗ bàn.
“Tao đã đốt hai cửa hàng phía dưới, nếu chúng dám xông vào, tao sẽ nhét lửa vào ống dẫn khí thiên nhiên của cửa hàng, khiến cho bọn này chết cùng chúng ta!”
Người nói chuyện cánh mũi mở ra, ánh mắt hung ác, nhân viên phục vụ sợ tới mức tiếng khóc đều ngừng.
“Nơi này chính là chỗ tao tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ! Một tháng trước…không, là giữa trưa hôm nay! Chúng ta có thể chờ ở chỗ này. Khi Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, chúng ta có thể trốn thoát!”
Nhóm tội phạm nở nụ cười quái dị.
“Cảnh sát, quân đội gì chứ. Là người thường thì vĩnh viễn đừng mong đi vào! Chúng ta có thể nghênh ngang rời đi!”
Sau một lúc cười ha hả, đầu óc bọn chúng hoạt động lại, phát hiện kế hoạch có sơ hở.
“Nếu đám chó săn kia còn canh bên ngoài thì làm sao?”
“Sợ cái gì, trong đám kia ngay cả kẻ giống người dị năng cấp cao cũng không có.”
“…Hồng Long có mà?”
“Câm miệng!”
Không khí nháy mắt cứng lại, trợ lý Lâm bị nhấc lên, dao đặt trên cổ cậu, kẻ kia điên cuồng kêu: “Mạng ông đây là nhặt về từ miệng quái vật, giết một là đủ, giết hai thì lời. Nếu tao không thể sống thì cả tòa nhà này cũng đừng nghĩ muốn sống!”
Trợ lý Lâm sợ đến mất hồn mất vía, nghe tiếng kẻ khác chửi ầm lên, nói nếu không phải e ngại nấm, chúng lúc xông ra sẽ không chỉ dùng dao chém, lúc đấy bên trong siêu thị còn là biển người tấp nập.
“Tao nghe nói nấm là của Hắc Uyên…”
“Tin đồn ngu xuẩn này mà bọn cũng tin? Tao còn nghe nói bọn chúng có người dị năng cấp S gì đó kia. Mạnh miệng cái gì cũng dám nói, phi! Nếu đúng là lợi hại như vậy, sao còn phải làm chó săn cho Hồng Long? M nó, sớm đã vênh mặt muốn bao nhiêu gái có bấy nhiêu, còn sợ không có tiền. M, ngay cả con tin cũng không cần, đi đến đâu mà không có kẻ bưng người quỳ?”
Những kẻ này vừa không vào Hắc Uyên, vừa không phải kẻ xuyên sách, có kẻ thậm chí còn chưa được Hồng Long phát hiện ra, nên biết rất ít, ngay cả trong vòng giờ ở cùng một địa điểm sẽ không bị kéo vào Thế giới Bị Từ Bỏ cũng không biết.
Thế giới thực không có quái vật đánh lén, bọn chúng có vẻ cực kỳ vủi vẻ, hận mình không thể lập tức biến thành người dị năng cấp cao, một bàn tay quất bay chiếc xe tăng.
“…Người ngoại quốc dùng dây leo hay cái gì đấy tấn công rất ghê gớm. Chắc chắn là người dị năng cấp cao, có thể nương tựa gã.”
“Một gã quỷ phương Tây, ghê gớm cái gì?” Người nói chuyện cứng rắn chống chế, nhưng có thể nghe ra là không đủ khí thế.
Loa công suất lớn bên ngoài lại vang lên.
Trợ lý Lâm cùng mấy nhân viên phục vụ bị tên tội phạm ép vào WC.
“Cứ cách bốn giờ giết một người, đề phòng bọn chúng mắt mù mà xông tới…”
Làm con tin nam, duy nhất trợ lý Lâm lại xui xẻo bị kéo ra.
“Người này đưa đến từ bãi đỗ xe, không biết có bị thương hay không… Con tin không đủ, hay là cắt mấy ngón tay trước?”
“Cắt ngón tay cái gì, trực tiếp chém một nhát lên cổ rồi ném xác xuống dưới!”
“Thế thì có thể dùng mấy cái xác trên mặt đất mà. Lãng phí làm gì?”
Nhóm tội phạm ngạc nhiên. Khi trợ lý Lâm cảm thấy may mà mình tránh được một kiếp, thì bỗng có máu tuôn ra, phun đầy mặt cậu ta.
Theo sát là khi màu trắng tràn ngập, cay mắt vô cùng, trợ lý Lâm ho muốn bể phổi.
Trong mịt mờ cảm thấy có người kéo cậu ta ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, theo sau là mấy tiếng súng.
“Cú Đêm gọi chỉ huy đài, đã giải cứu con tin thành công. Lặp lại, toàn bộ tội phạm bị đánh gục, giải cứu con tin thành công.”
Trên mặt trợ lý Lâm đeo một chiếc mặt nạ phòng độc giản đơn, rốt cuộc cậu ta cũng thở được, nhìn thấy rõ trên xác tên tội phạm có nấm dựng vật thể màu trắng quấn quanh.
Bộ đội đặc chủng đang sắp xếp để tay súng bắn tỉa lẻn vào. Khi ném mạnh lựu đạn hơi cay vào cửa hàng thức ăn nhanh, còn thả đám tơ ra chặn kín. Mấy kẻ dị năng thấy tình hình không ổn, toàn bộ bạo động muốn cá chết lưới rách, đám tơ lại chen chúc mà lên.
Không bị nó cuốn lấy đều là người thường, phân biệt rõ ràng.
Trợ lý Lâm sống sót sau tai nạn, ánh mắt dại ra, cậu ta luôn cảm giác thứ này là tơ trắng xuất hiện trong hội trường vào đêm giao thừa.
Con tin được giải cứu, lần lượt được nâng lên, đưa lên cáng.
Đám tội phạm chết, năng lượng tan biến, đám tơ ăn xong phát hiện hết đồ ăn rất khó chịu.
Người đưa trợ lý Lâm rời đi phát hiện có vài sợi tơ trắng mềm vòng đến, dính trên quần áo trợ lý Lâm. Trợ lý Lâm lập tức từ con tin biến thành kẻ khả nghi.
Người chỉ huy cứu viện bên ngoài lập tức ra lệnh, nhanh chóng khống chế mục tiêu khả nghi, không cho mục tiêu đến gần nhân viên y tế.
Vì thế trước mắt trợ lý Lâm xui xẻo bỗng biến đen, người đỡ cậu ta nhận được lệnh, một mũi tiêm gây tê giải quyết vấn đề. Trợ lý Lâm thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì.
“Chờ đã!”
Trợ lý Lâm dường như nghe thấy tiếng Lý Phỉ, sau đó liền ngất xỉu.
Khi Lý Phỉ đuổi tới, nguy cơ đã được giải trừ, anh suýt thì đi chỗ người gặp nạn để tìm trợ lý Lâm, may là khi chuẩn bị rời đi thì phát hiện người.
“Đây không phải là tội phạm, cậu ấy hình như là trợ lý của tôi.”
“Hình như?”
“…Phải mặt lau cậu ấy sạch sẽ đã.” Lý Phỉ thản nhiên, bộ dáng máu trét đầy mặt này, dù là người quen cũng chỉ có thể nói rất giống.
Sau một lúc rối ren, Lý Phỉ gật đầu: “Không sai, cậu ấy là trợ lý của tôi, Lâm Hiểu, người thường, không có dị năng.”
“Nhưng nấm…” Người của Hồng Long chỉ đám tơ dán trên lưng áo trợ lý Lâm.
“Cậu ấy cứ cách một thời gian sẽ đến nhà tôi sửa soạn lại đồ đạc.”
Vốn bên trong biệt thự nhà Lý Phỉ tất cả đều là nấm, nhưng không có Giản Hoa ở trong khống chế đám tơ, khi đồ ăn thiếu thốn, đám tơ chắc chắn lặng lẽ trốn không ít.
“Chắc là hôm nay lúc vừa đi qua, dính khí tức của đám tơ… Nói đơn giản, cậu ấy là người nấm quen.” Định đi nhờ xe, nên rất tự nhiên trèo lên.
Tổ viên Hồng Long:…
Điểm này đã không đơn giản rồi biết không?
Đã định cố gắng làm nhanh xong truyện này trong năm nay, nhưng giờ D đang bận thi cuối kỳ (lý do phụ) và chìm đắm vào một Hoa Hoa khác (lý do chính) nên được đến đâu hay đến đó thôi =))