Tội Này, Tôi Không Nhận

chương 139: linh quang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Johnson không hiểu Giản Hoa nói gì, nhưng nó xem hiểu ánh mắt người khác. – Hình như là trên người mình có vấn đề.

Từ khi Johnson tỉnh lại đã cảm thấy có gì đó không đúng. Nó đứng trước khung cửa, rồi lại kéo quần áo trên người, lúc này mới xác định là mình đã cao lên.

Nơi này không có gương, nó không phát hiện mặt mình thay đổi nhiều nhất. Lúc trước Johnson bị nhầm là cô bé, ngoài không cắt tóc, khuôn mặt chỉ cơ bàn tay của nó là nguyên nhân chủ yếu.

Người Âu Mỹ lúc nhỏ và trưởng thành có khác biệt rất lớn, rất nhiều người cả hình dáng khuôn mặt cũng sẽ thay đổi.

Johnson là tốt lên, tuy bề ngoài không thay đổi rõ ràng, nhưng giờ từ cái nhìn đầu tiên, đã thấy đây là một thiếu niên đang trong thời kỳ phát dục. Yết hầu nổi lên rõ ràng, trên mặt cũng có nhiều lông, đường cong khóe miệng và cằm cường tráng hơn.

“Mười lăm tuổi chính là lúc cao, ăn nhiều đồ dinh dưỡng, là có thể cao lên!”

Lý Phỉ không quá để ý, căn cứ Hồng Long đã phát hiện ba, bốn loại thịt quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ có tác dụng “chữa trị”. Johnson không bị thương, lại đang trong kỳ trưởng thành, ăn xong xuất hiện hiệu quả của “đồ bổ” cũng rất bình thường.

Thực ra trong nguyên tác, Johnson Brown chính là một người đàn ông cao lớn kiện mỹ.

Anh hùng nước Mỹ đều mang vẻ đẹp của đường cong cơ thịt. Loại hình từ nhỏ đáng thương, sau khi trưởng thành, khoanh tay cũng khiến người ta cảm thấy áp lực, rất được hoan nghênh.

“Lớn như vậy, cơ thể có thể chịu được không?” Giản Hoa buồn bực, nhân vật chính không đủ canxi chẳng lẽ phải đi cắn xương quái vật sao?

Johnson nghe không hiểu, nó thực ra rất thích thay đổi như vậy trên người mình.

Cao lên, ai mà không thích?

Nó lúc còn trong trường, mỗi ngày đều muốn cao lên, như vậy lúc bị bắt nạt ít nhất cũng có sức phản kháng. Nếu như Johnson bị người nhốt trong phòng học trống, có thể đá cửa văng ra, thì nó còn sợ gì?

Đồ ăn cứu tế Johnson và chú nó dựa vào để sống, đều vài loại thực phẩm rác rưởi, nhiệt lượng cao, nhiều người ăn sẽ bị béo phì. Johnson là vì trước sáu tuổi ngay cả bánh mỳ cũng không ăn được mấy miếng, nên trụ cột cơ thể rất yếu, ăn gì cũng khó hấp thu dinh dưỡng, gầy yếu như là một gió có thể thổi bay.

Giờ phát hiện mình cao lên, ngay cả đi đường cũng muốn ngẩng đầu.

Thấy thiếu niên nhân vật chính vui đến mức ngay cả đi đường cũng cùng tay cùng chân, khóe mắt Giản Hoa giật giật.

Lý Phỉ:…

Anh và Johnson trao đổi rất tốn sức. May mà Johnson cũng không muốn nói về Jennifer, chỉ khua tay múa chân nói có một nhóm người đang tìm Lý Phỉ, còn có bức vẽ, cuối cùng dùng mũi chân viết một chữ A trên mặt đất, chỉ thực lực mấy người dị năng kia.

Người dị năng cấp A, đây không phải là việc nhỏ.

Lý Phỉ suy nghĩ sâu xa, thực ra, có người tìm anh, anh cũng không ngạc nhiên lắm.

Trong Thế giới Bị Từ Bỏ có rất nhiều kẻ xuyên sách, họ lại nói bí mật cho người khác, sau vài lần lan truyền, người biết mặt mũi “Quỷ Lửa” đã nhiều không đếm được.

Nấm đột nhiên xuất hiện trên vùng cao nguyên này, vốn đã khiến người ta hoài nghi. Nơi này không phải Trung Quốc, Thổ Nhĩ Kỳ cách Trung Quốc đến vài cái sa mạc, nấm thôn phệ có mạnh, cũng không thể mọc ngay đến bên này. Rất dễ khiến người ta nghĩ “Có người mang nấm đến” hoặc “Kẻ Cắn Nuốt ở gần đây”.

“Nơi này rất loạn, cậu đừng chạy khắp nới.” Lý Phỉ khó có được một lần dặn dò thiếu niên.

Trước khi Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, phần tử khủng bố ở quốc gia này đã cho nổ bom khắp nơi. Giờ người trong thành dưới lòng đất lại thờ phụng tôn giáo khác nhau, phần tử xúc động lúc trước còn bị kiểm soát, giờ nào có cố kỵ gì, gặp được là đánh.

Người dị năng quốc gia khác có phạm tội, nhưng ở trong này còn nghiêm trọng hơn mấy lần.

Lý Phỉ không muốn quan tâm đến sống chết của nhân vật chính, nhưng nếu Johnson chết thật – lại có kinh thiên động địa nào, cũng không giải quyết được. Được rồi, thì chăm sóc chút vậy, nên nói thì nói, nên làm thì làm. Nếu vận may của thiếu niên nhân vật chính không tốt, thì cũng không có cách nào.

Johnson nhìn Lý Phỉ thì nhớ tới người dị năng Lửa cấp A Jennifer kia, không kiềm được lộ ra ánh mắt kính nể với Giản Hoa.

Vì trong cảm nhận của nó, Jennifer coi như là khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng người dị năng Lửa mạnh như Lý Phỉ, có thể “thiêu” người ta sứt đầu mẻ trán. “Trường” của hung thú Hỏa diễm cũng khí thế bức người, lăn giường với loại người này, cái khác không nói, nếu muốn chia tay, có thể sẽ bị đốt cháy một tầng da!

Giản Hoa bị nó nhìn mà không hiểu gì cả.

– Nhân vật chính ngưỡng mộ cậu cái gì? Cũng không thể hâm mộ cậu có nấm chứ!

Lý Phỉ thấy ánh mắt thay đổi này có hơi không vui.

Nhưng, Lý Phỉ sẽ không ăn dấm chua của Johnson. Vì Giản Hoa và Johnson không có khả năng. Dù Johnson dùng ánh mắt gì nhìn Giản Hoa, hai người hoàn toàn đối lập, tính cách không hợp, ngôn ngữ không thông thì có thể phát triển tình cảm như thế nào?

Chuyện không có khả năng xảy ra, Lý Phỉ tự nhiên sẽ không bắt không buông, lại càng không mượn cơ hội để phát huy.

Nếu là người khác, ghen tuông nho nhỏ là tình thú. Nếu Lý Phỉ bị rút não, rồi làm như vậy, đổi lại chỉ có ánh mắt nhìn kẻ thần kinh của Giản Hoa.

Chờ khi thiếu niên nhân vật chính đi, Giản Hoa mới chán nản nói: “Cứ để Johnson theo chúng ta không phải là cách.”

Ba người dị năng cấp S đi cùng nhau, trong mắt quái vật chắc là bóng đèn mấy trăm oát, đèn hải đăng trong đêm, quỷ chết đói nhìn thấy phòng bếp.

Dù nấm khống chế khu vực này, chờ đến khi số lượng quái vật từ từ tăng lên, xuất hiện loại to bự như mực ăn thịt người, không muốn sống tấn công họ, thì nói thế nào cũng là rắc rối.

“Con người còn rắc rối hơn quái vật.” Lý Phỉ nói ngắn gọn.

Cảm giác khi “trường” kết hợp, Lý Phỉ cảm nhận một lần đã bị lực phòng ngự và tấn công mạnh mẽ này mê hoặc. Chắc Johnson cũng vì lý do này, không tự mình chạy đi, mà chọn ở lại cũng đồng hành.

Trong Thế giới Bị Từ Bỏ, thứ thiếu nhất và khó được nhất chính là “an toàn”.

– Giản Hoa và Lý Phỉ không có địch ý rõ ràng, trong tay Johnson lại không có bản đồ, bốn phía cũng không có kiến trúc hiện đại quen thuộc, thiếu niên cho dù muốn rời đi, cũng không biết nên đi đâu. Trong lòng Johnson còn giữ một hi vọng, nó cảm thấy Giản Hoa và Lý Phỉ có thể tự dưng xuất hiện ở nước Mỹ, thì không chừng còn có thể lại trở về.

“Tôi cũng biết cậu ta không có nơi nào để đi, thế nhưng ánh mắt vừa rồi của cậu ta rất lạ…” Giản Hoa bỗng nghĩ tới, “Chờ đã, tường này cách âm sao?”

Ánh mắt hai người cùng rơi xuống vách đá của thành dưới lòng đất.

Có đám tơ chặn cửa, tảng đá trông cũng rất dầy, nhưng bốn phương nơi này thông suốt, có khi ở trong động nói vài câu cũng sẽ có tiếng vọng.

Lý Phỉ cùng Giản Hoa không hẹn mà cùng trầm mặc.

Không thèm để ý Johnson, truyền phát âm thanh + trước mặt nhân vật chính!

Nếu họ là người nước ngoài, chắc sẽ không cảm thấy làm sao, họ cũng không phải người quen Johnson. Vấn đề là, họ là người phương Đông “bảo thủ”, mười lăm tuổi, dù là trong mắt Giản Hoa hay Lý Phỉ cũng là trẻ con, là tuổi bị thầy giáo phạt do yêu sớm, trộm truyền giấy viết cho bạn gái.

“Là do anh nóng vội.” Lý Phỉ chủ động mở miệng nhận sai.

Giản Hoa há miệng thở dốc, không nói gì.

Cũng đâu thể nhận sai về mình, nói là chính mình “muốn”. Lời này hoàn toàn không thể nói nên lời.

Cả người Giản Hoa đều không thoải mái, sau khi vận động kịch liệt, mồ hôi toát ra, cậu nhanh chóng chụp quần áo vào, che bên trong. Bởi vì muốn nói chuyện với Johnson, cậu vẫn ngồi, giờ chỗ phía sau có cảm giác kỳ lạ, giống như có vật cứng nóng rực nào đó cắm bên trong.

Vừa nghĩ vậy, ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại, eo nhũn ra.

Giản Hoa hít sâu, kiềm chế cảm giác hưng phấn. Tình hình hiện tại rất khác, cậu không thể có hành vi thân mật với Lý Phỉ.

Vì sao nấm bỗng lại trở nên đói khát? Là do hai phát đạn pháo kia, khiến ‘trường’ bị tổn hại nghiêm trọng?

Bệnh ngủ bỗng khỏi hẳn có liên quan gì cùng chuyện này không? Lý Phỉ càng để ý đến vấn đề này hơn Giản Hoa.

Giản Hoa lẩm bẩm: “Chẳng lẽ nấm tìm đường trở lại trái đất?”

Nghĩ lại lúc trước, họ gặp Tiến Sĩ Điên ở thị trấn nhỏ, nấm từ trên trời giáng xuống…

“Rất có thế, chúng dù sao cũng là dị năng của em.” Lý Phỉ đồng ý với suy đoán này. Xuyên qua không gian tốn rất nhiều tâm sức, ý thức Giản Hoa không rõ ràng cũng bình thường. Giờ đường đã mở, dị năng cắn nuốt lại khôi phục sức sống.

Chờ đã!

Ánh mắt Lý Phỉ hơi thay đổi, thốt ra: “Chúng ta có thể từ đường nấm chui ra trở lại Trung Quốc không?”

Giản Hoa ngớ người.

Dựa theo suy luận lúc trước, họ là vì thế giới Nhện khổng lồ trùng lặp với thế giới này, nên bị bắt lấy thế giới Nhện khổng lồ làm trạm trung chuyển, lấy người dị năng cấp cao ở Thế Giới chính làm mục tiêu định vị, ly kỳ xuất hiện ở nước Mỹ.

Nhưng họ chạy đến Thổ Nhĩ Kỳ, hoàn toàn là chuyện tốt do nấm làm ra.

Nấm có thể đưa họ từ động rỗng xuống, trên lý thuyết, đương nhiên có thể đưa họ vào động rỗng khác.

“Anh để tôi nghĩ đã.”

Đầu óc Giản Hoa hơi loạn, cậu cẩn thận phân tích tính khả thi của việc này. Thế giới Hư vô không phải bến xe bus, ai biết sau khi đi lên, thân hình loài người có thể chống đỡ bao lâu?

“Không nên gấp gáp, cứ từ từ.” Lý Phỉ ngồi xuống, cầm lấy tay người yêu an ủi.

Cơ thể Giản Hoa còn nhạy cảm, hơi run lên, sau đó nhanh chóng rút bàn tay về.

“Trước mắt, ở phía trên có bao nhiêu động rỗng?”

“Đại khái bốn, năm cái.” Giản Hoa tập trung nhớ lại, suy cho cùng, cảnh tượng hư vô đối với cậu như cảnh trong mơ.

Lý Phỉ nhẹ nhàng thở ra. Nếu động rỗng quá nhiều, chẳng những họ rất khó tìm được một cái kia, mà toàn bộ Thế giới Bị Từ Bỏ… Không, toàn cầu sẽ giống như người xuyên sách ở quốc lộ Cam Châu nói, bị phá hủy.

“Số lượng côn trùng khổng lồ?”

“Nhiều hơn động rỗng, chúng có lẽ đang tranh cướp động rỗng, có lẽ…” đang xé ra nhiều động rỗng hơn.

Giản Hoa bình tĩnh lại, biết chuyện này không thể kéo dài nữa, dù họ không thể thông qua động rỗng về nhà, cũng muốn nghĩ cách ngăn tình thế chuyển biến xấu.

“Tôi sẽ ở đây vài ngày, thử khống chế nấm, anh chú ý tình hình bên này.” Giản Hoa nhắc nhở Lý Phỉ, cậu không cho rằng nơi này an toàn, nhất là hôm nay lại nghe nói có người tại tìm họ.

“Người dị năng cấp A…”

“Đừng khinh địch.” Giản Hoa vẻ mặt nghiêm túc.

Lý Phỉ vốn muốn nói, người dị năng cấp A nổi tiếng, anh gần như đều biết, thấy ánh mắt không đồng ý của Giản Hoa, anh không tự chủ được mà sửa miệng theo ý người yêu, chịu thua nói: “Anh sẽ cẩn thận.”

Bỏ Cạp Đỏ cũng là người dị năng cấp A.

Lời này, Giản Hoa sẽ không nói ra, chọc vào chỗ đau của Lý Phỉ, nhưng ý cậu rất rõ.

Mỗi người đều có chỗ không thể xem nhẹ, mãnh mẽ không có nghĩa là có thể không sợ gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio