Yui đăng nhầm thì pgải.
——+–+—
Sau sự kiện cầm loa đi tỏ tình,số lượng fan của Vương Lãnh tăng lên đáng kể,còn Nhan Tước thì cũng khá ít đi học
Và hôm nay là ngày thứ năm Nhan Tước đi học.
– Nhan Tước,cô hôm qua lại nghỉ không phép,đừng tưởng là con của Nhan Nhiêm Phong thì cô có thể tùy tiện như thế nhé.
Vương Lãnh ra sức sỉ vả Nhan Tước,còn bạn nữ ấy thì đang ngồi cười tươi như hoa.
Nheo nheo mắt nhìn bạn Vương đang thao thao sỉ vả mình.
Nhan Tước cười nham nhở khiến Vương Lãnh khẽ rùng mình.
– cười gì mà cười? Con hâm.
– hoa hoa công tử nói rất đúng a,ta không nên tùy tiện như thế,azza ta chỉ sợ ngày nào cũng đi học thì sẽ khiến Vương hoa hoa công tử đây nổi đóa,xé quần của bản thân tiếp thôi a…
Nhan Tước vừa dứt lời,trên mặt Vương Lãnh liền hiện vô số vằng đen.
Vương Lãnh nghiến răng,đè thấp giọng đe dọa Nhan Tước cô nương.
– Nhan Tước,ngươi ngậm miệng lại cho bổn thiếu gia.
– hớ hớ,đe dọa a nghe,ta có thể kiện ngươi vì tội bạo lực tinh thần a nghe~.
– ngươi…
I found the way to let you leave.
I never really have it coming.
I can believe the sigh of you
I want you to stay away from my heart…
– alô?
…
– được
…
– ờ
Vương Lãnh cất điện thoại vào tước,nhìn sang Nha Tước đang nhíu mày nhìn mình mờ ám.
– nhìn…nhìn gì hả?
– ngươi…qua thật là hoa hoa công tử,không ngờ ngươi cũng dùng bài này để làm nhạc chuông,thật là ái quá à nghe…
Vương Lãnh : ●=●|||
– NHAN TƯỚCCCC…..
– hả?
Nhan Tước vẫn cười,vẫn cười.
Cứ vẫn cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Giờ thể dục tự chọn.
– hôm nay chúng ta dọn dẹp hồ bơi,nhanh chóng đi thay đồ và đem dụng cụ vệ sinh đến hồ bơi,mười phút nữa tập trung.
Nhan Tước nhìn xung quanh,mọi người trông có vẻ não nề,chán chường.
Bản thân thấy mình nên làm gì đó,Nhan Tước cũng bắt đầu bộ dạng não nề,chán nản của mình.
– ngươi bị sao thế?
Vương Lãnh bắt đầu gỡ nút áo trắng khiến Nhan Tước vô thức đỏ mặt.
– hề hề,lần đầu thấy bo đì chuẩn như thế này hả.
Vươnh Lãnh cườu gian manh,áp sát vào người Nhan Tước.
– tránh…tránh xa ta…ra…
Vương Lãnh soái liền nở nụ cười khinh bỉ.
Cầm đồ thể dục đứng lên nói lớn.
– các bạn nam ra ngoài đi.
Hồ bơi.
Bây giờ thì Nhan Tước đã hiểu tại sao mọi người chán chường đến thế.
Hồ bơi rất bẩn,lại còn chưa xả nước.
Mặt nước nổi đầy rêu xanh.
Bên thành hồ còn có vài con ốc đang bò trên nền rêu,địa y.
Mọi ngườu thay phiên nhau bật ra những từ chửi thề.
Nhan Tước lò dò bước tới gần một con sên,sàn khá trơn nên nhỏ suýt trượt chân mấy lần.
Cả lớp bỗng xôn xao,một tiếng “bộp” khá nhỏ,và sau đó kéo theo một tiếng “tõm” thật to.
Ai cũng quay đầu lại nhìn.
Cơn khó thở ập lên người Nhan Tước.
Bên trên là những tiếng xì xầm,không có bất cứ ai nhảy xuống hồ để cứu nhỏ.
Nhan Tước thấy màu tóc của mình bắt đầu biến sắc.
Phấn nhuộm tóc bị trôi đi,lộ ra màu tóc thật của Nhan Tước.
Bên trên một lần nữa vang lên tiếng “tõm” thật lớn và tiếng hét thất thanh
– ngươi nhảy xuống làm gì?
Nhan Tước chau mày nhìn Vương Lãnh đang lau đầu cho mình.
– thế ngươi muốn chết ư? Con nhỏ này,ngươi đến gần bờ hồ làm gì chứ.
– không phải ta ngã.
Nhan Tước thờ ơ nhìn ra cửa sổ của phòn y tê.
– ta biết,ngươi đâu phải con ngốc. Kẻ có thể sỉ vả ta như ngươi không thể là kẻ ngu ngốc.
– ờ.
– cô bé cấp một,em nên cẩn thận,có ngày cũng té giếng bây giờ.
– hoa hoa công tử,huynh nên xuyên không đi,ở đây chỉ tổ làm mai mọt tài năng.
– bé con,sao em không về nhà tập viết từ vựng đi,ở đây làm gì.
– hoa hoa công tử, cổ đại đang chờ huynh.
– cô bé,mẹ đang chờ em lớn để đến tuổi dậy thì kìa.
– hoa hoa công tử….à..ờ..
– haha nghẹn họng rồi…hahaha bây giờ thì ngươi nghẹn họng rồi.
Nhan Tước nhìn chăm chăm Vương Lãnh rồi đấm một phát vào bụng cái tên đang cười như một tên bị down kia.
– đau…
– haha,hoa hoa công tử,huynh bị down ư?
Vương Lãnh : •=•|||
– đùa thôi,huynh thắng ta rồi, tỉ số :,ta ,huynh .