Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Bạn Cùng Bàn

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi chuyển trường, tôi vốn là ngồi cùng bàn với Hách Hoan.

Không nghĩ tới trùm trường vẻ mặt “Người lạ chớ lại gần” lại ngồi ở chỗ bên cạnh tôi.

Tôi vừa mới đến lớp học đã thấy một thiếu niên đang nằm sấp ngủ trên bàn mình.

Chuông vào học mới vừa reo, cậu thiếu niên mới động đậy thân mình vò vò tóc, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ bắt chuyện:

“Thẩm Ôn Ý đúng không? Chào bạn nhỏ cùng bàn.”

!!!

Người này không phải là trùm trường tiếng tăm lừng lẫy Chu Kỳ An sao?!

Tôi hốt hoảng lùi lại hai bước:

“Cậu, sao cậu lại ngồi đây? Hách Hoan đâu?”

Chu Kỳ An ngáp một cái, một tay chống đầu nhìn về phía tôi, sau đó tay kia chỉ chỉ phía sau, chỉ thấy Hách Hoan ngay sau lưng.

Hách Hoan nắm chặt bút bi, run rẩy viết chữ vào cuốn sổ ở trên bàn, rõ ràng là bị Chu Kỳ An hù doạ.

Tôi nhìn những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo do sợ hãi của Hách Hoan, lòng liền lạnh đi một nửa.

Tiềm thức nói cho tôi biết, Chu Kỳ An, không dễ đối phó.

Tôi ngồi vào chỗ, đem quyển sách vượt ranh giới của Chu Kỳ An đẩy về phía hắn, nhỏ giọng nói:

“Đồ đạc này nọ của tôi không đủ chỗ.”

Chu Kỳ An liếc mắt nhìn tôi cười, cũng không phản bác, mặc tôi đẩy đồ của hắn qua.

Mấy đàn em thấy Chu Kỳ An không tức giận, tức khắc ầm lên:

“Chà chà, cây vạn tuế họ Chu nở hoa rồi? Dịu dàng với nữ sinh như vậy là lần đầu nha.”

“Đúng đúng đúng, anh Chu ~ bất thường nha ha ha ha ha”

Chu Kỳ An giơ nắm tay ra thế “Bọn mày muốn ăn đòn”, nhưng khoé môi cũng không khỏi hơi hơi nhếch lên.

“Đi đi đi, đừng doạ bạn cùng bàn của tôi.”

Nghe được những lời bảo vệ của Chu Kỳ An, tai tôi bỗng chốc nóng bừng.

Chu Kỳ An, cũng không phải là khó gần như lời đồn.

Chuông tan học đã vang lên bốn năm phút rồi, thầy giáo dạy toán vẫn còn muốn dạy quá giờ học.

Lúc này, giọng của trùm trường Chu Kỳ An đột nhiên vang lên ở bên tai tôi.

<>

Tôi quay sang nhìn trùm trường.

Chu Kỳ An và tôi nhìn nhau, sau đó lạnh lùng dời tầm mắt.

?

Không phải cậu ấy nói sao?

Vừa nghĩ đến đây, tôi chợt nghe thấy…..

<>

<>

!!!

Đây đúng là giọng của Chu Kỳ An!

Tôi đột nhiên phát hiện, hình như tôi có thể nghe được tiếng lòng của trùm trường!

Trong tiết toán, thiếu niên bên cạnh tuỳ ý lật sách giáo khoa, lướt qua một chút nội dung bài học, bất đắc dĩ thở dài.

Sau đó, hắn lại nằm úp sấp trên bàn ngủ gục, ở trong tiết học lộ liễu ngủ gật!

Càng làm cho tôi giật mình chính là, người này ngang nhiên ngủ từ buổi sáng đến thẳng buổi chiều, một tiết học cũng không thèm nghe.

Ánh mặt trời tháng ba ấm áp và rực rỡ, mặt trời lên cao, từng tia sáng chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ của thiếu niên bên cạnh, nửa bên má cũng nhuộm một vầng sáng.

Bộ dáng trầm lặng của Chu Kỳ An hiện tại xem ra cũng khá ưa nhìn, khác hẳn với kiểu cà lơ phất phơ lúc nãy.

Không biết có phải do tôi nhìn chăm chú quá lâu hay không, chàng trai trước mặt chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt hai người giao nhau, tôi vội quay đầu lại, tránh né.

Chu Kỳ An uể oải ngáp một cái, thanh âm mềm mại, không biết có phải do vừa tỉnh ngủ hay không, lại có chút khàn khàn từ tính:

“Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế? Trên mặt tôi có vết bẩn à?”

Tôi lộ vẻ ngượng ngùng:

“Không có..... ”

Tôi đưa vở ghi bài của mình cho cậu ấy:

“Bài tập về nhà, đến hạn trước tiết toán tiếp theo.”

Chu Kỳ An cầm lấy, sau đó chưa cần sự đồng ý đã xoa xoa tóc tôi:

“Cảm ơn bạn nhỏ cùng bàn nhé.”

Tôi vừa định hỏi cậu ấy có cần tôi giúp học bù nội dung cần thiết của tiết vừa rồi hay không, Chu Kỳ An lại hỏi tôi trước:

“Sao câu này cậu lại để trống?”

Tôi ăn ngay nói thật:

“Không biết làm, vừa rồi có nảy ra một ý tưởng, cũng không biết đúng hay không.”

Chu Kỳ An suy nghĩ đề bài một phen:

“Câu hỏi này……”

Hắn thuận tay lấy một cây bút từ trong bóp bút, tính toán vài dòng ở trên giấy nháp, chỉ qua một lúc, hắn đã làm ra đáp án.

Hắn nhẩm lại một lần, thấy chắc chắn không có sai sót mới hỏi tôi:

“Thế này, trước tiên cậu cứ viết theo ý tưởng giải ban đầu của mình, xem coi bị kẹt ở bước nào?”

Tôi nói ra ý tưởng giải đề của mình, Chu Kỳ An còn thật sự lắng nghe cẩn thận, ở chỗ tôi bị gián đoạn, Chu Kỳ An hướng dẫn từng bước, dẫn dắt tôi tiếp tục làm đến cuối.

Tôi bất ngờ là, đầu óc Chu Kỳ An quả thật rất thông minh, chẳng trách trước kia có thể giành được hạng nhất ba năm liền của trường Trung học số .

Hơn nữa tiết học vừa rồi hắn còn chẳng nghe chút nào!

Chu Kỳ An không chỉ là giáo bá, hắn còn là học bá!

“Này, bạn nhỏ cùng bàn, nghe có hiểu không đấy?”

Tôi ăn đau đến ôm đầu, chỉ vào chiếc bút hắn vừa gõ vào đầu tôi:

“Không được đánh vào đầu tôi!”

Chu Kỳ An cười nhẹ không nói gì, nhưng tiếng lòng của hắn lại truyền đến.

<>

Tôi không phục đến nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai choáng váng, cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc!”

Chu Kỳ An chỉ thấy môi tôi mấp máy, lại không nghe rõ tôi nói gì, hắn đột nhiên kề sát vào, chóp mũi của chúng tôi thiếu chút nữa chạm vào nhau:

“Bạn cùng bàn nói gì vậy? Tôi không nghe rõ.”

Tôi sợ đến mức vội vàng quay phắt đầu đi, trên mặt nổi lên một rạng mây đỏ: “Không, không có gì.”

Ít phút sau, ở góc trái bàn học của tôi có thêm một hộp sữa:

“Thấy cậu buổi trưa sao lại không ăn cơm, uống hộp sữa để bổ sung trí thông minh.”

Tôi vừa định nói không cần, Chu Kỳ An giống như là đoán trước được tôi sắp nói gì liền ngồi xuống chỗ của mình, nằm úp sấp chuẩn bị ngủ:

“Tôi không thích uống, nếu cậu không uống tôi sẽ ném đấy.”

Hừ, lý do này quả thật làm cho người ta không thể phản bác.

Tôi lúng ta lúng túng cầm lấy, cắn người miệng mềm, nhỏ giọng nói:

“Cảm ơn cậu nhé.”

một nửa của vế ‘Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’, nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn

Chu Kỳ An xua tay:

“Không cần cảm ơn, bạn nhỏ thích là tốt rồi, vừa mới hâm nóng, tranh thủ uống đi.”

Tôi cầm hộp sữa, quả nhiên là còn rất ấm.

Trong trường học không bán sữa nóng, Chu Kỳ An hẳn đã hâm nóng sữa ở phòng nước nóng trước khi vào lớp học.

“Sau này ăn nhiều cơm một chút, nhìn cậu gầy như cây trúc vậy.”

“Ò.”

“Tớ ngủ đây, thầy giáo đến thì gọi tớ.”

Chu Kỳ An thế mà đổi tính, kêu tôi gọi cậu ấy dậy để học!

“Tiết sau cậu không ngủ sao?”

Chu Kỳ An nhìn tôi như thể một đứa ngốc: “Tiết sau là môn thể dục, không lẽ tớ ngủ trên đường chạy m hả?”

Tôi á khẩu không trả lời được.

Tôi vừa mới bóc ống hút để đâm sữa, tiếng lòng của Chu Kỳ An lại truyền đến.

<>

Tôi:???

Sau đó không biết hắn nghĩ tới chuyện gì, hai tay ở dưới gầm bàn không biết đang làm cái gì, sắc mặt Chu Kỳ An cũng dần dần đỏ ửng, tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập.

Tiếng lòng hiện tại của hắn đều bị tôi nghe được, xấu hổ đến mức vội vàng để hộp sữa xuống.

“Chu Kỳ An, cậu đúng là cái đồ bin thái!!”

“Tiểu Ôn Ý, chuyện của nhà cậu thật ra tớ cũng không có quyền đánh giá, nhưng mà tớ thấy cậu học tốt như vậy, nhất định sẽ vào được một trường đại học tốt! Việc chuyển lớp có muốn về thảo luận lại một lần nữa với bố cậu không?”

Hách Hoan nói xong, tôi cúi đầu thở dài:

“Haizz, bọn họ sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa... Chị tớ năm nay cũng muốn thi vào trường đại học.”

Tôi lấy trong cặp sách một hộp sữa, tự mình uống: “Quên đi, đừng nghĩ ngợi nữa, đi một bước tính một bước vậy.”

Hách Hoan liếc nhìn hộp sữa: “Trùm trường tặng cho cậu?”

Tôi gật đầu: “Ừa.”

“Tớ ngồi cùng bàn với Chu Kỳ An được một tháng rồi, ngoại trừ có hơi lưu manh một chút thì cậu ấy cũng không tệ lắm.”

Hách Hoan nghe xong liền “shhhh” một tiếng:

“Cậu nói hắn cũng không tệ lắm á, ý là hắn tụ tập đàn em hay ý là hắn đi học ngủ suốt ngày?”

“Mấy người khác nhìn bộ mặt hung thần ác sát của Chu Kỳ An đều nhượng bộ lui binh. Tớ thấy có mỗi cậu là hắn đối xử không tệ lắm.”

Hách Hoan vẫn luôn miệng phàn nàn, lại đột nhiên im bặt.

Hoá ra là Chu Kỳ An đối diện đang đi tới.

Ánh tà dương buông xuống trên người thiếu niên, chiếu xuống bóng dáng cậu cao gầy, hơn nữa hắn luôn thích một tay đút túi, quả thật là một bộ dáng không dễ chọc.

Chu Kỳ An ném cho Hách Hoan một ánh mắt sắc bén:

“Cậu nói xấu tôi?”

Hách Hoan sợ đến mức run rẩy cả người:

“Khônh không không? Làm gì có, tớ đang nói chuyện cậu rất quan tâm đ ến Ôn Ý bé nhỏ của chúng ta, phải không Ôn Ý?”

Hách Hoan huých huých vào bả vai tôi, tôi vội vàng đáp:

“Ừ, Hách Hoan nói cậu tốt lắm.”

Ánh mắt Chu Kỳ An dừng ở mặt dây chuyền hình gấu dâu tây trên cặp sách tôi, không nói gì.

<>

Tiếng lòng của hắn truyền tới khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, thật may là hắn không truy hỏi.

Quả nhiên, giây tiếp theo hắn liền nói với Hách Hoan:

“Như vầy đi, tôi sẽ đưa Ôn Ý về nhà sau.”

<<Đi mau đi mau đi mau, bạn cùng bàn hôm nay không biết vì sao lại rầu rĩ không vui, cả một ngày đều không thèm để ý đến tôi!>>

<>

Chu Kỳ An càng nghĩ càng giận, lại lườm Hách Hoan thêm một phát, lần này ánh mắt càng thêm phẫn nộ, dường như còn mang theo sát khí.

Hách Hoan rùng mình một cái: “Được... Tôi... Tôi bây giờ cũng... muốn về nhà.”

Sau khi Hách Hoan chuồn đi mất, Chu Kỳ An liền cầm lấy túi sách của tôi đeo lên vai.

Tôi nghi hoặc nhìn hắn, trên mặt Chu Kỳ An liền hiện lên vẻ ửng hồng khó đoán:

“Rất nặng, tôi xách giúp cậu.”

Chu Kỳ An một tay đút túi, một tay xách cặp tôi khoác lên vai, nhìn tư thế này có vẻ thật sự muốn đưa tôi về nhà.

Nhưng trước khi tôi chuyển đến có nghe nói trùm trường Trung học số thích nhất đi quán cà phê Internet sau khi tan học mà.

Chẳng lẽ, lời đồn đại không đúng?

“Không phải cậu muốn đến quán cà phê Internet sao?”

Chu Kỳ An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi gãi gãi đầu, nói dối đến mặt không đỏ, tim không đập:

“Tan học đương nhiên là phải về nhà, quán cà phê Internet? Đó là nơi nào?”

<>

<<Đáng giận, đáng giận!>>

Mặc dù Chu Kỳ An ngoài mặt đang cười, nhưng tiếng lòng của hắn lại rơi vào tai tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình.

Tốt hơn là cách xa hắn một chút.

Tôi tự giác nhích về phía đường ngoài.

Tôi vừa mới bước ra phía ngoài được hai bước, bỗng thấy chân nhẹ bẫng.

Chưa kịp hoàn hồn, một bàn tay lớn đã vòng qua eo ôm lấy tôi kéo vào trong lồ ng ngực, cả người được bao bọc trong một vòng tay ấm áp.

Chiếc ô tô lao vụt qua, trong gió còn truyền đến tiếng mắng chửi của tài xế:

“Mẹ nó, ra ngoài không biết nhìn đường hả.”

Bởi vì động tác quá nhanh mà gió theo cổ áo luồn vào đồng phục, tôi co rút vì sợ hãi.

Thật may vì Chu Kỳ An đã kéo tôi lại.

Cả khuôn mặt của tôi đều vùi vào ngực của Chu Kỳ An, theo bản năng ngẩng đầu, sau khi chạm mắt nhau trong giây lát, tôi nhìn thấy yết hầu của Chu Kỳ An trượt lên trượt xuống, mới ý thức được tư thế hiện tại của chúng ám muội đến mức nào.

Chu Kỳ An không được tự nhiên buông bàn tay đang đặt trên eo tôi ra, ánh mắt liếc về phía đường cái:

“Khụ, cậu đi phía bên trong đi.”

<>

Chu Kỳ An và tôi đổi vị trí, tôi ở phía trong, hắn ở phía ngoài.

Bởi vì hành động ám muội vừa rồi, cả hai chúng tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của nhau không nói nên lời.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio