.
Tạ Dữ vừa đi cùng Thẩm Nghiên đến bãi đỗ xe đã nghe được một giọng nữ quen thuộc lẩm bẩm:
‘Đưa Tạ tổng về nhà, đưa tư bản về nhà, đưa chó về nhà, đưa rùa con về nhà…’
Chuyện quái gì đang xảy ra thế, Tạ Dữ nhìn xung quanh, quả nhiên thấy được Lâm An An đang say khướt cách đó không xa.
Gò má cô ửng đỏ, đầu đụng vào người anh.
Ánh mắt Lâm An An trong veo nhìn anh, đột nhiên bao phủ một tầng hơi nước, tủi thân bảo Tạ Dữ đừng trừ lương mình.
Trong lòng Tạ Dữ bỗng nhũn xuống một góc, từ cam kết tiền thưởng hàng tháng đến thưởng cuối năm, anh vẫn nghe Lâm An lộn xộn khiếu nại.
‘Anh ấy thật xấu xa, tên sếp đáng ghét.’
Tôi xấu xa chỗ nào, Tạ Dữ dở khóc dở cười.
Thẩm Nghiên khoanh tay đứng một bên, ánh mắt thản nhiên nhìn hai người.
Tạ Dữ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đời sống cá nhân cũng rất sạch sẽ, là một lựa chọn tốt.
Đáng tiếc, tối nay anh đã bày tỏ rõ ràng thái độ của mình với cô, cô cũng không miễn cưỡng.
Chỉ là bên chỗ phụ huynh, vẫn phải nói thật.
Lâm An An đã mắng chửi Tạ Dữ từ con chó đáng đến chuyện muốn biến thành một cây nấm độc.
Tạ Dữ kiên nhẫn dỗ dành, vất vả lắm mới hỏi được cô ở đâu.
Đưa người vào thang máy, ý thức đề phòng của Lâm An An chợt trỗi dậy:
“Không được theo tôi về nhà! Tôi sẽ gọi cảnh sát! Lùi lại!”
Tạ Dữ bị Lâm An An dùng ngón tay ngăn lại ở cửa thang máy, trong lòng tràn đầy nỗi bất lực.
“Được được được, tôi về trước, không lên cùng với em đâu.”
Những con số trên bảng điều khiển từ từ nhảy lên cùng với đầu óc mê man của Lâm An An, khi đến tầng ba thì dừng lại.
Tạ Dữ vội vàng lên một thang máy khác, ấn tầng , quên mất quá xa cũng không nghe thấy được tiếng lòng của cô.
Khi anh ra khỏi thang máy, Lâm An An đã vào nhà.
Cách cánh cửa, Tạ Dữ lắng nghe tiếng lải nhải của cô trong lòng.
‘Buồn ngủ quá, mình muốn ngủ, mình có phải đưa Tạ…gì về nhà…buồn ngủ quá.’
Trên mặt anh nở nụ cười, khẽ nói:
“Ngủ ngon.”
Tạ Dữ quay người và chuẩn bị rời đi, Lâm An An cũng mở cửa chính và trượt ra ngoài:
“Tạ tổng, mời vào.”