Edit: Kidoisme
“Được rồi, rác rưởi dừng nói quá nhiều, mày yên tâm lên đường đi nhé.”
Văn Phong Tẫn tóc bạc trắng đầu, do mất nhiều máu nên không còn sức chống trả để mặc kẻ thù treo mình lên cây.
Nhẹ nhàng quá đi mất thôi…
Nụ cười trên mặt Trinh Bắc càng ngày càng sâu, cậu ta giơ thanh chùy màu vàng đồng lên tính cắm vào chỗ tổn thương của Văn Phong Tẫn.
Cánh hoa đào rơi xuống mặt đất chỉ có thể nằm yên chứ chẳng thể bay.
Gió vẫn thổi, mùi hoa nồng nàn hòa vào mùi máu tanh khắp nơi khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Nè ~ xem nó thê thảm thật làm cho ngươi ta vui vẻ ~
Nụ cười trên môi Trinh Bắc nhẹ nhàng lộ ra.
Đột nhiên! Có người động nhẹ vào bả vai cậu ta!!!
“Nhóc, mày từng xem bóng rổ chưa?”
Giọng nói sâu kín truyền đến lỗ tai Trinh Bắc, cậu ta cứng đờ, nụ cười đọng lại trên mặt. Không thể nào, không thể nào!!! Tại sao sau lưng lại có người? Cậu ta đã giết hết tất cả rồi cơ mà???
Đợi tới khi Trinh Bắc quay đầu, người sau lưng đã lên tiếng.
“Nếu xem rồi thì mày sẽ biết có một loại chiêu thức gọi là — lên rổ!”
“Bốp”
Một đấm vả lệch mỏ Trinh Bắc!
Lực của nắm tay mạnh tới mức khiến khớp hàm của cậu ta vỡ nát, âm thanh vang lên tê cả gia đầu. Trinh Bắc bị đánh bay lên trời rồi rơi xuống đất tạo thành tiếng vang lớn.
Mà cái vũ khí vàng đồng cũng lăn thẳng xuống vực sâu.
Lúc Trinh Bắc bị đánh đã kịp nhìn rõ người đứng sau…
Hoa đào nở rộ xung quanh hắn, áo cưới đỏ rực tôn lên gương mặt hiền lành.
Vương Tiểu Mị–
Chủ nhân thứ hai đã thức tỉnh của ngôi mộ.
Vương Tiểu Mị nở nụ cười nhìn Văn Phong Tẫn bị ghim trên cây, tay chậm rãi nắm chặt thành quyền nghiêng đầu nhổ ra ngụm máu thuộc về người khác.
Lại như thế, lại như thế! Tại sao tất cả mọi người đều muốn họ chết? Bọn họ không thể sống sao? Bọn họ đã xuống mộ rồi, để bọn họ yên không được sao?!
Vương Tiểu Mị trầm mặc đi tới trước mặt Trinh Bắc, hắn dẫm thật mạnh lên eo đối thủ rồi đứng từ trên cao nhìn xuống.
Sau trận chiến với gã đàn ông Trinh Bắc giờ như nỏ mạnh hết đà, cậu ta bị cú đấm bất ngờ khiến đầu óc ngừng hoạt động, vũ khí cũng đã không còn…
“Tiểu Mị…anh nghe em nói, không phải như anh nghĩ đâu! Lúc Nghiêm tiên sinh biên mất, Văn Phong Tẫn ở sau anh rất kỳ lạ nên em..em với chị Lôi và Tiểu La hợp sức đối phó gã…”
Không thể không nói gương mặt Trinh Bắc rất lừa người, cậu ta nghiêm túc hết lời giải thích: “Khi đó chị Lôi bảo em chạy nhưng mà Văn Phong Tẫn đột nhiên phát cuồng muốn giết hết mọi người!”
Vương Tiểu Mị không tỏ thái độ.
Lúc này Văn Phong Tẫn vừa khôi phục được chút ý thức, ánh mắt đỏ tươi nhìn bọn họ chằm chằm.
“Sư, sư huynh….giết…giết nó.” Nó không phải người tốt, đừng tin nó, nó sẽ giết huynh.
Đáng tiếc gã không thể nói được hết câu, chỉ miễn cưỡng phát ra được vài từ quan trọng.
“Anh xem! Gã điên rồi, gã gặp ai cũng muốn giết!!!” Trinh Bắc sợ hãi kêu lên.
Khóe mắt Văn Phong Tẫn như muốn nứt ra, không được, sư huynh không được xảy ra chuyện gì…Gã cố gắng tránh thoát khỏi giam cầm, cặp mắt đỏ tươi như ma quỷ cùng đôi môi phát ra âm thanh nghẹn ngào…
Vương Tiểu Mị nhăn mày nói: “Tôi nhớ lại rồi.”
Cả người Văn Phong Tẫn triệt để uể oải.
Tuy không biết Vương Tiểu Mị nhớ cái gì nhưng nhìn Văn Phong Tẫn hết sức sống Trinh Bắc mừng muốn điên.
Cậu ta lần nữa nhìn lên, mềm mại như con chó đi lạc: “Tiểu Mị, em không lừa anh đâu thật đấy. Nếu anh không muốn giết gã thì mình đưa chị Lôi và Tiểu La rời khỏi đây nhé được không?”
Chỉ cần rời đi, chữa trị xong vết thương thì hai con quái vật ghê tởm này giết lúc nào chả được!
Trinh Bắc cầu xin nhìn Vương Tiểu Mị.
Vương Tiểu Mị thở dài, tách hai chân cậu ta ra rồi từ từ ngồi xổm xuống. Hắn nắm lấy cổ áo Trinh Bắc lôi về, dưới ánh mắt ngạc nhiên của cậu ta đưa tay vào túi lấy ra con dao áp lên mặt Trinh Bắc.
Vương Tiểu Mị lạnh nhạt nói: “Dù cho cả thế giới nói dối nhưng nó thì không. Cậu bạn, nóng không?”
Trinh Bắc thống khổ quay đầu, rõ ràng thứ dán trên mặt cậu ta là thần khí Khai Minh!
“Tao bảo này Trinh Bắc, mày giả vờ giỏi thật đấy.” Vương Tiểu Mị cất dao vào túi, cười lạnh giơ nắm đấm lên nhắm ngay vào cái mặt thích diễn trò của Trinh Bắc!
“Hôm nay tao thay bố mẹ mày dạy lại mày!”
Bốp! Trái quyền!
“Mẹ cha nhà mày, ai cho mày đánh Tiểu Văn Tử nhà tao!”
Bốp! Phải quyền!
“Ai cho mày bắn chị trộm mộ!”
Bốp! Bốp! Bốp! Trái phải hỗn hợp quyền!
“Mẹ kiếp còn dám giở trò với tao! Mày súc sinh thế mẹ mày không biết nhưng thằng bố Khai Minh của mày biết đấy con chó!”
“Nay tao phải đập chết mày!”
Vô số nắm đấm được tung ra, nhanh tới mức chỉ thấy được ảo ảnh.
Nếu ai đã từng thấy mấy con mèo nhà cào nhau thì nó đại loại như vậy đó.
Chờ Vương Tiểu Mị đánh sướng tay lảo đảo đứng thẳng dậy, Trinh Bắc đã nằm đơ trên đất.
“Mặt vừa dày vừa cứng thảo nào giả vở giỏi.”
Vương Tiểu Mị thầm than, xoa hai cánh tay đau diếng rồi đứng trước mặt Văn Phong Tẫn đang mải thất thần, nhổ đinh trên người gã xuống.
Chờ gỡ xong hai cái đinh, Văn Phong Tẫn vẫn cúi đầu dựa vào thân cây trượt xuống đất.
“Thôi mà…” Vương Tiểu Mị nâng mặt gã lên xoa nắn: “Đừng lộ cái mặt chết này ra nữa, tôi nhớ lại rồi nên mới xác định được một chuyện.”
“…”
Văn Phong Tẫn nhìn hắn mà hồn bay về Tây Thiên.
Vương Tiểu Mị ngồi xổm, một tay chống cằm một tay đặt trên mặt gã bánh chưng lớn, nhếch môi lộ ra hai cái răng nanh.
Hắn nói: “Tôi xác định được mình đã sớm tha thứ, dù là nghìn năm trước hay bây giờ thì…tôi vẫn thích anh. Tiểu Văn Tử, sau này mình bên nhau mãi mãi không chia lìa nữa nhé?”
Khi đau khổ ta bên nhau sưởi ấm.
Khi hạnh phúc ta chìm đắm dây dưa.
Dưới gốc cây Tương Tư rực rỡ, Vương Tiểu Mị giang rộng vòng tay ôm gã vào lòng. Cánh hoa rơi trên hỷ phục của hắn, cũng dừng chân dưới mái tóc bạc của gã đàn ông.
Đôi mắt Văn Phong Tẫn trừng lớn sau đó cảm nhận phía sau lưng, đôi tay người thương dần dần lướt qua những viết thương chằng chịt.
Hai người ôm nhau một lúc.
Văn Phong Tẫn cậy vào tốc độ hồi phục nhanh chóng trị thương, chờ gã làm xong Vương Tiểu Mị mới buông ra, ngượng ngùng xoa mũi.
Ai bảo ánh mắt Văn Phong Tẫn quá thâm tình, nhìn nhiều khiến hắn nổi da gà.
“Sư huynh đừng nhìn tóc của ta nữa…” Văn Phong Tẫn nhăn mày nói.
“Không sao, đẹp lắm!” Chậc, tôi có tật ham mê tóc bạc đấy được chưa! Khiếp người yêu ai mà đẹp trai thế không biết?!
Vương Tiểu Mị ngây ngô nắm tóc gã đàn ông cười lớn, nuốt nước miếng nuốt nước miếng, tóc bạc trăm phần trăm không tạp chất ~
“Huynh thích là được rồi.” Văn Phong Tẫn ôm chặt, cằm cọ lên tóc Vương Tiểu Mị. Trải qua nhiều chuyện như vậy cuối cùng lại nhận ra sư huynh không hận mình.
Văn Phong Tẫn hận không thể biến thành con thú lớn dùng cơ thể quấn thành vòng tròn rồi đặt Vương Tiểu Mị ở giữa.
Mà Vương Tiểu Mị chỉ biết dịu dàng vỗ lưng con sói bạc nhà mình.
Tuy nhiên thì…
Người phụ nữ đang nằm trên đất đột ngột kho khan ngẩng đầu nhìn bọn họ kiên cường vươn tay nói —
“Khụ…khụ… tôi cảm thấy mình còn…cứu, cứu được…”
Nói xong, chị Lôi hôn mê lần nữa.
Vương Tiểu Mị: “Hình như cô ấy còn sống…”
Văn Phong Tẫn: “Ừm…”
Vương Tiểu Mị: “Kiên cường ghê…”
Văn Phong Tẫn: “Ừm…”
Hai người trầm mặc một lúc, Vương Tiểu Mị nhảy dựng lên quát: “Ừm con khỉ nhà anh, cứu người đi!”
Vương Tiểu Mị nhanh chân lôi gã bánh chưng nâng người phụ nữ và thanh niên đi cùng dậy, thuận tiện ném Trinh Bắc ra chỗ cái cột trói chặt thành cái bánh chưng.
Hắn còn nhớ vừa rồi người phụ nữ dùng đao cản phát đạn vào đầu giúp, bằng không Vương Tiểu Mị đã chết mất xác từ thuở nào rồi.
Văn Phong Tẫn nói thêm: “Lúc Trinh Bắc tấn công ta, nàng và đệ tử có chạy lên cản nó.”
“Nói thế thì đúng là ân nhân cứu mạng, hơn nữa…” Vương Tiểu Mị không ngốc, hắn lôi Khai Minh ra thử vào mặt người phụ nữ, không nóng.
“Cứu đi!”
Vương Tiểu Mị nhanh chóng quyết định, may bây giờ tâm trạng Văn đại ca tốt, bằng không gã còn lâu mới màng sống chết của kẻ khác.
Gã bánh chưng quệt chút máu dính lại trên vạt áo Vương Tiểu Mị rồi bôi lên miệng hai người.
“…”
Này, anh tùy tiện thế mà được à? Vương Tiểu Mị trừng mắt chó nhìn Văn Phong Tẫn.
Gã đàn ông giải thích: “Máu của chúng ta mang theo thuốc, người bình thường chỉ cần một chút là có thể khỏe lại.”
Khiếp máu gì mà trâu bò thế.
Vương Tiểu Mị thực sự muốn cắt thịt mình xuống rồi đưa vào viện bảo tàng.
Nhìn hai người liếm môi hút màu trong vô thức, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Được rồi người cũng cứu xong, giờ là đến thằng mặt dày…”
Vương Tiểu Mị đi tới chỗ Trinh Bắc nằm quay cu đơ, do dự hỏi: “Anh có ý gì không?”
“Đương nhiên không thể để nó rời khỏi địa cung.” Văn Phong Tẫn ghét bỏ xoa tay giống như muốn động thủ ngay lập tức, Vương Tiểu Mị vội vàng túm chặt gã lại: “Từ từ từ từ!!!”
“Tiểu Văn Tử, anh mới hứa là sau này không giết người từ lúc nãy!”
Kể cả đó có là Trinh Bắc.
Văn Phong Tẫn cau mày hơi bất mãn với việc không thể tự tay trả thù, dừng một lúc rồi hỏi Vương Tiểu Mị: “Huynh tính làm gì?”
“Cài này…tôi có ý tưởng rồi ~”
Không phải hắn thánh mẫu mà là đột nhiên phát hiện ra nghìn năm trước thứ được gọi là ‘hệ thống’ thực chất chỉ là nhân quả khi Văn Phong Tẫn giết quá nhiều người.
Để phòng trường hợp sau này bọn họ về đất liền sống lại gặp phải thứ buồn nôn như thế, nhất định phải uốn nắn lại tam quan của Văn bánh chưng lớn!
Cho nên Vương Tiểu Mị vỗ cái mặt sưng như heo của Trinh Bắc, hớn hở tươi cười.
“Đúng lúc có đồ ở đây, để tôi dạy anh nhé.”
“Yên tâm, khẳng định cho nó vào chỗ tốt.”
Hết chương