Edit: Kidoisme
—— Hỏi: Tôi bảo chồng tôi ra ngoài mua gói muối kết quả lúc về anh ấy xách theo một người đàn ông lạ mặt cả người toàn máu là máu. Nội tâm tôi không biết nói gì hơn.
Vương Tiểu Mị cầm cái muôi, mặc tạp dề màu xanh lam đứng ở huyền quan () nhìn chằm chằm ‘người’ Văn Phong Tẫn xách về.
()huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
Vương Tiểu Mị: Ừ, tốt đấy, vẫn còn đang rỉ máu chắc là vừa mới giết…
—— Ha ha! Vương Tiểu Mị cầm cái muôi tí thì ngất xỉu!
Chết, chết chết chết chết chết chết người!!!!!
Văn Phong Tẫn ghét bỏ thả người ta cái ‘bộp’ xuống đất, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Vương Tiểu Mị cái đống kia bắt đầu chuyển động.
Mẹ kiếp! Còn sống!!!
Vương Tiểu Mị nhanh chân ném cái muôi đi, ngồi xổm xuống run rẩy dùng đầu ngón tay chọc chọc người anh em giống như cái hồ lô máu.
“Này…đừng chọc…đừng chọc nữa…” Người nọ gian nan giơ tay.
“Ớ xin lỗi! Có phải đau lắm không? Xe cấp cứu! Xe cấp cứu! Phong Tẫn gọi xe cấp cứu đi! Nhiều máu quá —— người anh em cậu cố chịu đựng nhé…” Vương Tiểu Mị nhanh chóng rút đầu ngón tay về, hoảng loạn tìm điện thoại trong túi tạp dề.
Kết quả hắn còn chưa kịp gọi đã nhớ ra một chuyện.
“Phong Tẫn…” Vương Tiểu Mị nhìn gã đàn ông ở huyền quan đang cầm khăn giấy không để ý lau đi vết máu trên giày, nuốt nước miếng hỏi: “Em… em ra tay hả?”
“Nếu giờ anh gọi cấp cứu…” thì em có bị bắt không?
“Không phải.” Văn Phong Tẫn đáp: “Ta nhặt được.”
Gã nói xong rồi duỗi tay móc quyển sổ nhỏ trong túi ra đưa tới trước mặt Vương Tiểu Mị.
Vương Tiểu Mị nhìn kỹ, trang đầu tiên có một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo xấu không sao kể hết:
Đó là chữ Vương Tiểu Mị viết, quyển sổ cũng là do Vương Tiểu Mị đưa.
Vương Tiểu Mị ngơ ngác nhìn gã đàn ông ngồi xổm xuống, mùi tanh đắng quẩn quanh chóp mũi.
Gã nói: “Ta nghe lời huynh cứu nó.”
Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, tóm lại khi nhìn gương mặt lạnh tanh của Văn Phong Tẫn, Vương Tiểu Mị bỗng nhiên muốn vươn tay láo toét sờ đầu Ma quân trong truyền thuyết một lần.
Trên thực tế Vương chó con đã làm theo con tim mách bảo, hắn đặt tay lên đầu gã đàn ông, nhiệt tình xoa nắn.
Đã thế còn bồi thêm vài câu: “Xì xì ~~” ()
() raw là 吆西, tui hổng biết edit thành chi luôn TvT
Ngoan quá —— hở!!!!
Lúc tỉnh lại toàn thân Vương Tiểu Mị đều ngốc, móng vuốt cứng đờ giữa không trung! Xì xì con mẹ mày ấy xì xì!! Lịt pẹ hắn sờ Văn Phong Tẫn như sờ chó từ nãy đến giờ!!!
Vương Tiểu Mị cảm thán mình chuẩn bị ăn đập, Văn Phong Tẫn nổi giận thì lại thấy… Gã đàn ông đang cười.
Không phải là nụ cười khoa trương môi nhếch mép mà giống như đứa trẻ con kiêu ngạo mong được người khác khen, đối với lời khen rất vui vẻ nhưng lại xấu hổ không muốn người khác biết.
Vương Tiểu Mị tựa như nhớ lại cục nắm năm nào còn nhào vào lòng mình làm nũng.
Móng vuốt cứng đờ hoạt động trở lại, Vương Tiểu Mị nhẹ nhàng xoa lên mái tóc bạc, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Làm tốt lắm Tiểu Văn Tử.”
Văn đại ca:  ̄へ ̄
Gã rụt rè nhấp môi, không mặn không nhạt ‘ừ’ một tiếng.
Vương Tiểu Mị xoa đầu gã, liều mạng nén cười.
Sau khi thưởng xong cho con sói xám, Vương Tiểu Mị miễn cưỡng đỡ người anh em đầy máu xấu số nằm ngửa ra rồi vội vàng chạy vào bếp bê chậu nước ấm lau đi vết máu dính trên người cậu ta.
Văn bánh chưng lớn mặt thì xụ nhưng trên đầu thì đầy hoa lạnh nhạt nhặt gói muối lên nói: “Kệ nó, ta cho nó uống chút máu rồi. Tiểu Mị, nấu canh đi.”
Vương Tiểu Mị: “…”
Nghe cứ vô nhân tính kiểu gì ấy!
Người nằm trên đất đột nhiên kêu ‘ui da’ một tiếng, chậm rãi vặn vẹo cơ thể.
Vương Tiểu Mị hoảng sợ cúi đầu nhìn xem thế nào.
“Kêu nữa ta đá ngươi ra ngoài cửa.” Văn Phong Tẫn rũ mắt cảnh cáo.
‘Ai ui’ ngay lập tức biến thành ‘hu hu hu’.
Người anh em trên đất không mở miệng nhưng hoàn toàn có thể biểu đạt được được vẻ đáng thương hèn mọn một cách triệt để.
“Được.” Thấy đối phương có vẻ biết mình biết ta, gã bánh chưng vừa lòng gật đầu quay sang nhìn Vương Tiểu Mị, gương mặt lạnh như băng mang theo chút ý cười: “Ta muốn ăn canh, Tiểu Mị.”
Lạnh lùng lại mang theo chút dịu dàng, trong dịu dàng lại có vẻ làm nũng, lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.
Người anh em xấu số: …Quá chân thực.
Lau nửa ngày cũng chả hết máu, Vương Tiểu Mị thở dài tử bỏ. Hắn kiểm tra vết thương trên người cậu ta thấy đã được chữa trị hết, dứt khoát chỉ đạo Văn Phong Tẫn ném thẳng người vào bồn tắm.
Hy vọng có thể dùng nước nóng làm mềm vết máu đông đặc.
Sau đó?
Sau đó Vương Tiểu Mị nhặt cái muôi lên tiếp tục xào rau hầm canh… Còn người bị thương? Cứ hầm à lộn, ngâm nước nóng tiếp đi đã.
Nhưng suy nghĩ tới khả năng chịu đựng của đối phương và để phòng ngừa nhà mình đột nhiên có con ma chết đuổi, Vương Tiểu Mị lại kêu Văn Phong Tẫn tới xem một chút.
“Em đứng coi nhá, anh đi nấu cơm.”
Tiếng đóng cửa vang lên cùng với tiếng hát xa dần, vẻ dịu dàng trên mặt gã bánh chưng gần như không còn, nhìn chằm chằm vào cái bồn tắm.
Người anh em khóc cạn nước mắt: …Hu hu hu.
Nửa tiếng sau Vương Tiểu Mị nấu cơm xong gọi bọn họ tới ăn mới nhìn rõ mặt người xấu số.
Hắn trợn trừng mắt chó gào lên: “Là tên cuồng theo dõi!”
Người anh em đã sống lại xấu hổ gật đầu.
Bảo sao Văn Phong Tẫn dễ dàng cho máu như vậy, hóa ra là cậu ta… – Vương Tiểu Mị nghĩ thầm.
Bên kia hiển nhiên Văn Phong Tẫn không để ý tới người anh em xấu số, gã ngồi vào bàn ăn, lạnh lùng liếc cậu ta một cái. Người anh em tức thì cứng đờ, chân chó nhanh chóng chạy theo.
“Tôi đến rồi, tôi đến rồi!”
Trong bữa cơm Văn Phong Tẫn ưu nhã dùng muôi múc canh mà người anh em ba phút trước còn thẹn thùng giờ đã ăn như hổ đói, tốc độ lùa thức ăn cứ phải nói là đỉnh của chóp.
Vốn dĩ gã đàn ông cực kỳ cực kỳ không muốn để cậu ta ở lại nhưng trên ‘quy tắc làm người tốt’ có ghi giúp được thì giúp nên đành phải để đối phương chia sẻ bữa cơm gia đình.
“Đây là đồ của ta.” Văn Phong Tẫn nói.
Ánh mắt hung tợn, lời nói sắc bén.
“Đều là người quen với nhau, tiếc gì hai ba đôi đũa…” Vương Tiểu Mị thấy cậu ta nuốt nước miếng gãi đầu, quần áo đã rách tả tơi nên cho mượn luôn bộ áo choàng tắm trong nhà còn thừa: “Thôi mà, ăn cơm đi.”
Văn Phong Tẫn phóng khí lạnh nửa ngày, cuối cùng quyết định thỏa hiệp đi vào bếp lấy một cái bát sắt đặt xuống đất: “Vậy cho nó ngồi đây ăn.”
Vương Tiểu Mị: “…”
Sao em ác quá vậy!
Gân xanh trên trán Vương Tiểu Mị giật giật, hắn cầm cái bát lên đặt mạnh xuống bàn.
“Ngồi đây ăn!” Em xem em làm khó người ta kìa!
Cuối cùng ba người ngồi bàn ăn, Văn Phong Tẫn hoàn toàn ngó lơ người anh em xấu số, mà Vương Tiểu Mị trợn mắt há mồm nhìn cậu ta trân quý nhai nuốt từng hạt cơm, tự cảm thấy khả năng nấu ăn của mình tuyệt đỉnh.
Người anh em nên đi làm streamer ẩm thực thì hơn đấy.
Hắn vừa ăn vừa trộm quan sát diện mạo đối phương, mấy lần trước không phải đi đêm thì cũng dùng khăn quấn kín mặt, không thì bị Văn Phong Tẫn đá thẳng luôn vào thùng rác. Vương Tiểu Mị luôn cảm thấy vì mắt mình không tốt nên mới không nhìn rõ, hiện tại hắn nhận ra không phải, mắt hắn rất sáng tuy nhiên người anh em trước mặt thực sự rất tối…
Tối… kiểu đen sì.
Giống với bạn quốc tế đen bẩm sinh, người anh em xấu số là sự kết hợp của đen bẩm sinh với phơi nắng trong thời gian dài.
Vương Tiểu Mị nâng mắt nhẹ nhàng hướng vào trong cổ cậu ta, haiz má ơi, bên trong cổ cũng đồng màu với mặt.
Không ngờ có người đen được tới trình độ này, đỉnh cao! Vương Tiểu Mị âm thầm cảm thán.
Thấy vậy ánh mắt Văn Phong Tẫn dần dần lạnh, gã bắt bẻ nhìn người anh em xấu số từ trên xuống dưới.
Tạm chấp nhận, không đẹp bằng ta.
Văn Phong Tẫn tiếp tục ăn cơm nhưng càng ăn gã càng thấy tức! Sư huynh của ta! Của ta! Sư huynh chỉ được nhìn mình ta thôi!!!
Nuốt đi miếng cơm chua như giấm, Văn Phong Tẫn yên lặn đặt một tay xuống bàn, trên mặt vẫn làm ra vẻ thanh cao nhã nhặn húp canh tuy nhiên cánh tay đã âm thầm vận khí…
Người anh em xấu số đột nhiên trừng mắt, cảm giác chân cậu ta như vừa bị voi dẫm lên!
“Khụ khụ khụ khụ khụ——!” Cậu ta ho khan dữ dội.
Vương Tiểu Mị hết hồn vội vàng múc cho người anh em xấu số bát canh: “Uống đi cho đỡ nghẹn, còn nhiều cơm lắm cậu cứ ăn từ từ thôi.”
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều.” Tuy không biết tại sao chân lại đau nhưng trước mặt bát canh nóng hổi, cậu ta nhìn Vương Tiểu Mị suýt khóc vì cảm động, rưng rưng nói: “Anh tốt thật đó hu hu hu.”
“Ha ha.” Vương Tiểu Mị xấu hổ vuốt chóp mũi: “Không có gì, cậu mau uống đi.”
“Dạ dạ!”
“…” Văn Phong Tẫn lạnh lùng thu tay, nhìn người anh em xấu số đang mải húp canh, gã âm thầm mở quyển sổ đen trong lòng ghi cậu ta ở vị trí số một!
Ăn cơm xong xuôi, người anh em đen sì xung phong nhận việc rửa bát thậm chí còn cướp luôn quyền lau bàn của Vương Tiểu Mị.
Làm xong cậu ta hơi câu nệ ngồi xuống ghế sopha, trên tay là cốc trà nóng Vương Tiểu Mị mới rót, nơm nớp lo sợ Văn Phong Tẫn đang làm thay công việc của điều hòa đằng xa.
“Nói đi.” Vương Tiểu Mị ngồi trước mặt cậu: “Chuyện của cậu thế nào, sao lại bị thương nặng thế?”
Người anh em đen sì chớp mắt, đôi mắt sáng ngời trái ngược với làn da, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn vì đã giúp đỡ…tôi tên là Bạch Ngọc.”
“Khụ!”
Vương Tiểu Mị che miệng cười toàn thân đều run: “Xin, xin lỗi, cậu tiếp tục đi…”
Bạch Ngọc: Tôi biết cái tên với cái mặt tôi chẳng liên quan nhưng làm ơn hãy tôn trọng nó hu hu hu!
Quả cầu đen Bạch Ngọc trừng to mắt chó, mỗi tội liếc tới Văn Phong Tẫn lại hèn xuống.
“Tôi là sinh viên mới tốt nghiệp… Lần trước gặp hai người nói dối mình là đệ tử chính tông gì đó thực ra tôi chỉ học lỏm từ đồ ông nội để lại. Đấy cũng là lần đầu tiên tôi thử thực hành…”
Lần đầu thực hành mà đã gặp phải Ma Quân và cương thi bất tử, người anh em số cậu đúng là khổ thật luôn.
Hết chương