Edit: Kidoisme
Trích nhật ký của Vương Tiểu Mị: Hôm nay là ngày thứ ba tôi làm vợ người ta trong mộ, tôi đói quá…
Đứng dưới tán cây đào, Vương Tiểu Mị nhìn chằm chằm nó bằng ánh mắt xanh lè đói khát.
Hắn nuốt nước bọt, hỏi người bên cạnh: “Cái quần què này có thể ăn không?”
“Tương Tư thụ tạm thời có quan hệ trực tiếp đến thân thể của huynh, nếu như nó có vấn đề…” Văn Phong Tẫn nói xong khó hiểu nhìn hắn: “Sao sư huynh lại chú ý đến nó?”
“Vì tôi đói bụng!” Vương Tiểu Mị nhìn cái cây duy nhất có thể làm thành đồ ăn, hận thù chảy nước mắt.
Ngày hôm sau khi hắn trùng sinh, tuy đã biến thành cương thì nhưng hắn vẫn cảm thấy đói, hơn nữa còn đói hơn lúc còn làm người, Vương Tiểu Mị bị cái cảm giác khủng khiếp kia tra tấn gần như phát điên!
Nhưng ở nơi địa cung ngoài của cải ra thì cũng chỉ có thể gặm vỏ cây qua ngày, hắn lại biến thành “Vương người cây” chỉ cần không có cái cây già là không thể sống, da thịt sẽ hóa đen sì, nhìn qua hơi rợn người.
Vương Tiểu Mị điên cuồng nuốt nước miếng gặm móng tay, hắn không biết lúc này hai mắt hắn đã biến thành màu đỏ.
Tôi đói quá… Đói quá đi…Muốn ăn gì đó…Ăn gì cũng được.
Văn Phong Tẫn nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.
Gã thay một gương mặt dịu dàng, dùng vòng tay vây quanh người đang ngồi trên đất, thấp giọng nói: “Địa cung này vốn là huyệt mộ, không có thức ăn. Sách cổ cũng không ghi lại người được hồi sinh cũng sẽ cảm thấy đói, đều là ta sai, ta khiến sư huynh chịu khổ…”
Tuy Vương Tiểu Mị hoa đầu chóng mặt nhưng vẫn còn chút lý trí, hắn xua tay nghĩ thầm: “Sao có thể trách người ta được, tôi cũng không biết cương vẫn còn đói.”
“Anh không sai.”
Vương Tiểu Mị ôm bụng không ngừng phân phối nước bọt.
“Miên Đăng, huynh vẫn luôn thích chăm sóc người khác như vậy.” Văn Phong Tẫn dịu dàng nói: “Nhưng ta nhìn huynh hơi kỳ lạ, đói như vậy cũng không tốt cho cơ thể lắm… Địa cung này thực ra còn thức ăn…”
Có đồ ăn?!
“Là cái gì?” Vương Tiểu Mị trừng mắt.
Đôi mắt hẹp dài của gã cong lên, dùng tay đẩy cổ áo rườm rà lộ ra cái cổ trắng bệch, ngón tay dựng thẳng sắc như dao nhỏ tự cắt cổ mình.
Máu tươi phun trào trong tưởng tượng không xảy ra, miệng vết thương có vẻ sâu thực chất cũng chỉ chảy ra chút máu.
“Miên Đăng, nếu huynh không chê thì mời dùng.”
Đệt đệt đệt! Uống, uống máu?!
“Tôi không uống!”
Con người thì sao uống máu người được? Hắn cũng không phải quái vật thật, lý trí trong lòng lớn tiếng lên án nhưng bản năng đói khát lại thiêu cháy bụng hắn.
Vương Tiểu Mị không biết đôi mắt hắn khi nhìn thấy máu đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, chóp mũi ngửi được mùi máu tươi càng làm cánh tay run rẩy, gương mặt mang đường nét dịu dàng nháy mắt trở nên dữ tợn, làn da đen sạm, gân xanh và mạch máu lan từ cổ đến hai mắt, xuyên thấu qua áo cưới đỏ.
Đây còn là người sao? Đây rõ ràng là một con ác quỷ có thể dọa chết người!
Nhưng Văn Phong Tẫn vẫn dịu dàng với hắn, thậm chí gã còn cưng chiều dùng tay nhẹ nhàng luồn qua tóc Vương Tiểu Mị, dùng sức ấn mặt hắn lên vết thương trên cổ.
“Huynh cùng ta vốn là phu thê, chăm huynh no đủ chính là nghĩa vụ người phu quân như ta phải làm.”
Giọng nói trầm khàn xen lẫn tiếng cười khẽ vui sướng, còn Vương Tiểu Mị trong khoảnh khắc làn môi chạm máu ý thức của hắn cũng dần trở nên mở hồ, hắn chỉ thấy đói, đói đến mức dạ dày hệt như muốn nổ tung!
Thanh niên Vương Tiểu Mị từ bé đến lớn không dám giết gà, xem phim kinh dị sợ đến mức run bần bật vậy mà giờ đây lại mở miệng hung tợn cắn lấy cổ Văn Phong Tẫn, từng ngụm từng ngụm hút máu gã, thậm chí còn như người điên dùng lưỡi chen vào miệng vết thương mong muốn liếm đi chút máu sót lại!
Văn Phong Tẫn híp mắt bế con ác quỷ chỉ biết đến ăn trong lòng lên dựa lưng vào gốc cây đào nở rộ, miệng phát ra mấy tiếng khàn khàn thỏa mãn hưởng thụ. Gã thấy đầu lưỡi hồng hồng đang muốn chen vào vết thương ở cổ bèn đưa ngón tay lên mềm nhẹ cố định cái ót đang mất khống chế của Vương Tiểu Mị…
Dùng sức ấn người vào…
“Sư huynh ơi, sư huynh à ~ Miên Đăng… Miên Đăng~ huynh nhìn huynh đi, huynh đã từng ghét ta chạm vào huynh, giờ thì sao nào? Hiện tại là huynh chủ động đến gần ta. Ta vui vẻ quá, sư huynh…”
“Uống đi, uống ngon không? Huynh sẽ dần nghiện máu của ta, vĩnh viễn không thể rời bỏ ta… Là ta mang huynh về…”
Hoa văn đỏ tươi giữa trán càng ngày càng đẹp, con ngươi đen của Văn Phong Tẫn lóe lên chút hưng phấn cùng một tia sáng đỏ.
“Sao tôi lại ngủ rồi?”
Vương Tiểu Mị ngãi ngãi đầu nhìn cây đào nở rộ trước mặt, khởi động cánh tay ngồi dậy. Ấn tượng cuối cùng của hắn dừng lại ở lúc đói đến mức phải cắn móng tay, tự nhiên bây giờ lại ngủ dậy trong quan tài?
Mẹ kiếp có phải tôi đói đến hôn mê đúng không?
Vương Tiểu Mị biết hắn có cái bệnh tụt huyết áp nhưng giờ biến thành cương thi rồi mà vẫn bị tụt huyết áp cơ á? Hắn chép miệng theo bản năng, bỗng đột ngột dừng lại.
Ủa? Sao trong miệng có vị lạ nhỉ? Mùi thuốc đắng khổ sở cộng với vị ngòn ngọt?
Vương Tiểu Mị ngạc nhiên xoa bụng, vậy mà hắn lại hết đói, thậm chí là còn cảm thấy hơi đầy bụng???
“Huynh dậy rồi?” Bên cạnh vang lên tiếng đàn ông quen thuộc, Vương Tiểu Mị quay đầu phát hiện Văn Phong Tẫn nằm trong quan tài, quần áo xộc xệch, sắc mặt tái nhợt nhưng ý cười bên môi vẫn không thay đổi.
Từ lúc Vương Tiểu Mị gặp gã thì không biết tên này đã thay bao nhiêu bộ mặt.
Nhưng giờ nói chung là hắn cảm thấy Văn Phong Tẫn rất thân thiết, rất hiền lành, dù sao cái vẻ ngoài của gã đẹp đúng như tranh vẽ vậy.
“Anh làm sao đấy?” Trông như kiểu vừa bị ai hút khô, Vương Tiểu Mị ngạc nhiên hỏi gã.
“Gọi Phong Tẫn, nãy sư huynh ngủ rồi cũng nhét tay vào quần áo của ta, ta kéo thế nào cũng không được.” Giọng nói Văn Phong Tẫn mang theo chút trêu chọc, đôi mắt đầy thâm ý ngó qua Vương Tiểu Mị.
Vương Tiểu Mị: “…………………..”
Cũng may cương thi không biết đỏ mặt, nếu không hắn khẳng định giờ cái mặt hắn sẽ hệt như cái đít khỉ!
Liêm sỉ, liêm sỉ, nhặt cái liêm sỉ dưới đất lên!!! Trong lòng Vương Tiểu Mị âm thầm cà khịa, mẹ kiếp chỉ là mê sắc đẹp thôi! Chỉ là gay năm chưa có người yêu thôi! Liêm sỉ của hắn còn chịu được!!!
“Ài già Phong Tẫn này, cái đó…xấu hổ quá a ha ha ha há hà ha, nết ngủ của tôi không được lịch sự lắm, thích động đậy.” Vương Tiểu Mị đỏ mặt giải thích.
“Không sao, huynh động làm ta rất thoải mái.”
“………………”
Anh nói thẳng đi, anh làm ma không thích thích làm lưu manh đúng không? Đúng không?
Bị sự việc này cắt ngang, Vương Tiểu Mị quên luôn mục đích ban đầu muốn hỏi Văn Phong Tẫn tại sao hắn lại bị đói, bản thân hắn là cương thi, chả nhẽ chỉ cần ngủ một giấc không cần ăn là có thể không cảm thấy đói?
Nhưng mà kỳ lạ ghê, tại sao trong miệng hắn lại có cái vị này?
Vương Tiểu Mị hoang mang tự hỏi.
Chả nhẽ….vì hắn chưa đánh răng?
——-Kidoisme: Ừ, chắc cậu chưa đánh răng =))))
Hết chương