Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Kidoisme

“Về mộ cung?”

“Tại sao? Chúng ta đang sống hạnh phúc ở đây mà?”

Lý do gì mà phải về mộ cung? Không điện không nước, không có người không được ăn ngon, nghĩ kiểu gì cũng đâu thể bằng trên đất liền được?

Vương Tiểu Mị nắm chặt tay, khó tin nhìn Văn Phong Tẫn.

Gã đàn ông trầm mặc hỏi lại: “Huynh không muốn về sao?”

Ta nguyện ý cùng huynh đi tới thiên trường địa cửu, chẳng lẽ huynh không thể vì ta quay đầu về địa cung?

Từ trong mắt Văn Phong Tẫn, Vương Tiểu Mị cũng có thể đọc ra mấy lời này. Hắn cứng đờ như quả bóng cao su co được giãn được vội vàng muốn mở miệng phản bác Văn Phong Tẫn.

Kết quả hắn im lặng, thậm chí không dám đối mặt với gã đàn ông.

“Anh, anh đâu nói thế, anh chỉ muốn biết lý do mà thôi.”

Vương Tiểu Mị ngồi xổm, gục đầu uể oải xuống đất.

Văn Phong Tẫn nhìn hắn, ý cười trên mặt tan biến.

Dưới ánh trăng, mỹ nhân dịu dàng biến thành con quỷ khát máu.

Gã dùng một tay xách Vương Tiểu Mị lên, sức gã bánh chưng rất lớn, Vương Tiểu Mị chưa kịp phản ứng lại đã rơi vào ngực gã, hai tay vung vẩy vội vàng tìm điểm tựa.

Mùa hè nóng bức, cách một tầng vải vóc Vương Tiểu Mị vừa hoảng sợ lại vừa chột dạ, thấp thỏm, bất an –

Tóm lại, hắn xù lông.

“Em định đánh anh à?” Vương chó con trừng mắt, không đợi Văn Phong Tẫn mở miệng đã vội vàng đội cho ma quân cái nồi: “Em đánh anh! Em đánh anh!!!”

Lời chưa dứt khỏi miệng đã nâng cấp thành tội phạm gian ác: “Bạo lực gia đình!”

Văn Phong Tẫn: “…”

Gã cố gắng minh oan: “Ta không…”

“Không nghe không nghe, em bạo lực gia đình!” Mắt Vương Tiểu Mị đỏ lên, ầng ậc nước, tủi thân kêu la thảm thiết: “Anh cũng muốn bạo lực gia đình lại!”

Văn Phong Tẫn: “…”

Nói xong hắn gâu gâu nhào vào người Văn Phong Tẫn, tay đấm chân đá, thậm chí còn muốn dùng đầu đập gã.

Trông có khác nào mấy phần tử khủng bố làm loạn không cơ chứ, mỗi tội khủng bố còn có thể giao lưu chứ động phải bánh chưng nhỏ đang phẫn nộ thì thôi… đầu thai nhanh gọn lẹ.

Mấy lần móng tay Vương Tiểu Mị suýt cào trời cằm Văn Phong Tẫn, gã lùi về sau tránh né, Vương Tiểu Mị thuận thế thoát khỏi vòng vây, gã bánh chưng lùi dần lùi dần, suýt thì vấp chân ngã nhào ra đất.

Tiểu Văn Tử nổi tiếng lành tính nổi giận.

Gã thả Vương Tiểu Mị ra, trước khi hắn lao đầu lên dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên trán bánh chưng nhỏ.

Văn Phong Tẫn cao lớn, động tác này chẳng khác nào khiêu chiến đội quân nấm lùn, Vương Tiểu Mị lập tức gào lên: “Đánh chết em! Đánh chết em!!!”

Nói thì đáng sợ chứ nắm tay mềm nhũn như bông, vung vẩy mãi chả đánh trúng nổi Văn Phong Tẫn. Kết hợp với gương mặt đỏ bừng ngược lại tăng thêm phần đáng yêu vụng về.

Văn – tự động mang lăng kính người yêu trong mắt hóa Tây Thi – đại ca nhìn vậy cơn giận bay hơn nửa.

Tuy nhiên dạy bảo thì vẫn phải dạy bảo.

Vương Tiểu Mị còn chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn bị người ta luồn tay qua nách ôm lên, an tọa trên đùi Văn Phong Tẫn thành tạo hình con lươn bò đất.

“Em…! Má em đừng tụt quần anh!! Em làm gì đấy! Á á á bạo lực gia đình! Lưu manh!!!”

Bạch Ngọc bên dưới mơ màng sắp ngủ, ngáp dài ngáp ngắn: “Anh Tiểu Mị, đêm rồi… Mọe, kích thích thế!”

Cậu ta nhìn tư thế của hai người, cười đáng khinh: “Ha ha ha ha ~ Em hiểu ~ Các anh cứ chơi tiếp đi nhóe ~~”

Nói xong, cậu ta đóng sầm cửa.

Vương Tiểu Mị: …Mẹ kiếp nhà cậu! Hộ giá!

Quần bị tụt xuống đầu gối, Văn Phong Tẫn dùng một tay đè eo Vương Tiểu Mị, ngửa đầu tránh cái chân hắn vung vẩy, sau đó một tay khác giơ cao ————

“Bộp!”

“Ngao!!!”

“Mông của anh ——!”

Phát đánh không hề nể nang ai, Vương Tiểu Mị cảm thấy xương chậu sắp nứt.

“Nói, có về mộ cung với ta không?” Văn Phong Tẫn đè thấp giọng, cau mày hỏi.

Vương Tiểu Mị sụt sịt, cắn răng không chịu trả lời.

“Bộp!”

“Đau! Mẹ kiếp Văn Phong Tẫn, anh nhất định phải hơ Khai Minh bỏng chết em!”

“Nói, huynh đồng ý không?!”

Vương Tiểu Mị nằm sấp như con rùa đen, bĩu môi ngang bướng hỏi han mười tám đời tổ tông nhà Văn Phong Tẫn, gã nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm xoa mông cho Vương Tiểu Mị.

Đánh sư huynh vài cái, Vương Tiểu Mị không chịu thua, cái mông hồng hồng hơi sưng. Gã đàn ông trầm mặc, đánh không được dỗ cũng chả xong.

Chỉ có thể cau mày thốt ra mấy chữ “vô lương tâm”.

Mấy tiếng như mở chốt công tắc của Vương Tiểu Mị, hắn dứt khoát đứng dậy mặc kệ cái mông thương tích, quát vào mặt Văn Phong Tẫn: “Anh vô lương tâm?! Thế sao em không nghĩ xem kiếp trước ai là người che chở em lớn lên, ai là người sáng tối nhọc lòng lo em ăn uống thế nào? Nếu anh là kẻ vô lương tâm thì có thể tha thứ cho em ngay khi hồi phục ký ức không?”

“Anh cam đoan vào người khác, gặp kẻ biến thái như em người ta đã chạy sớm rồi!”

Nói xong, hắn sụt sịt, giọng nhỏ hơn mấy lần: “Lại nói anh tiếc cuộc sống thoải mái này lắm chứ, tiếc điện thoại, wifi, tiếc cơm hộp, đùi gà rán, coca, nướng BBQ, tiếc manga, anime, Marvel, tiếc…”

“…” Trán Văn Phong Tẫn giật giật, mặt càng ngày càng đen, đang định mở miệng đột nhiên nghe Vương Tiểu Mị nói—

“Tiếc thật nhưng nếu em về, chắc chắn anh sẽ theo.” Hắn khó chịu duỗi tay che mông, tuy âm thanh nhỏ nhưng cực kỳ nghiêm túc: “…Em ở đâu anh ở đó, còn dám nói anh vô lương tâm…Anh, anh báo cảnh sát bắt em đấy!”

Áp suất vây quanh gã đàn ông chậm rãi tan biến, lông mày cũng dần giãn ra.

“Hu hu, đau chết anh mất.” Mông Vương Tiểu Mị đau rát, căm tức lườm Văn Phong Tẫn.

Gã đàn ông lộ ra ý cười: “Vậy tức là huynh muốn về?”

“Còn lâu, anh không muốn!” Vương Tiểu Mị lẩm bẩm: “Nhưng anh làm gì có cách nào, em đi rồi thì anh cũng phải đi…”

Tuy hắn không thích cái bồn cầu dưới mộ cung nhưng hắn tuyệt đối không đồng ý chuyện rời xa Văn Phong Tẫn.

Văn Phong Tẫn cười.

Gã chỉnh lại quần cho Vương Tiểu Mị, dịu dàng xoa bóp cho hắn. Ban đầu bánh chưng nhỏ xù lông đẩy ra, cuối cùng dần dần nằm chết, mặc kệ gã đàn ông làm gì thì làm.

“Khi nào về?” Nửa ngày sau, Vương Tiểu Mị mở miệng hỏi.

Văn Phong Tẫn đáp: “Ngày kia, yên tâm có phải là về luôn đâu?”

“Hở?! Sao lại thế?” Vương Tiểu Mị trợn mắt há mồm.

“Ừm.” Văn Phong Tẫn gật đầu: “Lần này ta muốn về mộ cung đón tiếp người bạn cũ, ta và y hẹn nhau cứ bốn mươi năm sẽ tụ tập một lần, không thể làm trái hẹn ước.”

“Tức là sẽ trở về?”

Văn Phong Tẫn gật đầu lần nữa.

Vương Tiểu Mị: “…”

“Sao em không nói sớm!” Vương Tiểu Mị gâu gâu khóc lớn, mả cha nó, hiểu lầm cãi nhau nửa ngày còn hi sinh luôn cái mông!

Mà khoan, từ từ!

Vương Tiểu Mị nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Văn Phong Tẫn, sau đó lóc cóc bò dậy.

“Em có bạn hả? Lúc nào?”

Ai có bạn hắn không quản, nhưng chuyện anh chồng hắn có bạn còn khó tin hơn con gà trống đẻ trứng!

Người khác không biết gã đàn ông thế nào, nhưng Vương Tiểu Mị nhìn gã lớn, nhìn gã lên làm “ma quân”, mẹ kiếp cái vibe phản diện tràn màn hình này ai gặp mà chả hoảng sợ đi đường vòng.

Riết rồi quen bạn qua mạng hay gì?

Ứ phải, hai bọn họ đều là đồ cổ mới ra khỏi núi, điện thoại còn chưa dùng sõi thì lấy đâu ra bạn bè “ước hẹn bốn mươi năm một lần”?

Chẳng lẽ… Vương Tiểu Mị cạn lời: “Bạn em… cũng là bánh chưng hả?”

Văn Phong Tẫn: “Đúng vậy.”

Thôi được rồi.

Vương Tiểu Mị: “…” Thời buổi công nghệ phát triển, cương thi không chỉ nằm yên dưới mộ mình mà còn có thể đi bộ tới mộ hàng xóm kết bạn làm quen.

“Tính cách y khá giống ta.” Nói tới người bạn này, đáy mắt Văn đại ca hiện lên chút tán thưởng: “Tuy kém ta hai trăm tuổi nhưng võ công tạm ổn, kiếm thuật tốt hơn huynh.”

“Ờ thì…” Vương Tiểu Mị bĩu môi: “So ai không so đi so với anh làm gì, Nhất Ngôn với mẻ Thủy thủ mặt trăng hôm nọ còn bạo lực hơn anh.”

“Cơ mà tính giống em…” Vương Tiểu Mị chép miệng, chán nản cảm thán: “Thế giới lại thêm một thằng cặn bã.”

Văn Phong Tẫn: “…”

“Mà thôi, sắp sửa đồ đi, chúng ta về.” Vương Tiểu Mị che mông, càng nghĩ càng tức, hắn cho rằng mọi tổn thương đều là vì cái thói úp mở khỉ gió của Văn Phong Tẫn.

“Nhân tiện anh muốn xem chị Lôi xây chùa ra sao.” Đang trong lúc hắn tự hỏi, Văn Phong Tẫn đứng lên định ôm, hắn nhanh chân tránh né, trừng mắt chó với gã đàn ông.

“Đứng im đấy! Thích anh đánh mông em không?!” Vương Tiểu Mị nhe răng nhanh: “Cái đồ đàn ông ưa bạo lực gia đình! Anh muốn báo cảnh sát, muốn ly hôn, muốn bờ lốc em!”

“Khạc…phi!”

Văn Phong Tẫn: “…”

Gã đàn ông nhíu mày định mở miệng, Vương Tiểu Mị cảm thấy không ổn vội vàng quay đầu bỏ chạy. Động tác linh hoạt, tứ chi dứt khoát, hiển nhiên cái dáng đau mông trước đó hoàn toàn là giả vờ.

Văn Phong Tẫn sau lưng lộ ra ý cười, lắc đầu đuổi theo.

Sáng hôm sau, Văn Phong Tẫn đưa cái hộp cho Bạch Ngọc, lời ít ý nhiều: “Nếu y đưa ra điều kiện gì cứ đáp ứng, không sao cả.”

Bạch Ngọc ngẩn ra, nghiêng đầu khó hiểu.

Nhưng Văn Phong Tẫn không tiết lộ thêm, Bạch Ngọc đành phải ôm cái hộp cố gắng len vào mấy cửa tiệm tìm Nhất Ngôn.

Rất mau, cậu ta đã hiểu ý gã đàn ông…

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio