Edit: Kidoisme
Thân thể rất nhẹ, quá nhẹ, đầu óc Vương Tiểu Mị vẫn còn vài phần lý trí thanh tỉnh, nhưng đại não truyền lệnh xuống kêu hắn cứ ngốc đi đừng sợ.
Giống lúc nằm mơ, một giây trước Vương Tiểu Mị còn cảm thấy mình đang nằm trên giường, giây tiếp theo hắn đã thấy chăn đệm lộn xộn, tủ đầu giường với mấy chén nước bay mỗi cái một hướng. Hắn cưỡi trên người Văn Phong Tẫn, móng tay dài đâm sâu xuống cổ gã đàn ông.
Dùng sức tới mức cái cổ tím bầm, suýt bật cả máu.
Văn Phong Tẫn biết mình giãy không nổi, gã càng hiểu Vương Tiểu Mị không làm chủ bản thân, nếu gã cố gắng lôi Vương Tiểu Mị ra, không cẩn thận sẽ làm hắn bị thương.
Xương cổ liên tục nứt gãy rồi chữa lành phát ra mấy tiếng ‘cạch cạch’ ghê rợn.
Mà kể cả có như thế, sắc mặt Văn Phong Tẫn tái nhợt nhưng nhất quyết không phản kháng.
Lúc Vương Tiểu Mị tỉnh lại thấy vậy, đầu óc thiếu chút nữa ngừng vận hành.
Đù, má!
“Anh — Anh không khống chế được bản thân!”
Hắn cắn răng rít ra mấy chữ, sau đó liều mạng giành lại quyền kiểm soát cơ thể, ngón tay như rút gân cứ nắm rồi lại buông cái cổ Văn Phong Tẫn.
Đúng như có thằng ôn dịch nào đang đánh nhau trong đầu hắn.
“Anh, không, muốn — giết chồng! Tổ sư bố nhà nó!”
Vương Tiểu Mị tức giận gào rống, hắn dùng hết sức, cảm nhận được cơ thể đã quay về với mình, té ngửa đầu ra sàn nhà.
Cho dù có thảm lông lót bên dưới, cơ mà vẫn làm cho quả ‘rầm’ đau điếng.
Vương Tiểu Mị cảm giác sau đầu mình chắc chắn phải nổi lên khối u cỡ quả sầu riêng.
Hắn vừa muốn duỗi tay xoa đầu lại phát hiện thân thể không chịu khống chế, cứ như có con rối gỗ giật dây loạng choạng đứng dậy.
Vương Tiểu Mị: “Má ơi còn nữa hả?”
“Tiểu Văn Tử!” Vương Tiểu Mị gân cổ gào: “Mau mau mau! Anh muốn đứng dậy, anh muốn đứng dậy!!!”
Gã đàn ông nhân lúc hắn ngã nhanh chóng lấy lại thăng bằng, xương cổ gãy nát lành lại phát ra mấy tiếng ‘cạch cạch’, nhìn thấy Vương Tiểu Mị muốn đứng lên, không nói hai lời nhảy như con hổ vồ qua.
Chính xác chỉ có một cái chân vồ qua, Vương Tiểu Mị dùng tư thế méo mó bị gã gạt cả hai chân, nháy mắt ngã thẳng xuống sàn.
Ót bị đập đau điếng, Vương Tiểu Mị tự cảm nhận được bên cạnh quả sầu riêng sau đầu lại mọc thêm một quả táo!
Vãi đạn… Em coi đầu anh là cái đế của cây kem ốc quế đấy à?
Cơ mà còn chưa xong, giây tiếp theo Văn Phong Tẫn đè cả người lên, một tay hung dữ nắm chặt lấy cổ hắn, một tay khống chế tứ chi Vương Tiểu Mị, hai chân tách ra đè lại hai bên sườn.
Bốn con mắt trừng trừng đối diện nhau.
Dưới tầng hầm, Nhất Ngôn nhìn sợi tơ run rẩy liên tục rồi dừng hẳn không thể động đậy, cười gằn một tiếng sau đó điều khiển sợi khác.
Thân dưới Vương Tiểu Mị hoạt động điên cuồng, cách một lớp vải mỏng, cơ đùi cảm nhận được xúc cảm mềm mại và nhiệt độ ấm áp, hiển nhiên hắn đang cố nghiền nát bộ phận khó nói nào đó của Văn Phong Tẫn.
Gã đàn ông sầm mặt: “Đứng yên.”
“Anh không làm! Em không tin thì cũng phải tin, thân thể anh không làm theo yêu cầu!”
Mặt già Vương Tiểu Mị đỏ bừng, khóc không ra nước mắt. Mẹ kiếp người xưa có câu không thể trông mặt mà bắt hình dong, cái tên Nhất Ngôn chết bằm kia đứng đắn lắm mà dám thao túng hắn làm mấy chuyện mất nết này!
Văn Phong Tẫn không nói gì, tiếp tục kiềm chế hắn.
Nửa ngày sau.
Văn đại ca yếu ớt kêu lên, mặt Vương Tiểu Mị dại ra, cảm nhận được người anh em nấm độc nào đó đang phấn chấn sinh trưởng.
“…”
Khiếp hồn, thân là nam chính mà sao chẳng có tí sức chịu đựng của nam chính hết vậy cha nội?
Có lẽ mặt Vương Tiểu Mị quá ngu ngốc, Văn Phong Tẫn nổi tiếng ác độc cũng cảm thấy xấu hổ.
Gã nói: “Chắc chắn do tác dụng thuốc Nhất Ngôn sai Bạch Ngọc hạ, đại khái nếu không có Huyết Tế khống chế, chỉ cần uống sáu lần là có thể hoàn toàn phát huy hiệu quả.”
Vương Tiểu Mị trầm mặc, ngẩng đầu hỏi.
“Em… em đang đánh trống lảng hả?”
Văn Phong Tẫn: “…”
Gã nhàn nhạt liếc hắn xem như đáp lại.
Vương – hèn – Mị: “…Xin lỗi anh không nên nói toẹt ra như thế, anh sai rồi, mời em tiếp tục.”
“…”
Văn Phong Tẫn nhấp miệng: “Thuốc này không đơn giản, bị Huyết Tế ép ra rồi mà vẫn cứng đầu như thế, khẳng định y định khiến huynh mất đi lý trí trở thành con rối. Ngoài mất khống chế ra, huynh thấy chỗ nào không khỏe không?”
“Không.” Thân thể bị vặn thành cái bánh quai chèo nhưng hắn không hề thấy đau đớn, loại cảm giác này hơi ảo, thậm chí Vương Tiểu Mị còn thấy hơi thích thú.
Hắn lắc đầu: “Anh nhớ mình là ai, ký ức bình thường.”
“Vậy thì tốt.” Gã đáp: “Nhất Ngôn đoán ta sẽ không làm huynh bị thương, tính để huynh gây cho ta miệng vết thương lớn rồi đưa huynh đi.”
“Thế chẳng khác em dự đoán là bao nhể?” Vương Tiểu Mị nhăn mày: “Giờ sao? Nếu thuốc độc có tác dụng khống chế thân thể, anh lừa hắn có ích gì?”
Văn Phong Tẫn nhìn hắn.
Da gà da vịt Vương Tiểu Mị nổi đầy mình.
“Em, em đang mưu đồ gì đấy?”
“Chịu đựng.”
“Hở?”
Văn Phong Tẫn đột nhiên nở nụ cười, Vương Tiểu Mị ngây ngẩn, sau đó đại não hắn nhận ra cơn đau quen thuộc.
“Má —– đau!!!!”
Bố tổ sư cha nhà Huyết Tế á á á!
Dưới vầng trăng tròn vành vạch, tiếng kêu la thảm thiết truyền khắp biệt thự, mấy khu dân cư bên cạnh giật mình tỉnh giấc, sau đó tiếp tục đắp chăn ngủ kỹ, dù sao sống ở đây ai chả có bí mật khó nói, chuyện lớn chuyện nhỏ bơ đi mà sống.
Sau khi bị khống chế, tiềm lực thân thể bị kích phát tới mức tối đa, bản thân lại là cương thi bất tử, vặn một cái ổ khóa không làm khó Vương Tiểu Mị.
Vương Tiểu Mị trầm mặc nhìn bản thân đu tường vượt nóc nhà như Người Nhện phiên bản bánh chưng, một chân đạp lên ngọn đèn đường một chân bay xa tít mù tắp.
Tôi đã ra khỏi cabin, cảm giác rất tốt!
Hiện tại đã đạt được độ cao cần có!
Over.
Mấy con quạ đen đột ngột đậu trên vai hắn, Vương Tiểu Mị hoảng sợ, nhìn kỹ chỉ thấy đôi mắt chúng nó đỏ lòm giống như hạt châu phát sáng.
Đại khái là con rối gỗ, camera phiên bản hơi són ra quần.
Vương Tiểu Mị im miệng mặc cho cái đám đó bám theo, quả nhiên điểm đến cuối cùng dừng lại trước cửa hàng Nhất Ngôn. Quạ đen kêu vài tiếng, cửa gỗ rộng mở, Nhất Ngôn khoác áo màu xanh lá tươi cười dịu dàng ôm lấy cánh tay hắn.
“Hoan nghênh trở về, sản phẩm tốt nhất của tao.”
Ý cười trên mặt y đậm dần, sau lưng là Bạch Ngọc vô cảm.
Nhất Ngôn dắt tay Vương Tiểu Mị vào trong cửa hàng, hắn giả vờ dại hai mắt ra, mặc cho y thao túng.
Cửa gỗ đóng chặt.
Phòng khách xếp đầy rương sắt, nhìn qua có vẻ Nhất Ngôn định mang hắn thay đổi chỗ ở.
Lúc đi tới nơi có ánh đèn sáng, người đàn ông thất thần nhẹ nhàng dùng tay miết nhẹ lên má Vương Tiểu Mị, mở miệng khen ngợi: “Thật xinh đẹp.”
Nhất Ngôn thấp giọng cảm thán, biểu cảm phảng phất như chàng trai mới lớn gặp được hoa khôi: “Mày là tác phẩm đẹp nhất đời tao…”
Y còn cẩn thận xoa lên đôi môi hắn, nơi đó có máu Văn Phong Tẫn để lại sau khi Huyết Tế: “Gã không đuổi tới, xem ra mày đã đả thương gã thành công.”
Chờ tới khi khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một bàn tay, Nhất Ngôn cười thật tươi, nhẹ nhàng cúi đầu lau khô vết máu trên môi hắn.
“Ngoan quá.”
“…”
Cút mẹ mày đi thằng lưu manh!
Vương – đang giả vờ ngốc – Tiểu Mị toàn thân nổi da gà, đang lúc hắn nhịn không được tính đạp bay cái móng vuốt kia, Bạch Ngọc đột ngột lên tiếng.
Cậu ta gọi: “Thầy.”
Âm thanh hàm chứa ý cảnh cáo khiến Nhất Ngôn giật mình, y cong môi buông Vương Tiểu Mị ra, quay đầu thấp giọng nói với cậu ta chuyện gì đó. Thủy thủ mặt trăng Tiểu An hôm nay diện bộ váy tím nhạt đột nhiên chuyển động, ngồi xuống một cái va li lớn.
Cuộc trò chuyện kết thúc chóng vánh.
Sắc mặt Bạch Ngọc sa sầm, Nhất Ngôn cũng thế, hai người nhìn nhau vài phút, cuối cùng Nhất Ngôn chịu thua, khuyên nhủ bảo: “Cần phải đi tránh cho Văn Phong Tẫn tìm tới.”
“Tôi sẽ để thư lại, dẫn gã tới cái bẫy định sẵn, Bạch Ngọc… đến lúc đó tính tiếp, giờ em đưa Tiểu An khiêng đồ lên xe, tôi dắt Tiểu Mị qua sau, được không?”
Nói xong y vươn tay xoa đầu Bạch Ngọc, cậu ta nhìn đôi mắt không chút sức sống của Vương Tiểu Mị, không nói lời nào nắm tay Tiểu An: “Đi thôi.”
“Vâng.” Tiểu An nhảy xuống, tự thân xách hai cái hòm giúp Bạch Ngọc, sau đó đi tới bên cạnh Vương Tiểu Mị lôi hắn ra ngoài.
Vương Tiểu Mị thoáng liếc qua Nhất Ngôn mỉm cười đặt một lá thư lên bàn, cũng nhanh chân tập hợp.
Bọn họ không khóa cửa hàng, có lẽ để thuận tiện cho Văn Phong Tẫn đuổi tới.
Hành lý bị ném hết ra sau cốp, Tiểu An ngoan ngoãn ngồi ghế phụ, Bạch Ngọc dọn dẹp xong xuôi ngồi luôn xuống bên cạnh Vương Tiểu Mị.
Nhìn người ngày xưa chăm sóc mình giờ chỉ như cái xác không hồn, cậu ta đột nhiên mở miệng, tí thì dọa hắn nhảy dựng.
“Em không hối hận.” Bạch Ngọc nói: “Tiểu Mị, em xin lỗi, em chả phải thứ tốt lành gì. Có lẽ sai lầm lớn nhất trong cuộc đời em đó chính là phản bội anh… Anh với Văn đại ca tốt với em như thế…”
“Nhưng em không hối hận.”
“Con người đều ích kỷ… Nếu một ngày nào đó em chết dưới tay Văn đại ca, coi như…coi như đó là sự giải thoát dành cho em.”
Nói xong, Bạch Ngọc nghiêng người sửa sang lại quần áo cho Vương Tiểu Mị.
Trước khi đi Văn Phong Tẫn có dắt Khai Minh vào sau lớp áo thùng thình, Vương Tiểu Mị sợ bị phát hiện, may sao Bạch Ngọc chỉ chỉnh lại bên ngoài, nhìn thấy hắn đi chân đất vội vàng lấy tấm thảm lông nhét phía dưới sàn xe.
Ờ ha, lúc Nhất Ngôn hành động hắn còn đang ngủ, nào kịp đi nổi đôi dép bông.
Cửa xe đóng ‘rầm’ một tiếng.
Bên trong đong đưa vài lần, thấy Nhất Ngôn lên xe, Bạch Ngọc im lặng hẳn.
Chiếc siêu xe Land Rover rộng thùng thình nổ máy, chạy suốt đêm rời khỏi thành phố tiến về phía dãy núi đằng xa.
Không lâu sau đó, người đàn ông tóc bạc mặc trường bào đen đứng trước cửa hàng trống trải, lúc mở phong thư, gã nhếch lên nụ cười độc ác.
Mặt mày bị dấu dưới bóng tối, gã không nói không rằng nhưng lại cho người ta cảm giác vặn vẹo khủng bố như mấy tên sát nhân liên hoàn, tắm máu trong ngõ nhỏ.
“Nhất Ngôn.”
Văn Phong Tẫn cúi đầu, nụ cười càng ngày càng tươi.
“Chờ ta —”
Gã từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực như máu: “Ta đến thành toàn cho nguyện vọng được chết của nhà ngươi đây.”
Tác giả có điều muốn nói
Vở kịch nhỏ
Vương Tiểu Mị trầm mặc nhìn độ cao dưới chân, âm thầm ca thán:
Tôi đã ra khỏi cabin, cảm giác rất tốt!
Hiện tại đã đạt được độ cao cần có!
Over.
Văn đại ca: Nói tiếng người.
Vương Tiểu Mị: Hức!
(Vương Tiểu Mị cực kỳ sợ độ cao.)
Hết chương