*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Warning.”
Lý Nhạn Thanh.
Tần Kí Minh nhìn sơ yếu lý lịch của thực tập sinh, cùng với thư giới thiệu của giảng viên trường đại học Bách Khoa.
Thư giới thiệu giáo viên viết cho cậu ta rất rất dài, nhắc tới tuy hoàn cảnh gia đình không giàu có, nhưng vừa có tài vừa có đức, phấn đấu vươn lên, nỗ lực học tập…
Tuy rằng gần như tất cả những từ ngữ khen ngợi đều viết ra, cũng có thể nhìn ra được sự chân thành lúc đối thương viết thư.
Tần Kí Minh không có ý kiến khác đối việc việc cấp dưới tuyển mấy người trợ lý, sau khi theo thường lệ xem xong sơ yếu lý lịch, ký tên xuống, duyệt cho thông qua.
Buổi chiều công việc không tính là bận rộn, thực tập sinh mới làm việc luôn trong ngày. Tần Kí Minh có phòng làm việc riêng, vách tường là thuỷ tinh trong suốt. Lý Nhạn Thanh tới một lần, là đưa báo cáo, giọng của cậu ta rất nhỏ, nhưng không có nghĩa là hèn mọn hay nhát gan, một loại trầm thấp tự nhiên phù hợp với tính cách của cậu ta.
Tần Kí Minh lật xem báo cáo, mỉm cười khép lại, nói: “Bây giờ người dùng bút máy để viết không nhiều nữa.”
Lý Nhạn Thanh hơi sửng sốt ra, có lẽ chẳng ngờ anh sẽ đột nhiên nói chuyện ngoài công việc, thận trọng nói: “Thói quen ạ.”
Tần Kí Minh ừm một tiếng, nâng tay ra hiệu cậu ta có thể đi.
Tần Kí Minh không đi thăm Lâm Nguyệt Doanh, khoảng bốn giờ gửi tin nhắn, Lâm Nguyệt Doanh trả lời nói bây giờ mình đang rất bận rất bận rất bận, không quan trọng ngàn vạn lần đừng làm phiền cô, bây giờ cô không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng dành cho công việc.
Lúc gần đi, Tống Nhất Lượng còn hỏi Tần Kí Minh: “Có phải tối qua không ngủ ngon không? Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm.”
“Không sao,” Tần Kí Minh hơi dừng lại, lúc đứng dậy tiễn anh ta đi, hỏi một cách tự nhiên: “Gần đây Quan Thức có liên lạc với Nguyệt Doanh không?”
“Ồ?” Tần Kí Minh tỉnh rụi, “Nguyệt Doanh có nói bây giờ em ấy thích kiểu nào không?”
“Cái này, cậu nên đi hỏi em cậu chứ, đó là cô em gái sớm chiều bên nhau của cậu, không phải của tôi,” Tống Nhất Lượng cười hi hi, đột nhiên nhớ tới cái gì, thấp giọng nói, “Có điều nói với cậu cũng không sao, tối đó Quan Thức tìm tôi uống rượu, hỏi tôi, “tình yêu trầm mặc” là ý gì, còn hỏi tôi lẽ nào nó không đủ thông minh? … Tôi đoán, ý của em Lâm là, có lẽ thích người thông minh ít nói?”
Tần Kí Minh nói: “Chắc vậy.”
Tiễn Tống Nhất Lượng đi, vào thang máy về văn phòng, Tần Kí Minh gặp phải mấy cấp dưới. Sắp tan làm rồi, tâm trạng mấy người đó cũng tốt hơn rất nhiều, thả lỏng gân cốt, nói chuyện phiếm, thảo luận về thực tập sinh hôm nay đến.
Ting.
Thang máy tới rồi.
Tần Kí Minh bước ra khỏi thang máy.
Anh gửi tin nhắn cho Lâm Nguyệt Doanh.
「Tối nay mấy giờ tan làm? 」
Đã hết giờ làm rồi, nhưng chương trình thử nghiệm trên máy tính vẫn đang chạy.
—- Tính tự động hoá của máy móc thông minh và trí tuệ nhân tạo đều dựa vào số hiệu, nhưng số hiệu không phải tự dưng mà có, cần thử nghiệm và giám sát của nhân viên.
Con người mới là người tạo ra tất cả những tự động hoá và thông minh.
Cái thứ này một khi chạy là mất mấy tiếng đồng hồ, hôm nay lại chạy cực kỳ chậm, Lâm Nguyệt Doanh không muốn ngừng lại, nếu không ngày mai lại phải chạy lại một lần, vừa lãng phí thời gian vừa làm chậm trễ tiến độ công việc.
Cô không muốn lãng phí thời gian thực tập bảo bối vào thứ đồ này.
Người trong văn phòng đã đi khá nhiều rồi, mắt thấy chương trình sắp chạy xong, Lâm Nguyệt Doanh không muốn gọi thức ăn ngoài về văn phòng ăn, nói không chừng đồ ăn còn chưa tới đã chạy xong mất rồi, càng không thể đi xuống mua cơm, lúc chương trình báo sai không thể không có người. Nghĩ nghĩ, Lâm Nguyệt Doanh chỉ có đành trả lời trước với Tần Kí Minh là hôm nay mình có thể phải tăng ca, lại móc từ trong túi ra mấy cái bánh ăn kiêng và thanh dinh dưỡng protein, nghiêm túc ăn làm lót bụng.
Lâm Nguyệt Doanh nói: “À, đúng vậy, chất liệu hình như là da dê thật.”
Đồng nghiệp nam hỏi: “Có cách mua không?”
“Không sao, tôi tặng người ta,” Đồng nghiệp nam hỏi, “Có wechat không?”
“Có á,” Lâm Nguyệt Doanh có hơi lúng túng, “Nhưng cô ấy chỉ kết bạn với khách hàng đã từng mua, nếu tôi giới thiệu cho anh, cũng không chắc cô ấy sẽ kết bạn… hơn nữa màu sắc của chiếc túi này không dễ phối đồ, cũng không được coi là item vạn năng. Đây là là sản phẩm mới trong bộ sưu tập xuân hè, nhưng không hot lắm, không hấp dẫn, nếu anh muốn mua, cũng không cần phải kết bạn wechat với SA, trực tiếp đi cửa hàng là được, không khó mua đâu.”
Đồng nghiệp nam hỏi: “Có cửa hàng hả?”
Lâm Nguyệt Doanh nói địa chỉ.
Bụng đã đói đến mức cồn cào, bánh quy cô mang theo cho bữa trà chiều đã ăn hết sạch cũng không thể lấp đầy dạ dày cô, vẫn có cảm giác đói mơ hồ, cô đang suy nghĩ, có cần đi tới máy bán tự động để mua một gói bánh quy nhỏ lót dạ không —
Đèn hàng lang vẫn bật, Lý Nhạn Thanh đeo balo một bên, nhìn xung quanh, hỏi: “Sao chỉ có một mình cậu?”
Lâm Nguyệt Doanh nghĩ cậu ta cũng thật biết hỏi, đây không phải là chuyện bày ra trước mắt sao.
Cô nói: “Bởi vì công việc của tôi vẫn chưa làm xong.”
“Công việc gì?”
“Thí nghiệm.”
Văn phòng và trên hành lang cơ bản là không còn ai, chỉ có tiếng nói của hai người bọn họ, thấp thoáng loại âm thanh vang vọng trong không khí.
Lý Nhạn Thanh đi qua, nhìn màn hình máy tính của Lâm Nguyệt Doanh: “Sắp rồi.”
「Có lẽ còn cần hai mươi phút」
Tần Kí Minh trả lời rất nhanh: 「Vừa khéo, anh đang họp cuộc họp nhỏ, đợi lát nữa đưa em về」
Í.
Thì ra tối nay anh cũng đang tăng ca, trước đây cô còn nghĩ Tần Kí Minh tăng ca ít quá, tưởng chức vụ của anh không cần phải tăng ca cơ.
Lâm Nguyệt Doanh gật đầu.
Thực ra cô không có khái niệm gì với tiền lương, dù sao thì tiền lương của thực tập sinh có cao nữa cũng có thể cao tới đâu chứ, cao nữa cũng không mua nổi hai cái dây cột tóc của cô.
Lý Nhạn Thanh cúi đầu nhìn, thấy sổ ghi chép công việc của Lâm Nguyệt Doanh đã viết kín mít, nét chữ thẳng đứng đẹp đẽ, từng hàng rõ ràng.
So sánh mới thấy, cây bút máy kẹp trên quyển sổ ghi chép rẻ tiền yếu ớt nhường nào.
Lý Nhạn Thanh nói với Lâm Nguyệt Doanh: “Ở đây, cái này nhớ là nguyên nhân error thường chỉ có một cái…”
Cậu ta giải thích nguyên nhân báo lỗi, lúc giảng trả sổ ghi chép lại, nói: “Sổ ghi chép của cậu rất đẹp.”
Ngưỡng mộ cô có anh trai tốt? Hay là ngưỡng mộ hoàn cảnh gia đình sung túc đầy đủ của cô?
Sau khi quen biết Lâm Nguyệt Doanh, mới biết còn có nhiều thương hiệu mắc tiền đến vậy.
Trong những đồ dùng hàng ngày của cô, giả cả của bất cứ thứ gì cũng đều đắt đến mức khiến cậu ta câm lặng.
Dữ liệu được tự động sao lưu, đóng gói.
Lâm Nguyệt Doanh không để ý nói chuyện với Lý Nhạn Thanh nữa, cô nghiêm túc kiểm tra xong số liệu, sau khi chọn đệ trình, mới gửi tin nhắn cho giám đốc dự án, xác nhận mọi thứ hoàn thành, cô thở dài một cái, chuẩn bị tắt máy tính của mình, rồi đi kiểm tra tình hình mấy cái máy ảo.
Lúc này Lý Nhạn Thanh mở miệng, mời cô ăn cơm.
“Thầy nói, tin tuyển dụng lần này là cậu nhìn thấy trước, chia sẻ trong nhóm,” Lý Nhạn Thanh nói, “Cảm ơn cậu, tôi mời cậu ăn bữa tối nhé.”
Lâm Nguyệt Doanh sửng sốt, nói: “Được chứ.”
Cô thực sự không có tí khái niệm tiền bạc nào, bất kể là mua sắm hay ăn uống đều không cần phải nhớ giá cụ thể.
Cậu ta còn gọi một phần xiên nướng, có chay có mặn, mùi vị cũng tàm tạm.
Lúc đang ăn mì, Lâm Nguyệt Doanh nhận điện thoại của Tần Kí Minh, cô xin lỗi nói giờ mình đang ăn cơm cùng Lý Nhạn Thanh — Dù sao thì Lý Nhạn Thanh vừa mới đi làm, cô không muốn để “ngọn lửa” của mình và Tần Kí Minh đốt phải sinh viên nam vô tội gia cảnh không giàu có, chỉ che điện thoại nói với Tần Kí Minh, như không có chuyện gì nói mình đã bắt taxi về nhà rồi.
Bên tai nghe thấy hai tiếng ừm ừm không rõ của em gái, cô lại nói: “Anh, tạm biệt.”
Tần Kí Minh nói: “Ừm.”
Cuộc gọi kết thúc.
Tần Kí Minh nắm điện thoại, nhìn vào bên trong qua tấm thuỷ tinh, Lâm Nguyệt Doanh đang cúi đầu, cầm một cái xiên nỗ lực ăn.
Không biết Lý Nhạn Thanh đối diện nói cái gì, cô cười lên, bả vai run run, bị đối phương chọc cười rất vui vẻ.
Thiếu niên thiếu nữ đồng trang lứa, dường như càng có chủ đề nói chuyện.
Editor: Đã rén chưa anh.
Tần Kí Minh sáng đi làm:
Tần Kí Minh tối tan làm: