Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ánh bình minh phủ xuống con phố trống vắng tôi đứng.”
Kính già yêu trẻ là nguyên tắc.
Hai thực đơn, hai người nhỏ tuổi mỗi người chọn phần đồ mình thích ăn, Tần Kí Minh nhìn nhìn, lại gọi một phần canh một món thanh đạm, mới khép lại, đưa cho nhân viên phục vụ.
Lúc Tống Nhất Lượng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Tần Kí Minh, không bất ngờ.
Đôi tay lớn có vết bớt nhỏ nhỏ, đang đặt bát canh đến trước mặt cô.
“Bên Thượng Hải gửi tin tức, nói tiệc tối nay chuyển sang trưa mai,” Tần Kí Minh nói, “Thời gian dư giả, bèn đổi thành vé máy bay tối nay mới đi.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Vậy sao anh không nói sớm chút cho em.”
“Ngộ nhỡ lại ngoài ý muốn thì sao?” Tần Kí Minh nói, “Tay em làm sao vậy? Sao lại dán băng cá nhân? Đừng nói với anh là mốt mới.”
Lâm Nguyệt Doanh rụt lại, vốn muốn giấu vết thương trên ngón tay, không để anh nhìn thấy.
Hiện giờ đã rơi vào mắt anh, giấu cũng vô dụng, cô nhỏ giọng nói, là buổi sáng chưa tỉnh ngủ, lúc cắt cà chua bị cứa vào.
Tần Kí Minh không nói gì, nhưng Lâm Nguyệt Doanh cảm thấy tiêu rồi, lặng lẽ cúi đầu, xấu hổ giấu cái băng in nơ con bướm dán trên ngón tay đi.
Tống Quan Thức còn đang nói chuyện với Lâm Nguyệt Doanh, như lời Tống Nhất Lượng nói, cậu ta thật thà, có hơi ngượng ngùng, còn có chút nhiệt tình vô thức, mỗi một phẩm chất đều không làm người ta chán ghét, thậm chí có thể dùng đơn thuần để hình dung.
Có điều sự chú ý lúc này của Lâm Nguyệt Doanh đã hoàn toàn đặt trên người Tần Kí Minh.
Dưới cái nhìn chằm chằm của anh trai, cô cư xử rất lịch sự với em trai của bạn thân anh trai, trao đổi số điện thoại với Tống Quan Thức, cách thức liên hệ như wechat, còn đồng ý với cậu ta, đợi cuối tuần, sẽ lái xe đưa cậu ta đi dạo phố.
Đợi Tống Nhất Lượng dẫn Tống Quan Thức lưu luyến không rời đi, Tần Kí Minh mới đến ký túc xá của Lâm Nguyệt Doanh, giúp cô thu xếp chăn màn.
Mấy chuyện trải giường chiếu, Lâm Nguyệt Doanh đã cực kỳ thành thạo, nhưng cô thích nhìn dáng vẻ Tần Kí Minh chăm sóc cô, vừa ngồi trên ghế tựa uống soda Tần Kí Minh mua cho cô vừa hỏi Tần Kí Minh, anh đi bao lâu, lần này đi có mệt không, buổi tối ngồi máy bay dễ bị mệt, cô còn có bịt mắt và bịt tai cách âm rất thoải mái, có thể đưa Tần Kí Minh…
Nếu vào bình thường Lâm Nguyệt Doanh nhất định sẽ đẩy anh, “đuổi” anh đi, nói được rồi được rồi anh mau đi đi em biết rồi.
Lâm Nguyệt Doanh hôm nay, đôi chân chậm rì rì đi từng bước, trong tay cô vẫn cầm chai nước soda kia, thời tiết nóng nực, ngón tay sờ bình nhựa, trên mặt tồn tại biển cả không yên.
Cô vặn mở nắp chai, không uống, lại chậm rãi vặn ra.
Lưng Tần Kí Minh đang ở trước mặt cô, trắng nghiêm cẩn sạch sẽ, hương mộc lan nhẹ nhàng, tấm lưng dày rộng, thắt lưng khoẻ khắn thon gầy, trên quần âu màu đen không hề có nếp nhăn, anh luôn duy trì vóc dáng rất tốt, quần tây đặt may riêng năm ngoái đến nay vẫn mặc vừa vặn.
Vốn nên rất tự nhiên — đặt một tay lên bờ vai anh — đẩy anh đi — anh —
Lâm Nguyệt Doanh phát hiện mình không làm được.
Cô giống như bị Medusa () nhìn chằm chằm, bờ môi cô bắt đầu khô khốc, đôi chân cứng ngắc, cánh tay nặng nề, chỉ có thể liên tục nghịch chai soda trong tay, gửi gắm vào nước bên trong có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng bàn tay cô.
() Medusa một nữ quỷ có mái tóc là rắn với một cái nhìn có thể biến tất cả các sinh vật sống thành đá.
Người chủ đạo của ngọn lửa này không biết anh đã vượt qua điểm cháy.
Tần Kí Minh nói: “Vào học rồi, cũng cứ yên tâm, học cho tốt, thành tích tốt có thưởng, tiếp tục duy trì làm việc nghỉ ngơi, chim dậy sớm mới có sâu ăn.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Sao anh không nói sâu dậy sớm còn có thể ăn Prometheus ()chứ?”
() Prometheus có nghĩa là “người biết trước tương lai” (tiếng Hy Lạp cổ: Προμηθεύς) là một vị thần khổng lồ, con trai của Iapetus và Themis, anh em của Atlas, Epimetheus và Menoetius.
Ông là người đã ăn cắp ngọn lửa từ thần Helios và trao nó cho nhân loại.
(Nguồn: Wikipedia)
“Không đủ tiền tiêu cũng nói với anh,” Tần Kí Minh nói, “Đúng rồi, thẻ tín dụng của em, anh đã thanh toán hết dư nợ giúp em rồi.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Vâng.”
Tần Kí Minh nâng cổ tay, nhìn giờ, thời gian không còn nhiều, tài xế đợi ở cổng trường, anh phải đi rồi.
Cả một ngày tiếp theo, Lâm Nguyệt Doanh đều chìm đắm trong phiền muộn và khủng hoảng.
Như này rất không bình thường, phi thường, phi thường không bình thường.
Cô muốn chạm vào Tần Kí Minh, lại không dám chạm.
Bạn cùng phòng lục tục về trường, trừ Lê Mẫn Tuệ nhà ở Chương Châu, hai người còn lại đều đến trường học lúc bốn giờ chiều.
Lâm Nguyệt Doanh giúp bạn cùng phòng phơi chăn đệm của các cô ấy ra ban công trước rồi, đúng lúc thu dọn một thể, đi nhà ăn ăn cơm.
Chỉ là cô nàng chưa quyết định, cần bạn bè giúp đỡ phân tích.
Phòng trưởng Thái Lệ ý kiến là, chia tay.
Lâm Nguyệt Doanh đồng ý với cách nghĩ của phòng trưởng.
Khai giảng kỳ trước, bạn trai Tô Phượng Nghi đã bắt đầu “thả lưới”, anh ta đồng thời chat thử giống nhau với ba cô gái, tặng quà y xì đúc.
Rất không may là, Lâm Nguyệt Doanh chính là một trong ba mục tiêu kia.
Cô không kể cái chuyện xấu hổ này, nhất là sau đó Tô Phượng Nghi đón nhận sự theo đuổi của đối phương, vả lại sau thấy tình cảm không tồi.
Hiện giờ Tô Phượng Nghi có ý định chia tay, Lâm Nguyệt Doanh cũng không nói ra, chỉ tán đồng lựa chọn của bạn cùng phòng.
Sau đó Tô Phượng Nghi bùi ngùi “đạo bất đồng bất tương vi mưu”, chuyện này cũng thích hợp dùng trên khía cạnh tình yêu, phòng trưởng Thái Lệ vì kỳ thi cấp hai máy tính sắp tới gần mà lo đến tiều tuỵ, Lâm Nguyệt Doanh… Lâm Nguyệt Doanh còn đang mê man, hoang mang.
Cô cách đáp án chỉ thiếu một bước chân, giữa khoảng cách là vạn trượng luân lý.
Lâm Nguyệt Doanh không biết mình cần bước đi bước này không.
Bên tai nghe Tô Phượng Nghi nói, tiếp theo cô nàng phải đọc vài cuốn tiểu thuyết, để bù đắp sự không vui vẻ gặp phải trong hiện thực.
Suy nghĩ một lúc, cô cúi đầu uống nước, không quên nói với Tô Phượng Nghi.
“Cậu có thể giới thiệu mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu anh em cho tớ không?”
Nói tới đây, Lâm Nguyệt Doanh đi qua: “Tớ giúp cậu quét dọn vệ sinh ký túc một ngày.”
“Aiya, không cần không cần, giữa chúng ta cần gì khách sáo như vậy,” Tô Phượng Nghi phất tay, “Không còn yêu cầu khác sao? Chỉ là tình yêu anh em, ừm, đợi tớ về nghĩ xem, liệt kê cho cậu một danh sách, cam đoan bao gồm tác phẩm nổi tiếng và văn học mạng trong và ngoài nước…”
Lâm Nguyệt Doanh mất năm ngày, mất ăn mất ngủ, hoặc là tải app của trang web văn học, hoặc là đi thư viện mượn đọc.
Lúc vừa bắt đầu đọc cực kỳ không thoải mái, vẫn nói người có anh trai sẽ đọc không nổi loạn luân, Lâm Nguyệt Doanh cũng như vậy.
Quyển truyện về tình yêu anh em đầu tiên cô kiên trì đọc từ đầu đến cuối là của Đài, tên rất hay, 《 Thất tịch không mưa》, thuận lợi mượn đọc trong thư viện, còn là Đài Loan xuất bản, chữ phồn thể, in cột thẳng, lật từ trái sang phải.
Cô đọc được mấy hàng thì dựng tóc gáy, luôn cảm thấy sự thân mật của đôi anh em trong truyện kỳ quái đến mức khiến người ta không cách nào quen, mỗi một tế bào đều đang gào thét bắt cô bỏ sách xuống, trong não không cho phép tơ tưởng mấy thứ tội ác như vậy.
Lâm Nguyệt Doanh mặc niệm.
Chán ghét là bản năng phòng ngự của cơ thể với say đắm cực độ.
Chính là như cái chế giễu trên mạng —- khủng đồng tức thâm quỹ ()
() Khủng đồng là chán ghét bài xích đồng tính luyến ái.
Thâm quỹ không dám thừa nhận mình là đồng tính.
Cả câu có nghĩa chỉ những người có khuynh hướng đồng tính nhưng vẫn nghĩ mình yêu dị tính, dẫn đến không dám thừa nhận sinh ra sợ hãi thành kiến.
Cô cần làm rõ, bài xích của mình lúc này, rốt cuộc là không thích, hay là si mê cực độ bị đạo đức trói buộc.
Lâm Nguyệt Doanh dùng cả một buổi tối tự học đọc xong sách, một khi đã đọc là không thể dừng.
Cô đọc《Viên Vũ》, 《Truyện kể Genji》, thậm chí 《Lolita》, 《Thần điêu hiệp lữ》…
Có áp lực, có tán dương, có phê phán, có dũng cảm, có bin thái.
Mấy ngày này, Lâm Nguyệt Doanh không gọi một cuộc video call nào với Tần Kí Minh, chỉ nói chuyện qua wechat với anh.
Tin nhắn gửi đi không tính là nhiều, nói nhiều sai nhiều, trong lòng Lâm Nguyệt Doanh có quỷ, mỗi lần trước khi gửi tin nhắn đều đắn đo ba lần, lo lắng câu chữ phản bội trái tim giấu kín của cô.
Đã đọc hết sách trong thư viện, Lâm Nguyệt Doanh bắt đầu đọc sách trên mạng.
Đầu tiên là tải xuống app Tấn Giang màu xanh nghe danh đã lâu.
Tìm nửa ngày, không có tag “Tình yêu anh em”.
Trong lòng Lâm Nguyệt Doanh nghi ngờ, tìm một chút, tìm đến giải thích về đề tài hạn chế bên Tấn Giang.
“…
Đề tài hạn chế: Loạn luân.
Nhân vật chính có khúc mắc tình yêu không được có quan hệ máu mủ, bất luận nội dung có tình tiết tnh vọng hay không.
…
Đề tài hạn chế: Quan hệ nguỵ huyết thống ()
() Có quan hệ người thân nhưng không có quan hệ máu mủ.
Đề cập tới vấn đề đạo đức, không cấm đề tài, nhưng trong thời gian còn tồi tại quan hệ nguỵ huyết thống, không được phát sinh quan hệ, không được có hành vi thân mật, miêu tả tình cảm.
Ở đây không bao gồm quan hệ họ hàng trong tác phẩm ngôn tình cổ đại.
…”
Truyện đầu tiên, anh trai đi làm về mắt thấy em gái tự vui một mình, tức thì nghiêm khắc giáo dục đồng thời tự thân dạy cô phương pháp tìm tòi bình thường.
Lâm Nguyệt Doanh xấu hổ phát điên, hình dung một chút, giả sử Tần Kí Minh nhìn thấy cô này kia như vậy, vậy nửa đời sau cô không còn mặt mũi gặp anh.
Bỏ qua.
Truyện thứ hai, em gái ủ mưu đã lâu với anh trai, cuối cùng quyết định bỏ thuốc mạnh vào, tiếp đó là em đuổi anh chạy giam cầm giam cầm lại giam cầm và anh trai vùng lên làm chủ nhân giam cầm lại.
Lâm Nguyệt Doanh đang kỳ snh lý không thoải mái đọc không nổi nhiều cảnh nóng, thật sự không tiêu hoá nổi một chương ba nghìn chữ thì hai nghìn chín trăm chín mươi ba chữ đều đang làm, thời gian nghỉ ngơi duy nhất thì cũng là anh trai ôm em gái đi tiệc rượu thịt.
Ừm, nam chủ rất giỏi làm.
Lại bỏ qua.
Truyện thứ ba, cả nhà đều yêu tôi, anh chị em bố con bố chồng con dâu một nồi đại loạn, tối ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông.
Lâm Nguyệt Doanh: Σ(òДó!!!) 丿丿
Lặng lẽ gạch chéo.
…
Lâm Nguyệt Doanh lại tốn một ngày, để chữa trị những chấn động do mấy câu chuyện kia mang đến.
Nhắm mắt lại, làm cô bối rối không phải là nhân vật chính trong những trang chữ kia, mà là Tần Kí Minh.
() Giải nghĩa: Bên cạnh hàng rào tre lưa thưa có một đường mòn tĩnh mịch, cánh hoa trên cây bên đường bay bay trong gió, chồi non mới lớn vẫn chưa thể tạo thành bóng râm của cây.
Sáu tuổi, bắt đầu đăng ký lớp năng khiếu, bởi cô rất hứng thú, đăng ký nhảy latin thiếu nhi, một chương trình đào tạo thể năng thiếu nhi chuyên nghiệp, với cả một lớp học bơi.
Nếu Tần Kí Minh có thời gian sẽ đi cùng cô.
Cuối tuần và kỳ nghỉ cấp ba, anh không đi học thêm, đọc sách làm đề ở khu nghỉ ngơi của phụ huynh, đợi cô tan học.
Bảy tuổi bầu bạn cùng cô bắt đầu giai đoạn đi học, lúc tám tuổi cổ vũ cô đăng ký tham gia trại hè của trường.
Chín tuổi, Lâm Nguyệt Doanh và bạn học cùng lớp xảy ra mâu thuẫn, đối phương mắng cô là đồ con hoang có cha mẹ sinh không có cha mẹ nuôi, Lâm Nguyệt Doanh khóc nức nở cả một buổi tối, ngày hôm sau, Tần Kí Minh cùng cô đi học, nghiêm túc yêu cầu giáo viên thông báo cho phụ huynh của đối phương đến trường, muốn đứa trẻ kia và bố mẹ cùng xin lỗi Lâm Nguyệt Doanh.
Trẻ con nghịch ngợm khẳng định không làm, nhưng thái độ Tần Kí Minh kiên quyết, cũng không chấp nhận phương án bồi thường khác do bên nhà trường đề xuất, chỉ một cái, xin lỗi, sau đó tự kiểm điểm trước mặt tất cả các bạn trong lớp.
Giằng co cả ngày, cuối cùng bố mẹ đối phương mới ấn đứa trẻ khóc đến đứt hơi chính thức nhận lỗi với Lâm Nguyệt Doanh.
Cái áo ngực đầu tiên của Lâm Nguyệt Doanh là Tần Kí Minh mua, hồi đó cô mới đăng ký khoá học boxing cho nữ, có một hôm bị đối phương đánh trúng ngực, đau đến phát khóc, sau nơi đó dần dần mọc ra cái cục cứng cứng, càng ngày càng đau, Lâm Nguyệt Doanh nghĩ thôi toi rồi, sắp chết đến nơi rồi.
Sợ hãi tìm Tần Kí Minh hỏi, Tần Kí Minh dở khóc dở cười, dẫn cô đến bệnh viện gặp bác sĩ nữ, sau khi rời đi còn dẫn cô đến cửa hàng mua áo ngực.
Tần Kí Minh tặng cô “lần đầu tiên” cũng không phải chỉ có thể, đôi bao tay đấm bốc đầu tiên, lọ nước hoa đầu tiên, chiếc sườn xám đầu tiền, chai rượu đầu tiên sau khi trưởng thành, chiếc xe hơi đầu tiên.
Cùng với, thứ tình cảm lần đầu tiên khiến Lâm Nguyệt Doanh không yên.
Có thứ gì đó đang lớn dần trong đầu cô, cô muốn gõ vỡ bầu trời cảm giác đạo đức, nhặt một miếng sắc bén nhất, cứa đứt những phần làm cô mê man khủng hoảng.
Cô không làm được.
Trong những chương văn kia, đa số đều miêu tả nhiều lần trói buộc sâu nặng giữa nam chính và nữ chính, viết sự đặc biệt của bọn họ đối với đối phương, không thể thay thế.
Lâm Nguyệt Doanh không cách nào đặt Tần Kí Minh ở một vị trí thích hợp, anh là người giám hộ, là người anh cả, là thầy, cũng là mục tiêu.
Sau khi có thành tích thi đại học, Lâm Nguyệt Doanh chọn đăng ký chuyên ngành Cơ điện tử thông minh, gần như khiến tất cả bạn thân và người lớn đều cảm thấy không thể hiểu nổi.
Chuyên ngành này là nhóm ngành kỹ thuật, thuộc học viện máy móc công trình, con gái chuyên ngành này ít, một vài công ty đến tuyển dụng, tuy giới thiệu sẽ không giới hạn giới tính, trên thực tế đại đa số đều thiên về tuyển dụng nam mà không tuyển nữ.
Gần như bạn thân đều cùng khuyên cô thận trọng, đừng đăng ký cái đó, học rồi mới thấy khổ.
Tần Kí Minh không nói gì cả, anh chỉ sờ đầu cô, hỏi cô, thật sự muốn học?
Vậy học cho tốt.
Lâm Nguyệt Doanh không nói với bất cứ ai, thực ra cô chọn chuyên ngành này là có nguyên nhân.
Cô muốn theo kịp bước chân của Tần Kí Minh.
… Khi đó vì sao không nói? Vì sao hồi đó nhìn ánh mắt Tần Kí Minh, cô đã không thể thoải mái nói ra “Em muốn giống như anh”? Vì sao từ lúc đó bắt đầu trở nên ngại ngùng, xấu hổ, vì sao từ lúc đó đã bắt đầu gieo xuống hạt giống nói dối.
Tiềm thức đã bước trước bộ não một bước để gần người khát vọng
Lâm Nguyệt Doanh trùm chăn lên đầu, vào buổi tối trước một ngày gần nghỉ học bắt đầu mất ngủ, cô yên lặng đếm số, kỳ vọng bản thân mau chóng ngủ đi, lại khát vọng đêm tối mau chóng trôi qua, ánh bình minh mau chóng rọi xuống.
Ngày mai, buổi chiều thứ sau, Tần Kí Minh đi công tác về sẽ tới đón cô về nhà.
Thời khoá biểu của Lâm Nguyệt Doanh xếp kín, chương trình học cũng nhiều, dù sao cũng được coi là “ngành nghề mới nổi”, kiến thức căn bản cần học rất nhiều, toán học, lập trình máy tính, kỹ thuật chế tạo AI, trao đổi…
Thứ sáu lại càng xếp nhiều môn, buổi sáng có hai tiết, buổi chiều có hai tiết, buổi trưa chỉ được nghỉ trưa ngắn ngủi, chạng vạng năm giờ, Lâm Nguyệt Doanh mới đeo cặp đi ra cổng trường.
Đang chăm chú đi, Lâm Nguyệt Doanh nghe thấy tiếng còi xe sau lưng.
Cô đeo cặp xách laptop, không quay đầu, đi sát mép đường nhường đường, nhường ra khoảng đường trống.
Chiếc xe chậm rãi đi tới bên cạnh cô, cửa kính hạ xuống.
“Nguyệt Doanh.”
Lâm Nguyệt Doanh ngẩn người, quay người nhìn, suýt nữa nhảy cẫng lên: “Tần Kí Minh!”
Tần Kí Minh dừng xe, cười ra hiệu cô lên xe.
Tần Kí Minh bật cười: “Đáng tiếc giáo sư Trịnh không cho anh cơ hội này — trưa hôm nay anh ăn cơm với thầy ấy, thuận tiện lái xe đưa thầy ấy đến trường, thầy ấy cho anh một cái giấy thông hành.”
Lâm Nguyệt Doanh thở dài: “Tiếc quá, không thể trải nghiệm cảm giác lạc bước đường cùng.”
“Muốn trải nghiệm? Không bằng đợi Quốc Khánh, đi phượt Tây Bắc,” Tần Kí Minh nghĩ nghĩ, “Có điều em phải mua thật nhiều kem chống nắng, anh không muốn em sụt sịt nói, “huhuhu Tần Kí Minh ơi em lại bị phơi đen rồi”.”
Câu cuối cùng, anh mô phỏng giọng điệu của Lâm Nguyệt Doanh, giống như đúc.
Lâm Nguyệt Doanh hứ một tiếng: “Còn lâu ạ, bây giờ đang mốt da bánh mật, khoẻ mạnh.”
“Vâng, khoẻ mạnh,” Tần Kí Minh cười, nhắc tới, “Đúng rồi, ngày mai hẹn anh Nhất Lượng của em cùng đi đánh tennis, Tống Quan Thức cũng đi.”
Lâm Nguyệt Doanh như đi trên đường đột nhiên bị con kiến đốt một cái: “Ừm.”
Ài.
Bỗng nhiên mất mát.
Sinh viên trong vườn trường nhiều, Tần Kí Minh lái xe rất chậm, anh không nhìn Lâm Nguyệt Doanh, cẩn thận quan sát tình hình giao thông, lại nói: “Dì giúp việc về rồi, anh bảo dì ấy tối nay làm móng giò hầm củ sen mà em thích ăn nhất, cũng cố ý dặn dò, muốn dì ấy bỏ ít cá mực khô cắt nhỏ vào.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Vâng.”
“Mấy nay hình như tâm trạng em không tốt lắm,” Tần Kí Minh hỏi, “Gặp phải chuyện gì rồi?”
Lâm Nguyệt Doanh biết, cảm xúc thay đổi rất nhỏ không thể chạy thoát khỏi con mắt anh mình.
Cô không trả lời thẳng câu hỏi, mà là hỏi: “Anh Nhất Lương có phải để anh hỗ trợ hợp tác em và Tống Quan Thức không?”
Tần Kí Minh trầm mặc một lúc.
Cô nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Tần Kí Minh.
Anh không nhìn cô, mà nhìn phía trước, anh phải nhìn đường, nhìn về nơi xa hơn.
Cô chỉ là một hành khách.
Lâm Nguyệt Doanh ý thức được điểm này.
Dừng lại.
Dừng lại.
Tình yêu vốn dĩ không cần lý do, không cần động cơ, không cần nguồn gốc.
Không cần truy tìm nguyên căn, không cần tuân theo khuôn phép.
Tâm tình giờ phút này vạch trần mê man một tuần.
Tất cả là rung động, bóc trần rõ ràng.
Ngày đẹp gió ấm nồng bóng xanh.
Lâm Nguyệt Doanh nhắm mắt lại, nắm chặt anh đào trên dây an toàn.
Tần Kí Minh hỏi: “Nguyệt Doanh, sao vậy?”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Em xong đời rồi.”.