Edit: Luna Tan
Đôi mắt Mạnh Vãn Đình không giống như ngày thường, trong đêm tối ẩn hiện phát ra hào quang mê người. Máu tươi còn dính trên khuôn mặt, quần áo bị xé rách, ngược lại càng tăng thêm vẻ đẹp tàn khốc của cặp mắt kia.
“Mộ Tịch, vừa rồi tôi thật sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc”
“Anh điên rồi”. Lâm Mộ Tịch bình tĩnh mở miệng: “Tôi đã ôm cô bé đó chạy trốn mà bỏ mặc anh lại một mình, như vậy anh cũng thấy rất vui sao?”.
“Phải, trong nháy mắt khi em bỏ đi, sâu trong thâm tâm tôi xác thực có… Biết nói như thế nào nhỉ, giống như có chút lạc lõng… Bất quá cũng không sao cả, khi em nói với bọn họ “Buông anh ấy ra!”, tôi đã rất vui mừng”
Mạnh Vãn Đình khập khiễng bước bước đi, trên mặt nở một nụ cười ngốc nghếch không hợp chút nào. Y lạnh lùng đáp: “Chỉ là tôi sợ anh sẽ bị bọn họ đánh chết, không có người giúp tôi bỏ tiền ra đi tìm Tiểu Tĩnh”.
Đột nhiên nhớ tới Tiểu Tĩnh của y, đáy lòng lại một mảnh lạnh buốt.
Y thật sự quá ngây thơ, như thế nào có thể trùng hợp gặp được Tiểu Tĩnh ở đây cơ chứ? Trời đất bao la rộng lớn đến vậy, có thể dễ dàng tìm được một đứa trẻ như vậy sao?
Vừa rồi đứa nhỏ kia tuy rằng không có nét nào giống con gái y, thế nhưng cảm giác mà cô bé mang đến lại không khác gì Tiểu Tĩnh.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”. Mạnh Vãn Đình hỏi.
“Hả?”. Toàn bộ tâm tư đều đặt trên đứa bé kia khiến Lâm Mộ Tịch không hề nghe rõ lời anh nói.
Ánh mắt người kia thoáng chút cô đơn nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Đang nghĩ về Tiểu Tĩnh sao? Không có việc gì, nhất định sẽ tìm được mà”.
“Đứa bé vừa rồi, thật đáng thương”. Hình ảnh tiểu bảo bối trong trí nhớ cùng hình ảnh cô bé kia phút chốc như chậm rãi hòa vào làm một. Nước mắt đứa nhỏ giống như lửa nóng thiêu đốt, lan tràn vào tận tâm can đến đau xót.
Mạnh Vãn Đình tựa trên vai y gian nan bước, tuy suy yếu nhưng trước sau như một vẫn mang một vẻ cường ngạnh không hề thay đổi.
“Mạnh Vãn Đình, có phải Tiểu Tĩnh của tôi bây giờ cũng giống vậy không?”
Lâm Mộ Tịch nghe thấy âm thanh mình run rẩy, chờ đợi câu trả lời nhưng lại sợ hãi khi nghe được.
Đáp án có lẽ tất cả mọi người đều biết, ngay cả chính y cũng hiểu nhưng vẫn cố chấp hỏi lại.
Y ngừng thở, không dám đối diện người kia, toàn bộ tinh lực đều tập trung vào màng nhĩ, muốn từ anh nghe được một chút tia hy vọng nào đó.
“Phải”. Âm thanh kiên định không hề do dự.
“Mộ Tịch, tôi không muốn xem em như phụ nữ để mà lừa gạt. Hãy giữ vững tinh thần đến khi…”
Lần đó khi Hinh Hinh chết, y không hề rơi lấy một giọt nước mắt…
Cho đến nay y vẫn không thể chấp nhận sự thật đó: “… Chuyện của Hinh Hinh, thật xin lỗi…”.
Mạnh Vãn Đình đột nhiên tự giễu cười: “Mộ Tịch, em có biết khi cầm kết quả kiểm định trong tay, điều tôi muốn làm nhất lúc bấy giờ là gì hay không?”.
Lâm Mộ Tịch lẳng lặng đứng, chờ đợi câu nói kế tiếp.
“Lúc đó… tôi chỉ muốn xé nát tờ báo cáo này… Tôi rốt cuộc cũng không muốn biết Hinh Hinh vì sao mà chết”
“… Tại sao?”
Mạnh Vãn Đình vươn tay vuốt ve khuôn mặt y: “Bởi vì tôi biết rõ, vô luận kết quả có như thế nào, Hinh Hinh cũng sẽ không trách tôi vì đã yêu em”.
Người kia là đang thổ lộ sao? Thanh âm của anh, vì sao lại tuyệt vọng đến như vậy…
“Đó là lần đầu tiên tôi sợ hãi đối diện với tương lai của mình”
Anh nhắm mắt lại như muốn nhớ về tình cảnh của ngày hôm đó, chân mày khẽ nhăn khiến cho hình dáng cả khuôn mặt càng trở nên thâm thúy.
Không hiểu tại sao khi nghe những lời anh nói, sâu trong tâm y đột nhiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nghe một người đàn ông thổ lộ với mình, thật sự là chán ghét…
Nhìn Mạnh Vãn Đình vẫn y nguyên nhắm mắt, y tiếp tục: “Anh định ngủ ở chỗ này luôn sao?”.
Anh thoáng nở nụ cười, chậm rãi mở mắt ra: “Mộ Tịch, em thật là lạnh lùng… Cũng tốt, ít nhất, lạnh lùng của em chỉ thuộc về mình tôi”.
“Mạnh Vãn Đình, anh không phải là người đồng tính!”
“Lời này em đã nói mấy lần rồi, giờ tôi sẽ sửa lại, tôi chính là người đồng tính”
“Nhưng tôi không phải”
“Không sao hết, ít nhất em vẫn chịu tiếp nhận sự trợ giúp của tôi”
Lâm Mộ Tịch đột nhiên dừng bước.
“Sao vậy? Có phải là…”
“Anh câm mồm!”. Trong đầu giống như có một cây cung bị cắt đứt, những lời nói từ lâu chôn kín dưới tận đáy lòng phút chốc bật thốt: “Mạnh Vãn Đình, tôi không cần đến sự trợ giúp của anh, không cần anh thương hại, không cần anh phải hy sinh, máu của anh, tình cảm của anh… tất cả tôi đều không cần. Tôi không cần cái kẻ đã ở trên người của tôi gây ra bao chuyện xấu như vậy còn cho rằng… Tôi hận anh, điểm này, vô luận anh có làm bất cứ điều gì cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi”.
Lâm Mộ Tịch cố gắng tự khắc chế chính mình, nhưng là vẫn đã nói ra những lời này.
Không có nước mắt, đáy lòng chỉ tràn đầy phẫn nộ cùng bàng hoàng. Mỗi một lần tiếp nhận sự trợ giúp của anh, mỗi một lần chứng kiến khuôn mặt tươi cười kia rồi mỗi một lần được ôm vào g ngực dịu dàng, ấm áp, y đều tự nhủ với bản thân mình như vậy.
Lời nói kìm nén đã lâu giờ trào ra thao thao bất tuyệt.
“Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn, sẽ không tha thứ cho anh…”
Sức nặng trên bờ vai bỗng dưng biến mất, Mạnh Vãn Đình cắn răng tự mình đứng thẳng người dậy đi tới trước mặt y. Hai tay bị thương vòng qua ôm lấy, mùi bùn đất hòa cùng máu tươi xộc vào mũi tanh nồng.
Muốn đẩy người kia ra nhưng lại không nỡ động đến vết thương trên người anh.
“Mộ Tịch, đừng cố lừa gạt chính mình… Em đã sớm… không còn hận tôi nữa…”
Thanh âm anh nhu hòa lại mang theo sự vui sướng không nói thành lời: “Em đã không còn… hận tôi nữa…”