Edit: Luna Tan
“Lần đầu tiên vào thăm tù, cổ tay đại ca đều bị còng ghìm chặt một vòng thâm tím nhưng lại tươi cười vô cùng vui vẻ. Chỉ là, đến lúc trở về phòng giam, tôi cảm thấy cậu ấy có chút không yên lòng…”
“Thời gian sau chúng tôi mua chuộc được cảnh vệ mới nghe được đại ca trong tù thường hay đánh nhau với rất nhiều người. Tuy cậu ấy từ nhỏ đã được rèn luyện thân thể hết sức điêu luyện nhưng Hoàng Đại lại là một công ty làm ăn trong sạch nên căn bản chưa từng có cơ hội động thủ. Những kẻ trong trại giam nói thực đều là đầu dao liếm máu mà sống, có thể đánh đấm không bằng đại ca, nhưng luận về kinh nghiệm, cậu ấy tuyệt không sánh kịp với bọn chúng”
Y chợt nghĩ đến lần người kia cứu mình ở nhà ga, thân thủ thật sự vô cùng nhanh nhẹn: “Với thực lực to lớn của Hoàng Đại, hẳn là không ai dám động vào Mạnh Vãn Đình phải không?”.
Chu Cẩm Hoa lắc đầu: “Người mà đại ca giết là nhân vật không thể trêu vào được a…”.
“Khi Mạnh lão gia mất, đại ca… lúc ấy chúng tôi vẫn gọi là thiếu gia, cậu ấy còn nhỏ tuổi và chưa chính thức tiếp nhận cơ nghiệp của gia tộc, Hoàng Đại có thể nói đã rơi vào một phen tán loạn. Khi vào tù, cậu ấy liên tục có xích mích, thời gian đầu lúc nào trên người cũng trải đầy vết thương lớn nhỏ…”
“Nhưng rồi khoảng một năm sau, những vết thương ngày càng ít đi, thậm chí còn thấy mập lên đôi chút”. Nói đến đây anh không khỏi cười cười.
“Chờ đến khi được tha bổng, đại ca dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Không chỉ lãnh khốc hơn rất nhiều mà làm việc so với trước kia cũng trở nên vô cùng tàn nhẫn…”
Nhìn ánh mắt của y có hơi chút ảm đạm, anh liền vội vàng dừng lại.
“Chu đại ca, tôi muốn hỏi anh một chuyện”. Lâm Mộ Tịch bê bát cháo đặt sang một bên, sắc mặt Chu Cẩm Hoa cũng dần dần ngưng trọng lại.
“Tôi muốn biết bản báo cáo kết quả kiểm định phẫu thuật lần đó rốt cuộc đã ghi những gì”
Người kia còn chưa kịp mở miệng thì một tiếng “Rầm!” thật lớn vang lên cắt đứt bầu không khí. Chu Cẩm Hoa lập tức bật dậy, y cũng trông theo nhìn ra cánh cửa bị phá nát, tên dẫn đầu cầm súng dẫn theo vài người tiến tới.
“Không được nhúc nhích!”. Người kia thanh âm nho nhã song tư thế lại dũng mãnh vô cùng: “Chu tiên sinh, đại ca chúng tôi muốn mời cậu Lâm đây tới làm khách”.
Chu Cẩm Hoa mặt không biểu tình nói: “Có thể cho tôi biết có chuyện gì không?”.
“Việc này không liên quan đến anh!”
Chu Cẩm Hoa nhún vai, đem người từ trên giường kéo xuống. Y trầm mặc không nói để anh khoác thêm chiếc áo mỏng lên người mình.
“Mộ Tịch, trước tiên cứ nghe theo lời bọn chúng đã, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách”
Anh dìu y từ từ đi tới. Ngay khi đến gần người nọ liền lập tức bị đẩy mạnh một cái, Lâm Mộ Tịch không kịp đứng vững, té nhào vào lòng tên kia, chỉ cảm thấy hắn ta rất nhanh tóm lấy y lùi về phía sau một bước lớn, chớp nhoáng “Đùng!” một tiếng súng vang lên.
Y dùng sức giãy giụa quay đầu nhìn lại, Chu Cẩm Hoa ngã lăn trên mặt đất, đầu gối và quần áo nhuộm đầy máu đỏ.
“Chu đại ca!!!”
Anh ngẩng đầu gian nan mỉm cười, sau đó nhìn về tên kia: “Phó Túc, cậu tiến bộ nhanh thật đấy”.
Người được Chu Cẩm Hoa gọi là Phó Túc hừ lạnh một tiếng, đem y đẩy cho mấy tên thuộc hạ. Chu Cẩm Hoa vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, y ổn định tâm thần nhìn anh gật gật đầu, tiếp theo nháy mắt đã bị bọn chúng lôi ra khỏi cửa.
Nhà trọ cùng ven đường không có lấy một bóng người, y chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản, gió từ bên ngoài luồn vào lành lạnh.
Vừa mới bước lên xe, tên kia liền lập tức đi đến trói hai tay y lại sau lưng.
Lâm Mộ Tịch cười khổ, tên đó lập tức hỏi: “Ngươi cười cái gì?”.
Lúc này y mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Nhớ tới trước kia Mạnh Vãn Đình vẫn luôn nói y có khuôn mặt vô cùng thanh tú, nhưng so với người này… thực sự kém xa rất nhiều. Tuổi còn trẻ, làn da trắng nõn ngọc ngà, sống mũi cao thẳng, đôi mắt không lớn mà hẹp dài vô cùng dụ hoặc()… Đáng tiếc một người như vậy lại đi theo con đường này.
Phó Túc nhìn y không có phản ứng cũng không hỏi gì nữa, ngồi bên cạnh phân phó: “Trở về”.
Hai tay bị buộc chặt thực không thoải mái, y nghiêng người dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.
…
Đang mơ mơ màng màng thì có người thô bạo lay y dậy, tên kia mắng chửi nói: “Không biết sống chết mà còn ngủ được nữa?!”. Dứt lời liền lôi y xuống, đi theo con đường nhỏ thật dài dẫn đến một căn phòng gạch.
‘Thật quá mức đơn sơ…”. Lâm Mộ Tịch yên lặng thầm nghĩ.
Một người đàn ông trung niên cường tráng mặc âu phục màu ghi đi tới, tóc trên đỉnh đầu có chút rối loạn, gương mặt góc cạnh rõ nét, vết sẹo dài cắt chính giữa mặt đến tận mắt trái.
“Đại ca, đã mang Lâm tiên sinh đến”. Phó Túc cung kính nói.
Người kia cởi mở tươi cười đi tới cởi trói cho y: “Tôi tên là Lý Tấn”.
Y gật gật đầu: “Hận hạnh được gặp mặt”.
“Không hổ là người của Mạnh Vãn Đình, lá gan rất lớn”
Người của Mạnh Vãn Đình?! Nghe xưng hô như vậy khiến y thoáng khẽ nhíu mày, không nghĩ lại bị người kia thu hết vào tầm mắt.
“Là bị ép buộc?”
“Tin tức của anh thiếu nhạy bén quá đấy”. Lâm Mộ Tịch nhàn nhạt đáp.
Lý Tấn không trả lời, quay sang nói với Phó Túc: “Chuẩn bị máy ảnh”.
Còn chưa kịp suy nghĩ gì đã có một người đi đến hung đấm tới. Lâm Mộ Tịch kêu lên đau đớn ngã nhào xuống mặt đất, máu từ khóe miệng rất nhanh trào ra.
Lý Tấn xoay người ngồi xuống nhìn y: “Đừng trách chúng tôi”.
Lời vừa mới dứt, tiếng gió vun vút của roi da cắt mạnh quất lên lưng đau rát.
Cho dù là lúc Mạnh Vãn Đình oán hận nhất cũng chưa từng dùng hình cụ để tra tấn y như vậy.
Trên lưng từng đợt, từng đợt đòn liên tiếp giáng xuống, đau đớn bỏng rát xen lẫn với lực đánh cực mạnh như muốn nghiền nát tất cả nội tạng.
Y cắn chặt môi nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng.
Sáu bảy lần qua đi, Lâm Mộ Tịch mềm nhũn ngã sõng xoài trên mặt đất.
Lý Tấn đi tới cẩn thận, chu đáo nâng đầu y lên: “Cậu quả thực rất xinh đẹp”.
Đáy mắt y ngập đầy oán khí trừng trừng nhìn người trước mặt, hắn ta đưa tay khẽ vuốt lên môi y: “Máy ảnh tới chưa?”.
Tay thuộc hạ lập tức đưa đến.
“Lâm tiên sinh, kỹ thuật chụp hình của tôi rất tốt, nhất định sẽ khiến cho cậu trở nên vô cùng anh tuấn”
Đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn y nguyên cảm nhận rõ ánh đèn chớp nhoáng đánh lên khuôn mặt.
“Đem đầu cậu ta nâng lên”
Tên thuộc ha đi đến hung hăng kéo nửa người y dậy, động tác thô bạo cọ xát lên miệng vết thương đau đớn khiến y không khỏi nhăn mày lại.
“Biểu cảm rất tốt!”. Hắn phấn khích bấm máy không ngừng…