Edit: Luna Tan
Hốc mắt chua xót nhưng không có một giọt nước nào rơi xuống. Y có thể vì loại người như bọn họ mà mềm lòng… thật không đáng.
Lúc này chợt nghe thấy Mạnh Vãn Đình cùng Chu Cẩm Hoa thi nhau bật cười ha hả. Cười sung sướng, còn giống như không thể tin được. Anh dang hai tay ôm lấy y ngả vào g ngực mình.
“Buông ra!”. Lâm Mộ Tịch lạnh lùng quát.
“Mộ Tịch, em đúng là người ưa sạch sẽ mà”. Mạnh Vãn Đình kề sát tai y nhẹ nhàng nói, hơi thở đàn hương phả lên trên mặt.
“… Tôi nói lần cuối… Buông tôi ra!”
“Mộ Tịch, Chu đại ca trong lòng cậu là loại người như vậy sao?”. Chu Cẩm Hoa cười cười hỏi.
“Là có ý gì?”
“Ở cái nơi tồi tàn này sao có thể kiếm được thuốc phiện dễ dàng như vậy chứ?”
“Vậy thứ anh tiêm cho đứa bé đó là…”
“Đường gluco!”. Chu Cẩm Hoa dứt khoát trả lời.
“…”
Trong xe lại một lần nữa trở nên yên lặng, đáng tiếc không duy trì được bao lâu.
Mạnh Vãn Đình sảng khoái cười, cánh tay càng dùng thêm lực siết chặt lấy y: “Không phải em cũng tưởng rằng Chu Cẩm Hoa thật sự có ý định nổ súng bắn em đấy chứ?”.
Lâm Mộ Tịch yên lặng gật đầu.
“Yên tâm, kỹ thuật của cậu ấy rất kém, không bắn trúng em được đâu”. Anh vỗ vỗ lên bả vai Chu Cẩm Hoa mỉm cười.
Y nghiêng đầu nhìn anh đã trở lại bộ dáng khi xưa, hi hi ha ha một mực không ngớt, lười biếng muốn chết.
Tảng đá đè nặng trong lòng cũng phút chốc tiêu tán theo.
Có đôi khi, thật sự muốn nghĩ về người này tốt hơn một chút.
“Mạnh Vãn Đình, thật sự tìm được Tiểu Tĩnh rồi sao? Là ở Hà Bắc?”. Y không kìm được hưng phấn mà lo lắng hỏi.
Mạnh Vãn Đình gật đầu: “Giống hệt đứa bé trong tấm ảnh”.
Y nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh được ôm tiểu bảo bối của mình vào lòng…
Anh bất chợt ho khan một tiếng: “Mộ Tịch… Thật ra việc mang Tiểu Tĩnh trở về gặp một chút phiền toái”.
Sao cơ?!
“Để mang được con bé trở về, chúng ta cần phải bàn bạc mọi chuyện cho thật kỹ… Xin lỗi em…”
Anh không muốn nhìn thấy đôi mắt thất vọng của y liền nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa sổ.
“Vậy là sao? Có chuyện gì mà ngay cả anh cũng không thể giải quyết?”. Y không dám tin hỏi.
Kẻ có thể mang một người còn sống sờ sờ tự mình giam giữ trừng phạt, có thể đem mấy tên quan chức địa phương đặt dưới chân sai bảo, có thể tùy ý dễ dàng hoàn tất mọi thủ tục ly hôn cho y… Chỉ một cái thôn quê nhỏ bé mà có thể làm khó một người như vậy?
Ánh mắt Lâm Mộ Tịch nóng rực nhìn người kia không dứt, thẳng cho đến khi anh quay đầu lại.
“Mộ Tịch, vấn đề là do tôi… Sở dĩ không cứu được Tiểu Tĩnh là vì có người muốn uy hiếp tôi…”.
Lâm Mộ Tịch cười thảm. Cuộc đời của y, quả nhiên đều bị hủy hoại trong tay người này.
“Nhưng tôi nhất định có thể đưa con bé trở về!”. Mạnh Vãn Đình kiên định nói.
Y vô lực lắc đầu.
“Mộ Tịch!”. Anh nắm chặt hai bả vai y, đau đớn nháy mắt tràn về.
“Hãy tin tôi!”. Khuôn mặt anh cơ hồ đã muốn trở nên méo mó.
Lâm Mộ Tịch vẫn như trước lắc đầu, dương lên một nụ cười mỉa mai thật nhẹ: “Mạnh Vãn Đình, xin anh… từ nay đừng giúp tôi thêm nữa”.
“Những chuyện anh đã làm, tôi đã hoàn toàn tha thứ, hiện tại cũng không có bất cứ oán hận gì, tôi chỉ muốn tìm lại được Tiểu Tĩnh… Cho dù anh có đặt tâm tư của mình trên người tôi thế nào đi chăng nữa, nhưng tôi thật sự không phải là người đồng tính luyến ái. Có thể sự giúp đỡ của anh sẽ khiến cho việc tìm kiếm trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cũng chính bởi sự hiện hữu ấy mà tính mạng của con bé lại càng bị thêm đe dọa… Cho dù cả đời tôi vẫn không tìm thấy nó, tôi vẫn hy vọng con bé có thể sống…”
“Tôi thật sự không hy vọng Tiểu Tĩnh gặp phải bất cứ sự uy hiếp nào…”. Mạnh Vãn Đình tâm tư ảm đảm, hoàn thành nốt câu nói của y.
“Phiền anh đưa tôi đến sân bay”
…
Cánh cửa xe mở ra, Mạnh Vãn Đình không nói thêm gì nữa, chỉ đặt tay lên vai y. Lâm Mộ Tịch cũng không hề có ý muốn đẩy anh ra. Sau đó y đi mua vé rồi quay trở lại.
“Mạnh Vãn Đình, tôi đi đây”. Lâm Mộ Tịch bình thản nói.
Anh gật đầu, vẫn không nói lời nào.
“Anh không muốn nói gì sao?”. Y buồn cười hỏi. Có thể chân chính rời khỏi người này khiến y thấy rất vui vẻ.
Mạnh Vãn Đình khẽ cười rồi quay đầu nhìn sang hướng khác: “Trên đường đi em phải chú ý cẩn thận… Em có số điện thoại của hai chúng tôi rồi phải không?”.
Y gật đầu nói: “Tôi đi đây”.
Nhìn bộ dáng người kia không nói lời nào giống như đang tức giận, Lâm Mộ Tịch đành phải thở dài, cuối cùng đi đến trước mặt anh lặp lại lần nữa: “Tôi đi đây”.
Mạnh Vãn Đình không tình không nguyện, cố gắng kéo lên một nụ cười khó coi đến cực điểm…
Sau khi qua cửa soát vé, y lấy điện thoại cầm tay ra bấm lên dãy số quen thuộc.
“Alo, là tôi…”.