Hôm nay Tiêu Viễn dậy sớm, anh mặc quần áo tử tế định xuống lầu tìm Lộc An, nhưng lại phát hiện cửa siêu thị đóng kín.
Anh thấy khó hiểu, từ sau khi dọn đến, đây là lần đầu tiên thấy siêu thị đóng cửa.
Tiêu Viễn đành phải mua cái bánh quẩy ở quầy ăn sáng dưới lầu, vừa ăn vừa lững thững về nhà.
Lúc lên lầu thì gặp anh chàng mặt lừa đi cùng Lộc An hôm trước đang xuống cầu thang.
Anh ngạc nhiên: “Anh cũng sống ở đây à?”
Triệu Tinh đi rất vội, tay xách theo túi quần áo, đột nhiên có người gọi, anh ta mới giật mình ngẩng đầu: “A, là cậu à…”
Tiêu Viễn nhìn cái túi trong tay anh ta, quần áo bên trong nhìn rất quen, mí mắt anh giật giật: “Anh lấy quần áo của Lộc An làm gì thế?”
Triệu Tinh thở dài: “Cậu chưa biết à, Lộc An bị người ta đánh.
Tối hôm qua còn phải tự bắt xe đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra rồi bảo phải nhập viện.”
Đầu Tiêu Viễn ong ong, những lời này như sét đánh giữa trời quang, khiến anh sững sờ tại chỗ.
Cái bánh quẩy trong tay bị bóp đến biến dạng cũng không phát hiện.
Trong đầu anh chỉ quanh quẩn mỗi một câu: Lộc An bị người ta đánh.
Đầu óc anh xoay chuyển thật nhanh, ai làm việc này? Ông chú trung niên hôm qua? Hay là thằng Chuột? Không, Lộc An đã cho cậu ta vay tiền rồi, không thể là cậu ta.
Còn ông chú trung niên kia nếu có gan thì hôm qua đã ra tay ngay tại chỗ rồi, cần gì chờ đến tối? Vậy là ai đây?
“Tiêu Viễn?” Triệu Tinh thấy sắc mặt anh thay đổi liên tục, bèn quơ quơ tay trước mắt anh.
Tiêu Viễn lấy lại tinh thần, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Hay là để tôi đi cho, tôi rảnh rỗi, để tôi đi được rồi.”
Triệu Tinh nhìn anh hồi lâu: “Cậu sao vậy? Không sao chứ?”
“Không sao.” Mặt Tiêu Viễn ngớ ra.
Triệu Tinh nhìn Tiêu Viễn hồi lâu, lộ vẻ cảm kích: “Vậy cậu đi đi, làm phiền cậu nhé.
Tối nay tôi đến thăm nó, để tôi nhắn cho cậu địa chỉ bệnh viện và số phòng.”
Tiêu Viễn cầm quần áo đi xuống cầu thang như con rối, bắt taxi ở ven đường.
Anh ngồi trên xe một lúc mới hoàn toàn tỉnh ra, hàng mày sít lại.
Nghe tin Lộc An bị thương, mới đầu anh thấy sửng sốt, sau đó là tức giận, mà hiện tại lại nóng lòng muốn dạy dỗ từng kẻ làm tổn thương Lộc An.
Bệnh viện cách nhà không xa, anh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Trước khi đẩy cửa phòng, mặc dù Tiêu Viễn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vẫn bị kích động.
Nhất thời có vô số cảm xúc ập tới cùng một lúc, xót xa, khó chịu, tức giận, tủi hờn và bất lực… Cảm xúc trong lòng rối loạn.
Anh chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đang ở trên giường.
Phòng bệnh đầy mùi nước khử trùng và cồn, Lộc An nằm ngủ trên giường, mắt nhắm nghiền.
Lúc này, hắn giống như một con chó săn bị thương.
Trên mặt có vài vết thương, da môi bị rách, tay bó bột, chân cũng bó bột.
Trông cực kỳ thê thảm, nằm yên như người thực vật.
Lòng Tiêu Viễn khó chịu như bị vật cùn đập liên tiếp vào người, đau đến co rút.
Anh khẽ nhắm mắt lại, khóe mắt khô khốc không chảy được nước mắt, lại khịt khịt mũi, từ mũi đến cổ họng đều đau rát.
Tất cả đều là vì Lộc An – người đang nằm trên giường.
Người có thể dễ dàng kích động cảm xúc của anh.
Anh cắn môi, bước thật khẽ đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lộc An.
Lộc An ngủ không sâu, Tiêu Viễn vừa ngồi xuống hắn liền tỉnh lại, vốn tưởng là Triệu Tinh, nhưng không ngờ lại là Tiêu Viễn.
Hắn kinh ngạc, giọng nói khô khan khàn khàn: “Sao anh lại tới đây?”
Tiêu Viễn đặt cơm mua dưới lầu lên bàn, thấp giọng nói: “Anh bị thương cũng không nói cho tôi biết.
Vừa lúc tôi gặp Triệu Tinh trên đường, dứt khoát tới thăm anh luôn.”
“Điện thoại tôi hư, không gọi được…” Lộc An nhoẻn miệng, giơ ngón tay chỉ cái bàn nhỏ bên cạnh: “Đặt cái đó lên giường giúp tôi với.”
Tiêu Viễn đặt bàn lên giường.
Động tác của Lộc An rất chậm, Tiêu Viễn thấy tay phải hắn bị thương liền thở dài: “Để tôi đút anh ăn.”
“…” Lộc An bất đắc dĩ: “Tôi đã tàn phế đâu…”
Tiêu Viễn không thèm nghe hắn, cầm muỗng múc cháo cho hắn ăn, Lộc An bất lực nhìn Tiêu Viễn chằm chằm.
Tiêu Viễn cau mày thúc giục: “Mau lên, anh bị thương khắp người thế này, sao tự ăn được?”
Nhìn nhau một hồi, Lộc An thở dài, ngoan ngoãn há miệng ăn cháo.
Tiêu Viễn nhìn môi hắn bị nứt chảy máu, giận dữ nhíu mày: “Ai làm?”
Lộc An chậm rãi lắc đầu: “Trời tối quá, nhìn không rõ.”
Tiêu Viễn thở dài không nói nữa, chỉ im lặng đút cháo cho hắn, trong lòng suy nghĩ lung tung.
Ăn xong, bác sĩ đến khám một lần, Tiêu Viễn hỏi tình hình của Lộc An.
Bác sĩ nói tay trái hắn gãy xương nên phải từ từ, một tháng nữa tháo thạch cao.
Chân trái thì nứt xương, hai tuần là có thể tháo thạch cao.
Cụ thể thì phải xem tình hình hồi phục thế nào, những chỗ khác là chấn thương.
Tiêu Viễn cảm ơn bác sĩ.
Trước khi vào phòng lại gọi điện cho Phạm Bạch: “Tiểu Bạch, tra chuyện này giúp tao.”
Lộc An dùng điện thoại của Tiêu Viễn nhắn tin cho Triệu Tinh, nhờ anh ta nói với chủ siêu thị rằng mình không thể mở cửa trong vài ngày.
Sau đó nằm im không nhúc nhích, trong một tiếng mà thở dài mấy lần.
“Anh yên tâm, để tôi điều tra.” Tiêu Viễn đoán nhất định hắn đang tức gần chết, nên liền an ủi.
Anh lại giúp người ta gọt táo, nhưng tay nghề không tốt.
Quả táo lớn chừng bàn tay bị anh gọt chỉ còn cỡ nắm tay.
Lộc An nhìn quả táo mà tức cười, nhưng vết thương trên mặt lại đau, chỉ có thể nhếch miệng: “Anh nghi ngờ ai à?”
Tiêu Viễn gật đầu: “Đừng có cười, mặt méo xẹo kìa.
Thuốc đâu? Để tôi thoa cho.”
“Ai thế? Cái thằng anh bị anh đánh ở club ấy hả?” Lộc An nhớ tới thằng nhóc điên cuồng kia, hắn nhìn thuốc mỡ nhỏ trên bàn: “Màu đỏ ấy.”
Tiêu Viễn dùng ngón tay quét chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên mặt Lộc An.
Làn da mềm mại, nhẵn nhụi khiến lòng anh ngứa ngáy: “Nếu là nó làm thật, thì vẫn là do tôi.”
“Đừng như vậy, cũng có phải anh đánh đâu.” Ngón tay Tiêu Viễn rất mềm, bôi thuốc mỡ mát lạnh lên vết thương vẫn còn đau: “Chớ chuyện gì cũng đổ lên đầu mình.”
Tiêu Viễn nhìn hắn, thở dài một tiếng: “Rõ ràng là anh bị thương, lại còn an ủi tôi.”
Bôi thuốc xong, Tiêu Viễn lại ngồi xuống ghế.
Lộc An tiếp tục ăn táo: “Cũng không có gì to tát, lúc trước tôi còn bị thương nhiều hơn, lúc ấy làm gì có ai chăm sóc đâu.”
“Giờ có rồi.” Tiêu Viễn nói: “Chiều anh muốn ăn gì? Đã nói hôm nay mời anh ăn cơm, cũng chỉ có thể ăn cơm bệnh viện thôi.”
Lộc An nghe thế lại cười toe toét.
Tiêu Viễn khó hiểu nhìn hắn: “Chẳng lẽ đầu anh cũng hư rồi à?”
“Không, lúc nằm dưới đất, điều đầu tiên tôi nghĩ là bữa cơm anh mời hôm nay phải đổi thành cơm bệnh viện rồi.”
Tiêu Viễn nhếch khóe miệng, cạn lời trừng mắt nhìn Lộc An thật lâu.
“Ăn hoành thánh hay gì đó đi, bác sĩ nói phải thanh đạm.”
Tiêu Viễn vẫn trừng mắt nhìn hắn: “Được, buổi trưa mua.”
Lộc An tặc lưỡi: “Anh trừng tôi làm chi, muốn nói gì thì nói đi.”
“Anh thế này đi toilet kiểu gì?”
“…”
Lộc An im lặng hồi lâu: “Dưới giường có cái chậu.”
“… Đến giờ anh vẫn chưa đi toilet luôn hả?”
“…” Lộc An nhìn anh chằm chằm không nói gì.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí hơi xấu hổ.
Qua một lúc, Lộc An mới bất đắc dĩ thở dài: “Anh không nói thì thôi, vừa nói tôi liền mắc…”
Tiêu Viễn hơi buồn cười, nhưng không nỡ cười cười, chỉ có thể xoa mũi: “Tôi cầm chậu giúp anh nha?”
“… Phiền anh.”
Nếu không chịu để Tiêu Viễn cầm thì chỉ còn y tá thôi.
May là phòng này chỉ có mình hắn, hai giường còn lại đều trống trơn.
Lộc An chỉ có một tay nên không tiện, Tiêu Viễn đành một tay giúp hắn cầm cái chậu, một tay khóa kéo cho hắn, còn rất lịch sự quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng từ lỗ tai đến cổ đều đỏ lựng, y như bị lửa đốt.
Nghe thấy tiếng động, vành tai anh càng thêm đỏ, như muốn nhỏ máu, nhịp tim tăng nhanh, giống như có thể nghe thấy được nhịp tim của mình, tay khẽ run.
Chờ Lộc An xong xuôi, anh nhẹ nhõm như được đại xá.
Lộc An nhìn anh, cười hì hì: “Tôi không căng thẳng, anh căng thẳng cái gì thế?”
Tiêu Viễn buồn bực bĩu môi, theo thói quen đưa tay sờ mũi, lại nhớ tới tay mình vừa làm gì, mặt lại đỏ bừng.
“Tôi, tôi, tôi đi rửa tay.” Vứt câu này lại, anh xoay người bước nhanh khỏi phòng.
Lộc An nhìn bóng lưng anh chạy đi, lúc này mới bắt đầu xấu hổ, khó chịu cựa quậy trên giường.