"Trưởng phòng của chúng tớ đúng là một người tốt."
Tôi hơi hối hận vì đã đùa giỡn với ông ấy.
Sau khi tăng ca xong, tôi chạy đến ký túc xá của Vũ Hoa và Ân Khiết ăn chực mì gói. Vũ Hoa thấy tôi đến thì rất ngạc nhiên, "Sao hôm nay cậu không ra ngoài ăn cơm với tổng giám đốc Lâm?"
Tôi hớn hở nói với cô ấy: "Hôm nay tổng giám đốc Lâm cực kỳ bận rộn, cả ngày chẳng thấy mặt. Buổi tối anh ấy bị bên quận gọi đi ăn cơm, hình như có nhân vật tầm cỡ nào đó tới."
Ân Khiết cạn lời: "Bạn trai không đi cùng được, cậu lại vui vẻ như vậy à?"
"Anh ấy như thế mà gọi là đi cùng tớ á? Phải gọi là nô dịch tớ, giám sát, bắt tớ làm việc."
Ân Khiết ngước mắt nhìn trời: "Hôm trước còn có người nói với tớ, cảnh đêm phố Sơn Đường sau khi tuyết rơi rất đẹp, nhất định phải đi ngắm."
"Đúng vậy, sao cơ?"
"Còn nói rằng bên hồ Kim Kê có một nhà hàng đồ ăn Đông Bắc cực kỳ ngon."
"... Đúng mà."
"Gần đây phim ảnh cũng chẳng có gì hay nên không đi xem, "cũng", chú ý từ "cũng"!"
Tôi lặng lẽ ngậm miệng.
Ân Khiết chỉ cười ngoài mặt: "Ngày mai thứ bảy còn định đi Hổ Khâu phải không? Cứ như thế, cậu vẫn không biết xấu hổ nói tổng giám đốc Lâm bắt cậu làm việc?"
Tôi giải thích: "Tăng ca thì vẫn tăng chứ, chỉ là hiệu suất của tớ cũng cao hơn. Dạo này tớ đều không nghỉ trưa để làm việc bên Tài vụ, buổi tối cũng làm thêm một tiếng rồi mới đi mà."
"Khổ thân cậu thế." Ân Khiết phụ họa không chút cảm xúc, "Chỉ là có vẻ yêu đương vào thật mệt mỏi, gần đây tớ toàn nhận được email của tổng giám đốc Lâm vào nửa đêm."
Tôi nghi ngờ dừng đũa, "Email lúc nửa đêm?"
"Đúng thế." Ân Khiết nói, "Mỗi sáng đi làm mở hộp thư ra, đều thấy mấy email công việc của tổng giám đốc Lâm, nhìn thời gian gửi đều khoảng mười một mười hai giờ đêm. Xem đi, đây là cái giá của việc yêu đương, lúc đó tớ thì đang sung sướng xem phim hoặc lăn ra ngủ rồi."
Mười một mười hai giờ đêm, đó chẳng phải là sau khi anh đưa tôi về ký túc xá sao? Tôi cứ nghĩ là anh sẽ về thẳng nhà, rốt cuộc lại là đi làm việc?
"Trước đây, năm ngoái thì không vậy à?" Tôi hỏi Ân Khiết.
"Dĩ nhiên là không, hiệu suất công việc của bạn trai cậu cao lắm, trước giờ đều không kéo dài quá giờ làm."
"Vừa bắt đầu yêu đương chắc đều như thế." Người hoàn toàn chưa từng yêu đương là Vũ Hoa tổng kết một cách vô cùng có kinh nghiệm, rồi quay lại tò mò hỏi tôi, "Hi Quang, vừa nãy sao cậu lại nói trưởng phòng các cậu là người tốt? Cơ mà trưởng phòng của các cậu đúng là tốt thật."
"Á? Thì là ông ấy rất tốt đó." Tôi không để tâm lắm mà trả lời, tâm tư đã bay xa rất xa.
Hôm nay Lâm Tự Sâm phải đi xã giao hơi muộn, gần mười một giờ mới gọi điện cho tôi, tôi nằm trên giường sắp ngủ rồi. Cơ mà di động vừa vang lên, tôi đã nhận thật nhanh. "Anh về đến nhà rồi ạ?"
"Không, vẫn ở trên xe."
"Sao lại ăn tới khuya như vậy chứ?"
"Có mấy lãnh đạo đến, không tiện làm họ mất hứng, lỡ như sau này phải cầu cạnh người ta? Đúng là làm bác sĩ vẫn tốt hơn." Lâm Tự Sâm thở ngắn than dài, "Nói ngày mai có ca phẫu thuật thì chẳng ai dám ép rượu nữa."
Bây giờ tôi và Lâm Tự Sâm đã có thể nói về chuyện trước kia anh làm nghề y rất tự nhiên. Nghe lời anh cố ý rên rỉ than thở, thậm chí trên mặt tôi còn nở nụ cười, chỉ là tôi vẫn đồng tình với anh. "Đúng thế, mấy người đó thích nhất là ép rượu, anh có phải uống nhiều không?"
"Cũng tạm, anh giả vờ một chút, bọn họ nghĩ rằng tửu lượng của anh không khá lắm." Lâm Tự Sâm không khỏi đắc ý.
Tôi không nén được tò mò: "Vậy tửu lượng thật của anh là bao nhiêu?"
"Trước giờ chưa từng đo được mức giới hạn."
"Cũng phải ~" tôi nhớ đến chuyện xưa, dài giọng ra nói, "Tổng giám đốc Lâm của chúng ta khó mà dò được giới hạn, dù gì dự tiệc cưới cũng đưa rượu cho bạn đồng hành uống mà."
"Đừng lật lại nợ cũ chứ cô Nhiếp." Lâm Tự Sâm cười, "Sau này hôn lễ khác anh sẽ uống được chưa? Nhưng có một dịp anh không thay em được."
... Tôi thèm vào hỏi anh là dịp nào.
Tôi nghiêm nghị nói: "Em thấy anh say rồi đó, mau uống nước cho tỉnh táo lại đi, em muốn bàn ít chuyện công việc với anh."
"Bây giờ? Được, anh tỉnh rồi, em nói đi."
Sao tôi lại cảm thấy anh chẳng nghiêm túc gì cả thế.
Mặc kệ anh, tôi đàng hoàng kể lại lời thỉnh cầu của trưởng phòng Ngô cho anh nghe, "Dù gì em cũng áy náy quá, vậy nên lần sau đến khu nhà máy không gọi trưởng phòng Ngô nữa?"
"Dạo này sẽ không kêu mọi người tới khu nhà máy nữa, chờ khu xưởng mới làm xong, chuyển dây chuyền sản xuất vào rồi tính tiếp. Hi Quang, công ty mở rộng quy mô nhất định sẽ phải đào tạo nhân viên nghiệp vụ nòng cốt mới, mấy chuyện gần đây cũng không phải bày ra vì em, em không cần áy náy."
"Cái gì?" Tôi bật cả người dậy, "Em chột dạ cả mấy ngày nay! Em thật sự nghĩ là vì em, nên đã mời các đồng nghiệp trẻ vô tội trà sữa hai lần, anh cũng uống!"
"Trà sữa ngọt quá, có phải em để người ta thêm nhiều đường quá không?"
"Không có á, bình thường đều làm ngọt như vậy... Không đúng, Lâm Tự Sâm! Em giận đó!"
"Đừng tức giận đừng tức giận." Anh ở đầu dây bên kia cười rộ lên, "Anh đến rồi."
"Gì cơ?"
"Dưới lầu chỗ em."
Tôi khoác thêm áo lông vũ, thở phì phò chạy xuống lầu, quen cửa quen nẻo chạy về phía con đường ít người qua lại ở bên trái ký túc xá.
Chiếc xe thương vụ của công ty đã đỗ ở bên lề.
Mấy ngày trước tuyết rơi, đọng lại ven đường không tan. Lâm Tự Sâm đã xuống xe, mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đứng bên cạnh xe, mỉm cười chờ tôi đến gần.
Khi thấy anh, sự tức giận trong lòng tôi giảm đi một nửa một cách thần kỳ. Tôi bước chậm lại cho đến khi dừng bên anh, xụ mặt nói: "Muộn như vậy rồi anh còn tới làm gì?"
"Nhiều nguyên nhân lắm, không đến không được."
Tôi nhướng mày, nhìn xem anh định làm thế nào.
"Thứ nhất, từ mùng bảy tới giờ ngày nào mình cũng gặp nhau, anh sợ nếu bỏ lỡ hôm nay, sẽ không lấy được phần thưởng tích lũy gặp nhau hàng ngày."
Thiếu chút nữa tôi đã không nhịn được cười: “Phần thưởng tích lũy gặp nhau gì chứ, có phải chơi game đâu, ngày nào cũng điểm danh là có quà."
"Không có à?" Anh nhìn tôi chăm chú, trong mắt ánh lên ý cười.
Tôi không khỏi có chút lóa mắt, nhìn nhìn tứ bề vắng lặng, vẫy tay với anh. Anh cúi người, tôi nhón chân đến gần anh... Sau đó nói thật nhanh một câu vào tai anh.
"Không có."
"Keo kiệt thế." Anh nở nụ cười, đưa một gói đồ vẫn luôn giấu sau lưng ra, "Nguyên nhân thứ hai, mang đồ ăn khuya cho em."
Tôi nhìn về túi đồ trong tay anh, "Đồ ăn khuya?"
"Món tráng miệng trong bữa ăn hôm nay, anh thấy có vẻ hợp khẩu vị của em, nên bảo Tiểu Lý mua thêm một phần."
Tiểu Lý là tài xế của công ty đi theo anh hôm nay.
"Nhưng mà, ăn đêm không tốt, còn là đồ ngọt nữa. Anh là bác sĩ mà? Như thế rất không chuyên nghiệp đó."
"Cũng may là không chuyên nghiệp một lần, nếu không cũng chẳng biết làm sao để dỗ bạn gái hết giận."
Dỗ bằng đồ tráng miệng thôi không đủ, vẫn còn tức giận 20% đây này.
Tôi nhận lấy túi đồ ăn, "Còn nguyên nhân thứ ba?"
"Thứ ba." Lâm Tự Sâm thản nhiên nói, "Vốn muốn nói ngày mai trời nắng, tuyết sẽ tan, định đưa em đi dạo một chút trước khi tuyết tan."
"Vốn là?" Tôi bắt lấy chữ mấu chốt, "Bây giờ không muốn nữa sao?"
"Bây giờ đã thỏa mãn rồi."
Tôi bất chợt không kịp phản ứng.
Lâm Tự Sâm cười tủm tỉm nói: "Không cần đi dạo một chút, thỏa mãn rồi, cho nên có thể về. Ừ, cũng để cho Tiểu Lý tan ca sớm chút."
Hỏng bét... Giá trị tức giận không những không còn lại gì, tần số tim đập còn tăng nhanh hơn. Một lúc sau, tôi mới đè nén lại được nhịp tim, dè dặt khen ngợi anh: "Vậy thì anh đúng là một ông chủ không tệ."
"Cảm ơn đã khen ngợi, vậy ngày mai gặp nhé?"
"Ngày mai gặp lại."
Khoát khoát tay tạm biệt anh, tôi xách túi giấy trở về. Đi mấy bước đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tôi lại vội vàng chạy lại.
Lâm Tự Sâm đã ngồi lên xe.
"Chờ một chút." Tôi gọi anh lại, "Lâm Tự Sâm, quên nói với anh, em quyết định ngày mai sẽ không đi Hổ Khâu."
Không chờ anh hỏi, tôi đã tuôn ra một tràng, "Dạo này anh cùng em đi dạo phố đi xem phim, làm mất nhiều thời gian của anh quá, anh không rảnh làm chuyện của mình. Ân Khiết bảo anh thường xuyên gửi email lúc nửa đêm cho cậu ấy, hơn nữa việc bên ngành y anh cũng cần chuẩn bị. Vậy nên ngày mai anh không cần đi chơi với em, cứ làm việc của anh, em cũng có thể làm cùng anh, để anh không phải ngày nào cũng thức đêm. Vậy thôi ạ, bai bai, về đến nhà nhớ nhắn tin cho em."
Không cho anh thời gian phản ứng, tôi nói xong là chạy.
Không ngoài dự đoán, vừa mở cửa phòng ký túc, điện thoại đã vang lên.
Tôi cười híp mắt nhận máy.
Giọng nói của Lâm Tự Sâm bên kia điện thoại hơi ảo não: "Hình như hôm nay uống nhiều, phản ứng cũng chậm chạp hẳn, không đi Hổ Khâu thật à?"
"Không đi đâu, em cảm thấy chúng mình yêu đương mà sắp thành khách du lịch rồi, Chuyết Chính Viên, rừng Sư Tử, bảo tàng Tô Châu, đường Bình Giang, phố Sơn Đường..." Tôi liệt kê một loạt cũng thấy hơi mệt, "Mấy thắng cảnh ở Vô Tích em còn chưa đi xem hết như vậy."
"Giống nhau, rất nhiều chỗ ở Thượng Hải anh cũng chưa đi."
Thế mới nói, Tô Châu vinh hạnh biết bao nhiêu!
"Để sau này đi Hổ Khâu nhé." Lâm Tự Sâm suy tư rồi nói, "Giờ đúng là hơi bận rộn, công ty cũng có một số việc. Hơn nữa gần đây anh đang hoàn thiện một bài luận lúc trước để dang dở."
"Vâng, sau này rảnh rỗi lại đi cũng tốt."
"Nhưng mà Hi Quang, anh muốn chỉnh lại một suy nghĩ của em."
"Gì cơ?" Liên quan gì đến suy nghĩ thế?
"Cùng em dạo phố xem phim, đi chơi khắp nơi, là nhu cầu của anh, không phải là đi theo em. Thời gian hàng ngày của anh đều có một khoảng thuộc về em, không xem là em làm mất."
Tôi cầm điện thoại trố mắt mất mấy giây, sau đó lặng lẽ áp trán lên tấm kính cửa lạnh như băng, để hạ nhiệt bản thân một chút.
"Hơn nữa anh không thức đêm, trước kia anh cũng chỉ ngủ bốn năm tiếng. Nhưng mà em quan tâm anh như vậy, anh vui lắm, ngày mai đến nhà anh nhé?"
"Vâng, anh giúp em tải mấy trò chơi nhỏ về máy tính." Giọng của tôi mềm mại hơn không ít.
"Không được đâu, em cùng làm việc với anh đi."
Gì cơ?
Tôi rời xa tấm kính tức thì, "Không thể là anh nỗ lực làm việc, em ngồi chơi game à?"
"Không được, anh ghen tị."
... Làm một người bạn gái quan tâm săn sóc cũng khó khăn quá đi mất!
- --
Lời tác giả: Xe công vụ có tấm chắn ngăn cách, viết lòng vòng nửa ngày mà không có cách nào đưa vào truyện cho tự nhiên được, đúng là nỗi đau khi viết ở ngôi thứ nhất mà