Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhà của anh có biết anh chê bai nó vậy không...

Sau khi biết căn hộ của tôi chỉ có một phòng dành cho khách, lại còn đã để cho Khương Duệ, nhà Lâm Tự Sâm hết sức may mắn tránh khỏi nguy cơ rò rỉ nước...

Tiệc tân gia vào thứ bảy tôi không mời nhiều người, ngoài Lâm Tự Sâm thì chỉ báo cho lão đại, Tiểu Phượng và Khương Duệ. Kết quả lão đại lại có việc không tới được, nên cuối cùng chỉ có bốn người cùng ăn.

Ít người như vậy, nên tất cả nhất trí bỏ phiếu là tự nấu ăn, mỗi người làm một hai món. Lâm Tự Sâm và Khương Duệ có chút việc bận buổi chiều nên đầu giờ tối mới đến, Tiểu Phượng khá rảnh nên đến sớm chuẩn bị với tôi.

Sau đó cô ấy bổ một quả dưa leo rồi chạy mất.

Tôi: "..."

Chưa từng thấy ai ăn bớt làm dối như vậy.

Nhưng cô ấy cũng hơi chột dạ, nên chạy nhảy hết một vòng trong nhà xong rồi ôm quà vặt trở lại đứng ở cửa phòng bếp, "Dưa Hấu, cậu định nấu món gì thế?"

"Sườn xào chua ngọt và rau cải xào tinh bột viên, đặc sản Vô Tích đấy."

"Thật lợi hại, có thịt nữa!"

"Không thì sao hả, mình luộc một nồi rau cải chắc? Cũng chẳng biết lúc trước là ai nói muốn tự tay làm." Tôi chà đạp cô ấy.

"He he, lúc làm rồi mới thấy khó mà." Tiểu Phượng nhanh trí chuyển chủ đề, "Đúng rồi, cậu không mời mấy người lão đại Tư Tịnh à?"

"Lão đại thì có việc không tới được, còn nói với cậu rồi mà, không báo cho Dung Dung Tư Tịnh."

Bị Tiểu Phượng hỏi, tôi lại nhớ đến chuyện hôm trước bảo sẽ mời mọi người ăn cơm. Nói lời thì phải giữ lời, tôi dừng tay lại, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Trưa mai hẹn mọi người ra ngoài ăn đi, bây giờ cậu rảnh thì nhắn mọi người giúp tớ, nhưng mà cậu và lão đại đừng nhắc đến việc tớ mời khách đến nhà hôm nay đấy."

Nhân tiện gặp Dung Dung, tôi cũng muốn xác nhận xem cô ta giờ thế nào rồi.

Mặc dù cơ bản là tôi không nấu nướng, nhưng dựa theo công thức nấu ăn mà làm thì cũng chẳng có gì khó, chỉ là hơi chậm chút, nhà bếp hơi bừa bộn tí. Cho đến khi tôi hoàn thành tác phẩm vĩ đại của mình, Khương Duệ cuối cùng cũng tới, vừa vào cửa đã bị tôi tóm lấy kéo xuống bếp.

Khương Duệ phản đối dữ dội, "Dù gì chị cũng phải để em liếc nhìn phòng của mình cái đã chứ."

"Em tranh thủ làm việc đi, phòng thì chờ Lâm Tự Sâm tới rồi cùng xem."

"Cái gì cơ?" Mặt nó đầy vẻ mất mát, "Bây giờ ngay cả quyền tự đi xem em cũng không có à?"

Tôi: "... Em đừng bịa ra mấy cái quyền lợi kỳ quái gì nữa đi."

Tôi đã bận rộn hơn một tiếng nên đang muốn nghỉ ngơi một lúc, Khương Duệ lại không chịu cho tôi đi, kéo tôi làm phụ bếp cho nó.

Có vẻ như nó đang muốn thách thức bản thân, vừa ra tay đã muốn làm món khó là cánh gà chiên lòng đỏ trứng muối, bởi vì phải chiên ngập dầu nên toàn bộ quá trình hết sức chấn động lòng người. Tôi ở bên cạnh nó, một lúc đưa cái này một hồi lấy cái kia, rồi phải né tránh dầu bắn tung tóe, còn rối tung hoảng loạn hơn cả lúc tôi tự nấu.

Sắp nấu xong, Lâm Tự Sâm gọi điện thoại tới, tôi đưa tay ra mở loa ngoài, Giọng nói trầm ổn của Lâm Tự Sâm truyền tới: "Anh đến dưới lầu rồi, em xuống đón anh à?"

Đúng là càng ngày càng cao giá, còn muốn tôi xuống đón, tôi có ngồi không đâu. "Thang máy bấm mật mã là lên được, anh ấn số nhà của em trước rồi nhập mã. Mật mã là... anh đoán đi, bốn chữ số."

Tôi không cúp điện thoại, Lâm Tự Sâm cũng không dập máy, vì vậy tôi nghe thấy một tràng âm thanh bấm bàn phím, rồi một giọng nữ máy móc: "Sai mật khẩu, mời nhập lại."

"... Anh không nhớ sinh nhật của em." Tôi lập tức chỉ trích anh.

Lâm Tự Sâm còn ấm ức hơn cả tôi: "Anh cứ nghĩ em để anh đoán thì phải có gì đặc biệt."

"Thế anh nhập mã là gì?"

"Sinh nhật anh."

"..."

Khương Duệ đứng bên cạnh tắt bếp cười lớn.

Tôi cạn lời, lau tay cúp điện thoại đi mở cửa. Khương Duệ dọn cánh gà xong rồi, đi theo sau tôi bình luận đầy hứng thú: "Anh trai này cũng thú vị đấy."

Nó ra vẻ nghiêm túc, "Làm sao giờ, lần đầu gặp mặt em có hơi căng thẳng, nếu anh ấy không qua được bài kiểm tra của em thì sao?"

Tôi tức giận: "Đứng sang một bên, ai cho em tư cách kiểm tra hả."

"Không thì thôi, chị hung dữ gì chứ." Nó hạ giọng, "Nhưng mà chị này, dùng sinh nhật làm mật mã cũng qua loa quá đấy, nếu thế thì ai biết sinh nhật chị cũng đi lên đây được à?"

"Chỗ này làm gì có ai biết chị."

"Cũng đúng."

Tiểu Phượng chú ý tới hành động của chúng tôi, nhiệt tình chạy từ phòng khách ra, "Làm sao đây, mọi người có muốn xếp hàng hoan nghênh không?"

Thế là Lâm Tự Sâm đến muộn vừa ra khỏi cửa thang máy, đã thấy cửa chính mở toang, ba người đang nhìn anh chằm chằm.

Chân anh chậm lại một nhịp, hỏi tôi: "Sao vậy, cửa nhà em không có mật mã à? Anh có thể tự mở, lần này không nhập sinh nhật của anh nữa."

Mọi người bỗng chốc cười vang, bầu không khí lập tức nhẹ nhõm hơn.

Tôi giới thiệu từng người: "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Lâm Tự Sâm, bạn trai tớ. Tiểu Phượng, bạn thời đại học với em, lần trước hai người đã gặp ở tiệc cưới lão đại. Còn đây là em trai ngốc nghếch Khương Duệ của em, giờ đang học ở đại học F."

"Anh đã từng nghe nói về độ khó khi thi đại học ở Giang Tô, đỗ vào trường F đều là vạn người có một, sao có thể ngốc nghếch được."

Lâm Tự Sâm trước giờ rất biết ăn nói, câu đầu tiên đã làm cái đuôi của Khương Duệ vểnh lên, "Ha ha, bình thường thôi ạ, gặp may ấy mà."

Giới thiệu xong xuôi, tôi mới chú ý tới trong tay Lâm Tự Sâm còn xách hai túi nilon lớn, hình như phía trên in tên tiệm cơm, hai mắt không khỏi sáng lên, "Đây là gì vậy? Anh còn mang theo đồ ăn ngoài?"

"Anh đi ngang qua một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng, nên mua mấy món đặc sắc của bọn họ."

Tôi vẫn nói Lâm Tự Sâm trước giờ đều hiểu chuyện mà, lần này mọi người tự nấu không ngon cũng không sao rồi, có bảo hiểm!

"Đưa em đưa em." Tôi ân cần đỡ lấy một túi nilon, nhìn vào trong thấy ba cái hộp lớn, vậy hai túi chính là sáu hộp đó! Bỗng chốc tôi chẳng còn nguyên tắc gì mà nói: "Mật khẩu thang máy là dì Hoàng tới chỗ quản lý cài đặt, em thấy nhìn vào nhiều đồ ăn ngon thế này, đổi thành sinh nhật của anh cũng được."

Khương Duệ cạn lời ngước mắt nhìn trời, "Chị, chẳng phải chị nói chờ anh Lâm tới để cùng đi xem nhà à? Nhanh lên nhanh lên."

Thế là sau khi lăn lộn trong bếp nửa ngày, cuối cùng Khương Duệ đã thấy được căn phòng của mình.

"Cũng được cũng được." Dáng vẻ nó là thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đắc ý: "Cũng không tệ đúng không, đây chính là thành quả sau khi chị trao đổi nhiều lần với nhà thiết kế đấy."

Vẻ mặt Khương Duệ kiểu nghĩ mà sợ: "Nhìn mấy phòng ngoài kia em còn chấp nhận số phận phải làm siêu nhân hồng thiếu nữ rồi chứ."

"Bên ngoài có nhiều màu hồng lắm đâu." Tôi hơi chần chừ hỏi Lâm Tự Sâm, "Phải không?"

Lâm Tự Sâm cân nhắc một chút rồi trả lời: "Anh thấy thùng rác cũng màu hồng, nhưng mà rất đẹp."

"Màu hồng tro, hồng tro không phải là hồng."

"À."

Hai người đàn ông đồng thanh thụ giáo.

Lâm Tự Sâm tự giác hơn nhiều so với Khương Duệ, xem nhà xong thì đi thẳng xuống phòng bếp.

"Anh có biết nấu ăn không vậy?" Tôi đi sau thấy hơi lo lắng, dù sao Tiểu Phượng và Khương Duệ cũng không có vẻ thành thạo lắm.

"Tất nhiên, trước kia anh còn biết phẫu thuật cơ, nấu ăn là gì chứ." Lâm Tự Sâm tràn ngập tự tin.

Tôi: "..."

Nói sao nhỉ...

Dáng vẻ trong bếp của Lâm Tự Sâm nhìn qua thì đúng là ung dung tự tin hơn hẳn Khương Duệ, điệu bộ lúc cắt thức ăn cũng có thể nói là nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui. Nhưng nếu chỉ làm món trứng xào cà chua và tôm rim dứa, thì không cần phải trình ra sơ yếu lý lịch của bác sĩ ngoại khoa để bảo đảm thế đâu...

Cứ thế lung tung rối loạn từng người nấu hết một buổi chiều, rốt cuộc sáu giờ chúng tôi cũng dọn được cơm. Thức ăn mọi người tự nấu và đồ Lâm Tự Sâm mua ngoài mang tới bày cùng nhau, đầy ắp một bàn.

Tiểu Phượng cầm đũa sẵn sàng, Khương Duệ thì nhìn bàn cơm than thở, "Khó tưởng tượng nổi chúng ta bận rộn lâu như vậy, lại là mấy món đơn giản như này."

"Đâu có đơn giản." Tôi gắp một miếng sườn mình nấu, ăn vào, rất hài lòng, "Mọi người ăn món sườn xào chua ngọt này đi, chính tông đấy."

Mọi người rối rít gắp theo. Bất chợt, trên mặt Tiểu Phượng và Khương Duệ lộ ra vẻ khó có thể diễn tả bằng lời.

Vẻ mặt này của họ là sao, chẳng lẽ miếng bọn họ ăn không ngon? Tôi hơi nghi ngờ gắp thêm một miếng, không có vấn đề gì mà, ăn ngon lắm luôn.

Vẻ mặt Khương Duệ đau khổ nói: "Chị, có phải chị đổ cả nửa lọ đường vào không đấy?"

"Không có." Tôi trả lời rất nghiêm túc, "Bốn năm thìa thôi."

Khương Duệ đẩy đĩa sườn đến trước mặt tôi: "Chị tự ăn đi, người Nam Kinh bọn em thật lòng không ăn nổi đồ ngọt như vậy, Vô Tích bọn chị thật kinh khủng."

Tiểu Phượng phụ họa: "Khẩu vị ở quê mình cũng thiên mặn, ở Nam Kinh còn được, vừa tới Thượng Hải đã thấy đồ ăn ở đó thật là ngọt, không ngờ ở Vô Tích các cậu còn ngọt hơn, là ngọt đến b.ến thái."

Cô ấy vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Tự Sâm đang ăn miếng thứ hai, mặt đầy kính nể, "Bạn trai cậu có phải đang hy sinh vì tình không thế?"

Tôi cũng bất chợt nhìn sang Lâm Tự Sâm.

Anh không nhanh không chậm ăn xong miếng sườn thứ hai, cho tôi lời khẳng định tuyệt đối, "Dĩ nhiên là không, anh rất thích."

Tôi đắc ý vô cùng.

Xem xem, Lâm Tự Sâm cũng rất sành ăn đó! Đồ ăn không ngọt thì có thể ăn không? Xào rau cải cũng phải cho thêm ít đường mới tươi ngọt chứ. Dù là trước giờ tôi không nấu cơm, nhưng theo bản năng thì cũng biết được, cái này gọi là đường chảy trong huyết mạch!

Khương Duệ lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía hai món Lâm Tự Sâm nấu: "Món này của anh, không phải cũng cho thêm bốn năm thìa đường chứ?"

"Sao thế được." Lâm Tự Sâm lên tiếng chối phăng, "Anh cho gia vị chính xác theo công thức nấu ăn."

Đũa của Khương Duệ đưa tới.

Lâm Tự Sâm bổ sung nốt nửa câu sau: "Chỉ là lúc anh tìm công thức nấu ăn, là tìm "một số món ăn ngọt"."

Khương Duệ đau khổ buông đũa, khoa trương đưa tay lên che mắt kêu rê.n: "Cuối cùng em đã biết tại sao anh Lâm phải mang đồ bên ngoài tới, thứ anh mang tới không phải là thức ăn, mà là chút lương tâm còn sót lại!"

Mọi người cười ầm, tôi nâng ly lên: "Được rồi được rồi, lần sau mời cơm mọi người nhất định sẽ nhớ bớt đường. Chúng ta cạn ly nhé? Chúc mình tân gia vui vẻ."

Khương Duệ nâng ly: "Cũng chúc em tân gia ké vui vẻ."

Mọi người cười nói chạm ly, bốn ly thủy tinh trên bàn ăn chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.

Có thức ăn do Lâm Tự Sâm mang tới cứu mạng Tiểu Phượng và Khương Duệ, mọi người đều ăn uống hết mình.

Trường của Tiểu Phượng có giờ đóng cửa, cơm nước xong thì phải về trước. Khương Duệ định ở lại đây, còn tuyên bố là sau này mỗi cuối tuần đều tới, dĩ nhiên là tôi rất hoan nghênh. Còn Lâm Tự Sâm, muộn rồi thì cũng phải để anh về thôi, chỉ là làm chủ nhà thì nhất định phải tiễn khách chứ, sau đó anh lại đưa tôi về ~

Thế là một khu nhà bên cạnh cách một con đường, tôi đưa anh anh đưa tôi hơn một tiếng mới xong.

Về nhà vừa vào cửa, thấy Khương Duệ ngồi một đống ở phòng khách với vẻ đang đợi tôi, bất chợt tôi thấy hơi chột dạ.

Quả nhiên Khương Duệ hỏi: "Sao lại lâu như vậy?"

"Cái đó... phải tránh camera."

"À."

Gì mà "À"? Không hỏi tôi vì sao phải tránh camera?

"Em làm sao thế?" Tôi thấy lạ bước tới trước mặt nó.

Sắc mặt Khương Duệ kỳ quái: "Chị, lúc các chị đi xuống quên bỏ rác, nên em xuống để vứt."

"Ừ." Việc này mà cũng định chê trách tôi à? "Mệt lắm hả?"

"Sau đó ở dưới lầu, em thấy anh Trang."

—-

Lời tác giả: Quang điện Quang Tự, tôi rất thích tên này ~ nói đến, ngành quang điện của nước ta thật sự rất lợi hại, số một thế giới, bạn đọc nào hứng thú có thể tìm hiểu xem.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio