Tô Thương gật đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Nếu như cô đã tiếp quản đá Tà Linh rồi, ắt hẳn đã là truyền nhân của Quỷ Minh Tông, lẽ nào Quỷ Minh Tông không có trụ cột sao, tại sao lại để mình cô xuất đầu lộ diện, mặc cho các tông phái và các ngọn núi lớn đùa giỡn, như thế chẳng phải là làm mất đi mặt mũi của Quỷ Minh Tông rồi sao?"
Nghe đến đây, Lan Diệu Y thở dài một hơi, thành thực nói: "Bây giờ, cả Quỷ Môn Tông chỉ còn lại mình tôi mà thôi."
Advertisement
"Sư phụ của tôi, chính là tông chủ đời trước của Quỷ Minh Tông, nhưng bà ấy đã đạt đến cảnh giới kết đan rồi."
Advertisement
Lan Diệu Y vô cùng kiêng kị nói: "Người tu chân nhất định không được tấn cấp lên kết đan!"
"Sư phụ của tôi, bà ấy cả đời không tranh không giành, thậm chí còn rất ít khi ra ngoài, trên thế gian này hầu như không ai quen biết bà ấy."
"Bà ấy tu luyện tà ác, nhưng không bao giờ chủ động ra tay giết hại, tu luyện cần dùng tới tinh huyết, nhưng mà bà ấy chỉ lấy nó từ những người sắp chết hoặc mới chết, cả đời bà ấy chưa từng giết hại một ai."
Lan Diệu Y nói tiếp: "Cho nên, năm đó ông cố Tô Vô Kỵ của anh hoàn toàn không có git chết sư phụ của tôi, bởi vì ông ấy nhìn thấy sự lương thiện ở trong con người bà ấy."
"Sư phụ của tôi cũng không làm cho Tô Vô Kỵ thất vọng, chỉ cần bà ấy lạm sát kẻ vô tội thì trong vòng ba năm rưỡi đã có thể ngưng kết kim đan, đạt được cảnh giới kết đan."
"Nhưng bà ấy lại giữ vững bản tâm của mình, chịu đựng sự cám dỗ được nhanh chóng thăng cấp, bà ấy đã kiên trì được hơn năm, cuối cùng cũng thành công kết đan."
"Sư phụ tôi là một người tốt như vậy, nhưng, thiên đạo pháp tắc lại cũng quyết không buông tha cho bà ấy."
"Sau khi kết đan xong, thì bà ấy bị những hiện tượng lạ quấy nhiễu, bất kể là ngày hay đêm, đều đau đến mức chết đi sống lại, cho đến khi không chịu đựng được nữa, bà ấy thậm chí còn nghĩ đến cái chết, nhưng cũng may có tôi khuyên can."
Lan Diệu Y lại nói tiếp: "Khoảng bảy năm trước, sau khi sư phụ tôi kết đan được đến ngày thứ năm, thì bà ấy cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, liền đi về phía núi Côn Luân, mượn đường của gia tộc Tây Môn, thông qua Tinh không cổ lộ rời khỏi trái đất."
"Đã qua lâu như vậy rồi, không biết bây giờ sư phụ của tôi như thế rồi nữa, ở ngoại vực có tốt hay không." Nói đến sau cùng, trong ánh mắt của Lan Diệu Y lóe lên một tia hoài niệm.
"Thì ra là vậy."
Tô Thương nghe đến đoạn này, trong lòng có chút kinh ngạc, anh không ngờ bảy năm trước ở trái đất đã có một người tu chân đạt được cảnh giới kết đan.
Vốn dĩ anh còn nghĩ, sau khi đạt được Trúc Cơ thì đã là vô địch thiên hạ rồi, bây giờ xem ra, trái đất cũng không hề đơn giản nha.
"Cậu chủ, tôi là Cửu Vĩ Hồ, không giống với loài người, yêu tộc chúng tôi khi đạt đến trúc cơ thì chính là đã đạt tới đỉnh phong rồi."
Lúc này, A Ly cảm nhận được mối bận tâm của Tô Thương, liền dùng linh hồn để truyền âm nói: "Không phải cảnh giới kết đan thì không có ai là đối thủ của tôi cả!"
"Mà cảnh giới kết đan...nghe cái con đ này nói, người tu chân ở cảnh giới này đều sẽ gặp những hiện tượng lạ, đau đến không muốn sống, trái đất ắt hẳn sẽ không có những người này rồi."
A Ly cười trấn an nói: "Cho nên, cậu chủ, cậu không cần phải lo lắng."
"Ha ha, tốt, A Ly, chuyến đi Võ Đang này đều nhờ cô...ừm, đợi đã."
Bỗng nhiên, Tô Thương biểu cảm cổ quái nói: "Lúc nãy cô vừa gọi Lan Diệu Y là gì?"