Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh và tôi nếu thật sự đánh một trận, thì chỉ có thể nói là ngang tay nhau, chưa biết được là ai thắng ai thua."
Thạch Cửu Thiên trầm giọng nói: "Nói đi, anh đang có ý đồ gì?"
Advertisement
"Ha ha, không ngờ Thạch thiếu gia lại coi trọng tôi đến thế, cũng được, nói với anh cũng không sao."
Tây Môn Hổ Tiếu cười nói: "Lúc nãy anh nói không sai, chúng ta có thể đánh ngang tay nhau, nhưng chính bởi vì như thế, tôi mới bỏ cuộc trận đấu này."
Advertisement
"Tôi không muốn liều mình sống chết với Thạch thiếu gia, lưỡng bại câu thương, như vậy thì không có ý nghĩa gì cả."
Tây Môn Hổ Tiếu nói tiếp: "Thay vì như vậy, chẳng thà tôi bỏ trận đấu này, chủ động đi vào khu dự bị."
"Trong nửa đầu của vòng đầu tiên, các thiên tài thực sự ở mỗi bảng đấu sẽ bộc lộ ra hết tài năng của mình, đến nửa vòng sau, tất cả những người còn lại tôi đều có thể dễ dàng giải quyết rồi."
Tây Môn Hổ Tiếu cười nham hiểm nói: "Đến lúc đó, tôi không cần tốn nhiều công sức mà cũng đã lấy được một vé vào vòng thứ hai."
"Thạch thiếu gia, nếu như có cơ hội, chúng ta sau đó lại đấu với nhau cũng không muộn, ha ha ha." Tây Môn Hổ Tiếu thoải mái cười to.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở nơi đó lập tức phản ứng lại.
"Hay nha, Tây Môn Hổ Tiếu đúng là thông minh mà!"
"Đúng là như vậy, thay vì hai bên đều bị tổn hại, chi bằng giữ sức lại, dù sao ngoài vị trí đứng đầu mỗi bảng ra thì còn có tám cái vé vớt để vào vòng hai nữa mà."
"Biết tiến biết lùi, Tây Môn Hổ Tiếu này không đơn giản nha!"
...
"Hừ!"
Thạch Cửu Thiên không cam lòng, lạnh lùng chăm chú nhìn Tây Môn Hổ Tiếu, trầm giọng nói: "Tây Môn Hổ Tiếu, anh là sợ tôi giết chết anh ở trên lôi đài chứ gì!"
"Thạch thiếu gia thật biết nói đùa, giữa chúng ta không thù không oán, cứ coi như là đấu với nhau thật đi thì cũng chỉ là thi đấu thôi mà." Tây Môn Hổ Tiếu nói.
"Không thù không oán sao?"
Thạch Cửu Thiên híp hai mắt lại, lạnh lùng cười nói: "Tây Môn Hổ Tiếu, anh thật biết cách quên đó!"
"Thạch thiếu gia, sao lại nói như vậy?" Tây Môn Hổ Tiếu nghi hoặc nói.
"Ha ha, tối hôm qua, chuyện anh sai người đến ám sát tôi, lẽ nào bây giờ đã quên rồi sao?" Thạch Cửu Thiên nói thẳng ra hết.
Oa!
Lời này vừa nói ra, thì hiện trường sôi trào lên.
"Cái gì, Tây Môn Hổ Tiếu thế mà phái người đi ám sát Thạch Cửu Thiên sao!"