Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này khi nghe thấy ở đây có nghiệt dư của nhà họ Tô, tất cả mọi người đều nín thở, vô cùng sợ hãi.
"Người nói chuyện là lão tổ tông Tây Môn Phong Vân, chủ nhân Tây Môn, ông ta đang nhìn Tô Thương, vậy chẳng lẽ Tô Thương là con cháu của Tô Vô Kỵ sao?"
Advertisement
"Tô Vô Kỵ, Tô Thương... Chết tiệt, hèn gì Tô Thương lại kiêu ngạo như vậy. Ngày hôm qua ở Xuân Quang Lâu, cậu ta dám ngủ với Lan Diệu Y, hôm nay lại ở trước mặt biết bao nhiêu người mà đùa giỡn Triệu Chỉ Nhược, hơn nữa đã chiếm được Thiên Sơn Tuyết, minh chủ của núi Cửu Phong, hóa ra lai lịch của cậu ta lại lớn như vậy!”
"Lúc trước tôi còn tưởng rằng cậu ta xuất thân từ một trong mười cổ tộc lớn ở nước Hoa, mà không ngờ rằng, cậu ra không phải người của cổ tộc."
Advertisement
"Con cháu của Tô Vô Kỵ, thân phận này cũng không kém cạnh cổ tộc nhỉ. Chẳng qua lá gan của cậu ta lớn thật, năm đó có nhiều tông phái ở những ngọn núi nổi tiếng liên thủ tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Luân như vậy, cậu ta lấy dũng cảm ở đâu mà dám tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái vậy, không sợ bại lộ thân phận, nhân vật lớn của các tông phái lớn sẽ diệt cỏ tận gốc sao?"
"Cái này thì có tính là gì, chẳng lẽ ông đã quên mất rồi sao, phía sau Tô Thương có người bảo vệ hình như là Lục Địa Võ Thần, có thể bảo vệ cậu ta không lo ngại gì."
"Không sai, khoảng hơn hai mươi năm trước, đã có một người nghiệt dư của nhà họ Tô, mang theo vị Lục Địa Võ Thần cuối cùng của nhà họ Tô tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái năm đó, người thời xưa của các đại tông phái, không ai dám ra tay cả."
"Tôi nghe nói, vị Lục Địa Võ Thần kia của nhà họ Tô có bản lĩnh phi thường, nếu như dùng hết sức mạnh để ra tay thì có thể chiến đấu cùng với các sức lực chiến đấu đỉnh phong của vùng núi tế trời, vùng núi giữa núi và biển, vùng núi nơi thâm sâu vân vụ và các thế lực lớn khác, bởi vậy mới không ai dám đứng ra làm người dẫn đầu, mặc cho người nghiệt dư của nhà họ Tô kia ung dung rời đi, xem ra Tô Thương là muốn noi theo rồi."
...
Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu bàn tán về thân phận chắc chắn không thể nghi ngờ gì nữa của Tô Thương.
Trên ghế cao, trong mắt Thiên Sơn Tuyết tràn ngập lo lắng, không nghĩ tới Tây Môn Phong Vân lại biết được thân phận của Tô Thương.
"Ông chủ Tây Môn, cái gì mà nghiệt dư của nhà họ Tô, có phải ông nhầm lẫn rồi hay không?" Thiên Sơn Tuyết thản nhiên nói.
"Không đâu."
Tây Môn Phong Vân khẽ cười nói: "Minh chủ Thiên, cô không cần phải đánh lừa dư luận đâu, thân phận của Tô Thương, tôi đương nhiên sẽ không nhìn lầm."
"Thật vậy sao."
Thiên Sơn Tuyết thấy Tây Môn Phong Vân đã xác định như thế, sắc mặt không tốt nói: "Ông chủ Tây Môn, Tô Thương là chồng của tôi, tôi hy vọng ông trước khi làm bất cứ chuyện gì thì phải suy nghĩ kỹ rồi hãng làm. Núi Cửu Phong chúng tôi cũng không thua kém gì gia tộc Tây Môn của ông, ông nội của tôi, Thiên Niên Sái, đang trên đường tới đây, có lẽ sẽ đến núi Võ Đang nhanh thôi."
"Minh chủ Thiên, cô đang uy hiếp tôi sao?" Tây Môn Phong Vân cũng không tức giận, mà chỉ nở một nụ cười.
Thiên Sơn Tuyết đón nhận ánh mắt của Tây Môn Phong Vân, nói năng đúng mực: "Ông có thể cho là như vậy."
"Ha ha!"
Tây Môn Phong Vân cười khẩy nói: "Thiên Sơn Tuyết, mặc dù cô là minh chủ của Cửu Phong, thế nhưng tư cách và từng trải của cô vẫn còn nông cạn. Trong mắt tôi, cô vẫn luôn là vai dưới, ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện, núi Cửu Phong cũng không tới phiên cô quyết định!"