Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão môn chủ?
Để lại thư cho con cháu nhà họ Tô?
Advertisement
"Cái lão môn chủ này, thật sự không hề đơn giản nha, năm đó đã cứu ông nội mình, lại dẫn đường cho núi Cửu Phong, rất nhiều chuyện đều có bóng dáng ông ấy, có thể nói, ông ấy vô hình chung chính là bàn tay lớn nhất thao tung mọi chuyện rồi."
Tô Thương âm thầm phân tích: "Tất cả những chuyện ông ấy làm, cuối cùng là có ý gì chứ, và tại vì sao lại làm vậy?"
Advertisement
"Trước mắt thấy được, tất cả những chuyện mà lão môn chủ làm, đối với mình và nhà họ Tô đều là có lợi, chẳng lẽ là ông cố mình để ông ấy làm như vậy sao?"
Tô Thương nghĩ mãi không ra, sau một lúc, ánh mắt nhìn lên người Vương Trọng Vân, gật đầu nói: "Môn chủ mời, tôi tất nhiên có thời gian rồi, làm phiền tiền bối dẫn đường trước."
"Ha ha, được."
Vương Trọng Vân vuốt vuốt râu, cười lên một tiếng thoải mái, sau đó nhìn những nhân vật lớn xung quanh, khẽ cười nói: "Các vị, tôi phải xử lý chút chuyện riêng, không tiếp đãi mọi người được rồi."
"Trận đấu tiếp theo, phiền các vị duy trì trật tự ở đây một chút, tôi đi trước đây."
"Vương môn chủ, ông cứ yên tâm đi, ở đây có chúng tôi rồi." Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói.
"Đúng vậy."
Trương Thiên Lôi nhìn thoáng qua Tây Môn Phong Vân, giọng điệu có vẻ uy hiếp, lạnh lùng nói: "Có lão phu ở đây, bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng làm loạn."
"Ha ha, được, thế thì nhờ mấy vị rồi."
Vương Trọng Vân gật đầu, sau đó liền nhún người nhảy lên, từ từ đứng trước mặt Tô Thương.
"Tô thiếu gia, mời đi theo tôi."
Vương Trọng Vân lộ ra một nụ cười với Tô Thương, sau đó liền đi trước dẫn đường.
Tô Thương không lập tức đuổi theo, mà đi đến trước mặt Tô Du Du.
"Cha, cha muốn cái linh kiện của chị gái xinh đẹp kia làm gì?" Lúc đó, Tô Du Du tò mò hỏi, đôi mắt to đẹp nhìn qua Tô Thương.
Tô Thương nghi ngờ hỏi: "Du Du, sao con biết cha muốn ngọn tháp kia."
"Hì hì, đoán."
Tô Du Du nhí nha nhí nhảnh cười nói: "Cha, Du Du vẫn luôn nhìn cha đấy, sau khi cha thấy cái linh kiện nhọn kia, hai mắt đều sáng lên. vì thế mới cố ý tiếp cận cái chị gọi là Triệu Chỉ Nhược xinh đẹp đó chứ gì."
"Ha ha, Du Du thật thông minh."
Tô Thương vuốt vuốt cái đầu nhỏ của con gái, không giấu diếm mà nói: "Trên người cha, có một cái tòa tháp nhỏ bị thiếu, cái đồ vật nhọn đó, chính là ngọn tháp, cha cần nó, như thế mới có thể tạo thành một cái tháp hoàn chỉnh được."
"Thì ra là cha muốn chơi trò ghép hình đó hả."
Tô Du Du như hiểu ra, sau đó hình như nghĩ đến chuyện gì, mà nói: "Cha, ông cố con cũng có một cái bảo bối, giống như một cái tháp nhỏ không hoàn chỉnh, nhìn thì thấy giống như là tầng thứ tư hay thứ năm gì của cái tháp ấy."