Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không, không, không."
Vương Dương Minh khẽ cười nói: "Tô thiếu gia, hơn một trăm năm trước, cậu đã đến trái đất rồi, khi đó, cậu vẫn là Tiên đế tối cao, không thua gì tam đại tiên đế Ngoại vực."
Advertisement
"Lời bần đạo đã nói ra, thì chắc chắn là thật, năm đó, là cậu để Tô Vô Kỵ mạo hiểm độ kiếp, chuyện này không phải giả." Vương Dương Minh nói nghiêm túc.
"Hơn một trăm năm trước, tôi đã đến trái đất sao?"
Advertisement
Tô Thương nhíu mày sâu hơn, nghi ngờ nói: "Coi như ông nói thật, thế vì sao tôi lại làm như thế?"
"Cái này hả."
Vương Dương Minh úp mở nói: "Bây giờ nói chuyện không tiện, cậu chờ bần đạo mấy ngày, tôi sẽ nói rõ chuyện năm trước cho cậu."
"Được!"
Tô Thương gật đầu trả lời, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu ông nói không rõ ràng tất cả những lý do đó, đừng trách tôi không khách khí!"
Vương Dương Minh chỉ nói một nửa sau đó im lặng không nói nữa, nội dung cuộc nói chuyện như vậy khiến Tô Thương rất bất mãn nên giọng nói càng lạnh lùng hơn.
"Ha ha, Tô thiếu gia, tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng mà." Vương Dương Minh cười nói.
"Tốt nhất là như thế!"
Tô Thương sắc mặt khó coi uy hiếp, sau đó dò hỏi: "Ông nói cho tôi biết, bây giờ ông cố Tô Vô Kỵ của tôi còn sống hay đã chết?"
"Ông ấy còn sống."
Vương Dương Minh không giấu diếm mà nói: "Tô Vô Kỵ khiến người khác rất khâm phục nha, ông ta đi lên con đường tối cao, cho dù là cậu lúc trước, cũng khen không ngớt lời, cực kỳ bội phục."
"Còn về nơi ở của Tô Vô Kỵ...hết sức kỳ lạ, tôi đoán không ra, nhưng ông ấy chắc chắn còn ở trái đất."
Vương Dương Minh đầu tiên là trả lời, sau đó nói: "Tô thiếu gia, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi giặt quần áo lót cho mẹ vợ đây."
"???"
Tô Thương đột nhiên sững sờ, đây không phải đang nói chuyện quan trọng hay sao, sao đột nhiên đi giặt quần áo lót rồi, mà lại còn giặt cho mẹ vợ nữa chứ?
"Aiya, bần đạo số khổ mà, Tô thiếu gia, cậu có chỗ không biết rồi, bây giờ, bần đạo không bằng một con chó, ở rể trong nhà người khác, cả ngày bị người khác chửi tới quát lui, ăn cơm cũng không được ngồi trên bàn, phải ngồi chồm hổm dưới đất mà bưng bát cơm ăn đây này"
Không đợi Tô Thương mở miệng, Vương Dương Minh liền thổ lộ ra những nỗi khổ thầm kín của mình, tủi thân nói: "Vợ thì cứ động một tí lại đánh tôi một bàn tay, mẹ vợ không hài lòng cũng quất ngay vào miệng, bà nội vợ nhìn tôi cũng không vừa mắt, thường xuyên đánh đập tôi, khiến cho miệng tôi bị đánh đến méo đây rồi."
"???"
Tô Thương dừng một chút, không tin được mà nói: "Lão môn chủ, ông đang đùa tôi đó hả?"