Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tuyệt...Tuyệt Tử!"
Mặc Đao nghe đến đây, lập tức kinh ngạc vô cùng, nhìn lão độc vật với ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Advertisement
"Con không cần nhiều lời, bây giờ sư phụ vẫn chưa thể để lộ ra thân phận của mình, ắt hẳn con cũng biết, là sư phụ tu luyện chính là bí thuật luân hồi, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn đạt được đến đỉnh phong."
Lâm Uyên bí mật truyền âm: "Con cũng không cần nghi ngờ thân phận của sư phụ, dựa vào thủ đoạn của sư phụ, muốn giết con không có gì khó khăn, không cần thiết phải lừa con, hơn nữa, cờ Bách Độc vật chí bảo của vùng đất thâm sâu vân vụ, chính là đang ở trên người sư phụ, con chắc cũng đã cảm nhận được một phần khí tức của cờ Bách Độc rồi."
Advertisement
Nghe đến đây, Mặc Đao đã hoàn toàn tin tưởng lời của Lâm Uyên nói, sự nghi hoặc trong ánh mắt của anh ta đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kích động không thôi, khóe mắt ươn ướt.
"Được rồi, tối nay sư phụ sẽ đến tìm con, cùng con trò chuyện thâu đêm, bây giờ con nhận thua đi, bảo toàn thực lực, đánh thắng vòng vé vớt."
Lão độc vật khẽ cười nói: "Dựa vào thực lực của con, tiến vào mười vị trí không vấn đề gì lớn, đừng để người ta xem thường vùng đất thâm sâu vân vụ của chúng ta."
Đối với đứa học trò này, lão độc vật vô cùng tán thưởng, bởi vì Mặc Đao chính là thiên tài thiên phú nhất mấy trăm năm nay của vùng đất nơi thâm sâu vân vụ.
Cho nên, lão độc vật không muốn đánh Mặc Đao bị thương, thế là đành dùng linh hồn truyền âm.
Mặc Đao gật đầu, anh ta biết sư phụ không muốn để lộ ra thân phận, thế là dù có nhiều lời muốn nói nhưng cũng không tiện nói lúc này.
Sau khi dừng lại vài giây, Mặc Đao hướng về phía Lâm Uyên chắp tay lại nói: "Tài nghệ độc thuật của cậu vượt xa tôi, tôi nhận thua, lần sau có cơ hội lại tìm cậu để xin chỉ bảo."
Nói xong, Mặc Đao không hề do dự liền nhảy xuống lôi đài, đầu không hề ngoảnh lại mà rời khỏi nơi đó.
Các khán giả dưới lôi đài đều ngây ngẩn cả người, tình huống gì vậy, người thi đấu ở bảng này đều có tính tình như vậy sao, chưa đánh đã nhận thua rồi?
Nhưng.
Chửi thì chửi, nhưng mọi người cũng vẫn hiểu được, dù sao cái thứ đồ độc công này quá khó giải, đánh hay không đánh chính là chết người.
Thực lực cách xa quá lớn, không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng để giành lấy.
Nhưng trong mắt mọi người, Mặc Đao và tên thiếu niên thiên tài Lâm Uyên này mặc dù có khoảng cách nhưng cũng có thể đánh với nhau một trận.
Mà Mặc Đao lại không có làm như vậy, có lẽ là anh ta muốn giống như Tây Môn Hổ Tiếu, định bảo toàn sức lực, để thông qua vòng vé vớt để tấn cấp.
Tóm lại.
Trận đấu ở bảng thứ kết thúc rồi, Lâm Uyên đến từ thành phố nhỏ nơi biên giới thành công tấn cấp.
Trong chốc lát, rất nhiều người bàn tán về lai lịch của Lâm Uyên.
"Người thiếu niên này chỉ mười mấy tuổi, nhưng thực lực lại mạnh như thế, không thể xem thường được."
"Có lẽ là cậu ta che giấu thân phận, làm gì có thành phố nhỏ nơi biên giới nào lại có thể tạo ra loại thiên tài này, một thân độc công thâm sâu khó lường, khiến cho Mặc Đao thiếu gia đều phải bái phục chịu thua."
"Cậu ta chắc đến từ thập đại cổ tộc rồi, mặc dù thập đại cổ tộc không nhúng tay vào chuyện của giới luyện võ, nhưng người đứng đầu đại hội võ thuật làn này có thể nắm giữ toàn bộ giới luyện võ, khó đảm bảo bọn họ sẽ không động lòng lắm."
"Có khả năng này, đại hội võ thuật năm nay, nhiều nhân tài lắm, lúc trước có một Vương Phú Quý, bây giờ lại có thêm một Lâm Uyên."