Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sau khi dùng đan dược, trong khoảng thời gian ngắn tôi đã có thể kéo dài một cảnh giới, tiểu dư nghiệt nhà nhóc lấy gì ra để đánh với tôi hả?"
Mặt Tống Thanh Dương âm trầm, chậm rãi bước đến bên cơ thể đã bị trọng thương của Tô Du Du.
Advertisement
Sắc mặt Tô Du Du lúc này trắng bệch, Tống Thanh Dương chỉ cần tung ra một quyền là có thể khiến cô bé ấy mất đi khả năng chiến đấu.
Lúc này nhìn thấy Tống Thanh Dương đang đi đến chỗ mình, Tô Du Du hai mắt đỏ tươi nắm chặt lấy nắm đấm, không hề có ý gì gọi là chịu thua mà cắn chặt răng, chủ động xông đến Tống Thanh Dương.
Advertisement
Ầm!
Nhưng chỉ ngay sau đó, Tống Thanh Dương lại bất ngờ ra tay, chỉ một đòn thôi đã khiến Tô Du Du ngã ầm xuống đất lần nữa.
Phụt...
Nhưng lần này, Tô Du Du ngã xuống không dậy nổi, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt sàn của võ đài, hơi thở cũng trở nên gấp gáp khó khăn hơn.
"Ha ha ha! Một quyền cũng chịu không nổi!"
Tống Thanh Dương lộ ra điệu cười khinh bỉ, sau đó mắt híp lại, không hề có ý tốt đi đến bên Tô Du Du đang nằm hấp hối.
Lúc này cả khán đài nhốn nháo cả lên.
"Khốn kiếp! Làm bừa! Đánh không lại lại lấy thuốc ra uống, thật không công bằng!"
"Đúng đó! Lên án mạnh mẽ Tống Thanh Dương, thật quá hổ thẹn!"
"Nghe nói núi Thanh Thành là nơi luyện chế đan dược sớm nhất, đoán chừng vẫn còn rất nhiều đan dược thượng cổ như thế này, chỉ là không biết sau khi dùng xong liệu có hại cho cơ thể hay không."
"Đan dược thượng cổ tồn tại đến ngày hôm nay đã ít nay lại càng ít, hiệu quả cũng suy giảm rất nhiều, nhưng nâng cao một cảnh giới thì thật là quá đáng, chỉ e là bây giờ Tống Thanh Dương đã có thể thách đấu với một cao thủ trong cấp bậc này là Vương Dã đạo trưởng rồi.”
"Trọng tài cũng không cho dừng trận đấu, xem ra là ngầm đồng ý cho Tống Thanh Dương dùng đan dược rồi. Cũng đúng thôi, thiên hạ có nhiều tông phái võ thuật đến thế, biết bao nhiêu là thế lực lớn, biết bao nhiêu là thủ đoạn, đan dược thượng cổ cũng chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi."
"Tô Du Du thảm rồi, thực lực chênh lệch quá lớn, tôi còn tưởng cô bé ấy có thể thăng cấp nhưng giờ xem ra là không ổn rồi."
...
Trên tòa ghế cao.
"Bỉ ổi!"
Thiên Sơn Tuyết nhìn thấy Tô Du Du bị đánh trọng thương, lập tức đứng phắt dậy, ánh mắt tràn ngập lo lắng, sau đó lạnh lùng nói: "Sơn chủ Thanh Thành, đệ tử môn đồ của ông đều là loại tiểu nhân hèn hạ đê tiện như vậy sao?"
"Minh chủ Thiên, cô có ý gì hả?"
Sơn chủ Thanh Thành vuốt chòm râu, cười nhẹ rồi nói: "Con gái Tô Du Du của cô, vốn dĩ cũng không sử dụng sức mạnh của chính mình, dựa vào cái gì mà không cho đồ đệ của tôi dùng đan dược thượng cổ chứ?"
"Hơn nữa, trọng tài cũng không hề ngăn cấm vậy tức là có thể dùng đan dược, cô đừng có mà sỉ nhục đồ đệ của tôi." Sơn chủ Thanh Thành trầm giọng nói.