"Mọi người nhanh nhìn kìa, Tô Thương không trèo lên lôi đài, anh ta trực tiếp đến chỗ Tống Thanh Dương rồi, sẽ không phải vì muốn báo thù cho con gái Tô Du Du của anh ta chứ?"
"Hôm qua lúc Tô Du Du bị hành hạ, Tô Thương lại không ở tại hiện trường, chỉ sợ thật sự là Tô Thương đến báo thù."
Advertisement
"Ha ha, Tống Thanh Dương là thiên tài núi Thanh Thành, dù là không uống Thượng cổ đan dược thì cũng là thần tông trung kỳ, hơn nữa người ngồi trên cao kia của núi Thanh Thành cũng sẽ nhìn thấy hết mọi chuyện, báo thù hả? Tô Thương dám sao?"
...
Mọi người tại hiện trường bàn luận ầm ĩ, tất cả đều hứng thú nhìn vào Tô Thương.
Advertisement
"Tống Thanh Dương?"
Lúc này, Tô Thương giận không kiềm được, đi đến trước mặt Tống Thanh Dương, khoảng cách giữa hai người còn chưa tới mét nữa.
"Đúng vậy, chính là tôi."
Tống Thanh Dương nghênh tiếp ánh mắt của Tô Thương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói: "Tô Thương, anh đến tìm tôi, là vì chuyện của Tô Du Du à?"
"Xem như mày tự mình biết mình đó."
Tô Thương mặt trầm như nước, giọng điệu lạnh lùng nói: "Nếu mày đã biết, tao không nói gì thêm nữa, chịu chết đi!"
"Ha ha!"
"Đúng là trò cười!"
Tống Thanh Dương nghe vậy, liên tục cười lạnh nói: "Tô Thương, chỉ là một nghiệt dư của nhà họ Tô, cũng muốn giết tao sao?"
"Cuộc thi ngày hôm qua, thật đáng tiếc, mày không tận mắt thấy, chẳng qua chỉ là có người nói lại cho nghe mà thôi nhỉ."
Tống Thanh Dương lộ ra một nụ cười khinh miệt, chỉ ở giữa lôi đài, sau đó cười lạnh nói: "Ngay tại lôi đài trên kia, con gái của mày bị tao đánh cho hộc máu không ngừng, khuôn mặt nhỏ trắng bệnh hết, có điều, con bé này cực kỳ bướng nha, dù bị đánh thế nào cũng không chịu nhận thua."
"Thế là tao bóp lấy cổ con bé, giơ nó từ dưới đất lên, cũng là dùng cái tay này bóp nè."
Vừa nói, Tống Thanh Dương giơ tay phải của mình ra, thoải mái cười nói: "Tô Thương, mày ngửi một chút, bây giờ ở một bên tay này của tao, còn có mùi máu tươi của con gái mày đó, ha ha ha, cái thứ nhỏ đó....A!"
Tông Thanh Dương đang nói, nhưng vào lúc này, Tô Thương vừa mới động suy nghĩ, liền lấy ra kiếm Thương Khung, nhắm ngay cánh tay của Tống Thanh Dương, trực tiếp chém đứt lìa.
Tống Thanh Dương theo đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau một giây, cánh tay phải của anh ta liền bị chặt đứt rơi xuống đất, máu tươi chảy đầm đìa, xương trắng lòi ra...
Một kiếm, chặt đứt cánh tay Tống Thành Dương!
Trong khoảnh khắc đó, Tống Thanh Dương kêu lên thảm thiết, vang vọng bốn phía, thê thảm vô cùng.
Vù!
Cảnh tượng vừa mới xảy ra, khiến cho mọi người đều trợn mắt há miệng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Chuyện này...chuyện này thật là ác độc quá đi!"
"Không hổ là con cháu của Tô Vô Kỵ, làm việc gọn gàng."
"Tô Thương vậy mà chặt đứt cánh tay của Tống Thành Dương, cmn, tôi không nhìn nhầm chứ."
"Tống Thanh Dương đáng đời lắm, hôm qua trước mặt mọi người tra tấn Du Du còn chưa tính sổ, quan trọng là ở trước mặt Tô Thương, còn nhắc đến chuyện con gái bị sỉ nhục, đến mức bị thương nặng mà hôn mê, đừng nói là Tô Thương, dù là bất kỳ kẻ nào khác đều sẽ giận không kiềm được, một cánh tay cũng tính là nhẹ rồi."