Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vì thế mà quyền phát biểu của vùng núi tế trời bọn anh ở giới luyện võ cũng bị khiêu chiến."
Advertisement
Thạch Cửu Thiên nói tiếp: “Em họ, bây giờ em là điện chủ Dược Vương điện phải chứ.”
Advertisement
“Thời gian trước có thế lực hạng nhất, nghe theo mưu kế của gia tộc Tây Môn, tạo áp lực cho Dược Vương điện, họ muốn giành tài nguyên tu luyện.”
“Nếu như là trước kia, loại chuyện này căn bản sẽ không xảy ra, dù sao hàng năm Dược Vương điện đều cống nạp cho ba thế lực lớn là vùng núi tế trời, vùng thâm sâu vân vụ, vùng đất giữa núi và biển, vùng núi tế trời của chúng ta, thì lấy những vật phẩm từ Dược Vương điện.”
Thạch Cửu Thiên kiêu ngạo nói: “Có núi Thái Sơn chúng ta chiếu cố, cho dù là Tây Môn Phong Vân, anh cũng không dám làm càn, một mình ông nội anh, cũng có thể áp chế được gia tộc Tây Môn khiến họ không thể ngóc đầu lên được.”
“Nhưng giờ thì không được rồi, ông nội chỉ còn đúng một lần sử dụng thời cơ thần công của núi Thái Sơn, bởi vậy mới lựa chọn im lặng, chưa từng hỏi chuyện Dược Vương điện bị chèn ép.”
“Không chỉ có ông anh, lão Độc Vật tu luyện bí thuật Luân Hồi của vùng thâm sâu vân vụ, cũng mất tích vài chục năm rồi.”
Thạch Cửu Thiên tiếp tục nói: “Ba thế lực lớn, chỉ còn lại ông lão ở vùng giữa núi và biển.”
“Nhưng, ông lão ở núi Lao Sơn không có ý định hỏi đến công việc của giới luyện võ, ông ấy một lòng muốn khiêu chiến với Thiên Cơ Môn của Võ Đang, đoạt lại danh hiệu đạo giáo chính thống, để vùng đất giữa núi và biển là đạo giáo đứng đầu thiên hạ.”
Thạch Cửu Thiên gượng cười nói: “Cho nên năm nay, Lao Sơn cũng không phái thanh niên anh tuấn đến tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, chỉ có ông lão của Lao Sơn đến thôi, tĩnh dưỡng ở bên ngoài Võ Đang cổ trấn, chờ tham gia cuộc khiêu chiến của các ngọn núi nổi tiếng kia.”
“Bây giờ giới luyện võ, người thực sự có thể chống lại Tây Môn Phong Vân, hầu như rất khó để tìm ra được mấy người.”
Thạch Cửu Thiên chợt nhớ tới A Ly, liền cười nói: “Nhưng người bảo vệ này của em, chắc cũng được tính là một người, có cô ấy, nếu em náo loạn ở đại hội võ thuật trăm phái, thì tất nhiên sẽ có thể toàn thân trở về, các tông phái lớn không ai có thể ngăn cản được em.”
“Nhưng, em họ à, thời gian ở đại hội võ thuật trăm phái, em nhất định phải cẩn thận, không nên cảm thấy bản thân là người tu chân luyện khí tầng thứ chín, thì phớt lờ hết mọi cứ.”
Thạch Cửu Thiên nhìn về phía Tô Thương, nhắc nhở: “Không chỉ anh có át chủ bài, hai mươi người mạnh của đại hội, chắc hẳn đều có bí thuật riêng biệt của chính họ, không thể khinh thường được.”
“Nhất là Vương Dã của Võ Đang và phật tử Vô Cơ, nếu như gặp phải bọn họ, tuyệt đối không thể phớt lờ.” Thạch Cửu Thiên nghiêm túc nói.
“Ừm, cảm ơn anh họ đã nhắc nhở.” Tô Thương gật đầu cười nói: “ Em sẽ làm việc cẩn thận.”
“Như thế thì tốt.” Thạch Cửu Thiên nhẹ nhàng gật đầu.
Rầm!