Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tên Tây Môn Hổ Tiếu đó, chỉ là chó má mà thôi, Tô thiếu gia nói rất đúng, không đáng đâu."
Nói đến đây, ánh mắt Trương Thiên Lôi nhìn vào Tô Thương, cảm kích nói: "Tô thiếu gia, vừa rồi nhờ có cậu khuyển nhủ Trương Mộ Cổ, lão phu ở đây cảm ơn cậu."
Advertisement
"Ông nội Trương khách sáo rồi."
Tô Thương mỉm cười đón nhận, sau đó nói: "Mặc dù chúng tôi gần đây mới quen nhau, cũng mới tiếp xúc chút ít với anh Trương Mộ Cổ, nhưng chỉ tiếc là gặp nhau quá muộn thôi, tôi xem anh ấy như anh em, ông nội Trương không cần khách sáo với tôi như vậy đâu."
Advertisement
"Còn nữa, tôi biết lần này anh ấy tham gia đại hội võ thuật, là vì giết Tây Môn Hổ Tiếu."
Tô Thương nhìn thoáng quá Tây Môn Phong Vân đang ngồi phía trên cao đó, không e ngại mà nói: "Bây giờ anh ấy thất bại rồi, có điều, chuyện mà anh Trương Mộ Cổ chưa làm xong, tôi có thể làm thay."
"Gia tộc Tây Môn năm đó cùng với các thế lực khác, tiêu diệt nhà họ Tô ở Côn Luân, sau đó lại tu hú chiếm tổ chim khách, giờ là lúc thu lại chút lãi rồi."
Tô Thương cười lạnh nói: "Nếu trận đấu tiếp theo, tôi gặp được Tây Môn Hổ Tiếu, tôi sẽ đích thân xóa sổ anh ta!"
"Ha ha ham được, như thế thì xin nhờ Tô thiếu gia rồi!" Trương Thiên Lôi nghe vậy, cũng nhìn Tây Môn Phong Vân một chút, sau đó thoải mái cười to.
"Ha ha, nói lời tạm biệt sớm như vậy, coi chừng gió to đau đầu lưỡi đó nha."
Đối với chuyện này, Tây Môn Phong Vân lộ ra một nụ cười gian xảo, sau đó liền rời khỏi hiện trường.
Bây giờ vòng thi đấu phục sinh đã kết thúc, những người ngồi bên trên cũng lầ lượt rời đi.
"Nhóc con nhà họ Tô!"
Thạch Hạo Hãn không hề rời đi, ở trên cao nhìn xuống Tô Thương, thản nhiên nói: "Ý của tôi, Trương Trọng Ngu đã nói cho cậu rồi chứ."
"Chỉ cần cậu có thể lấy được vị trí đứng đầu của đại hội võ thuật trăm tông phái lần này, tôi sẽ cho phép cậu vào cửa của núi Thái Sơn, đồng thời nhận đứa cháu ngoại này, nếu không, cậu cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện đến gần Thái Sơn nửa bước, càng không có cách nào mà nhìn thấy mẹ của cậu đâu."
"Tôi biết rồi."
Tô Thương ngẩng đầu nhìn, hai người nhìn nhau từ xa: "Vị trí số một tại đại hội võ thuật, tôi nhất định giành được, có điều..."
"Thạch Hạo hãn, ông có phần quá đề cao bản thân rồi, trong lòng tôi, chưa từng xem ông là người thân đâu!"
Tô Thương lạnh lùng nói: "Ông giam giữ mẹ tôi, khiến nhà chúng tôi không thể đoàn tụ, ông cảm thấy tôi sẽ mang ơn ông hay sao? Ông nghĩ dưới lòng từ bi đó của ông, tôi sẽ vui vẻ hay sao?"
"Ha ha!"
"Thật ngại quá, ông sai rồi, Tô Thương tôi không phải loại người dễ khuất phục như thế!"