Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có thể chiếc khí cầu này, đã không phải là khí cầu ban đầu rồi.
Nếu như lại tiến hành lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... Dần dần, dù là bơm khí vào bên trong khí cầu xong rồi, cũng rất khó biến lại thành hình dáng lúc trước.
Advertisement
Cơ thể con người cũng giống như vậy, sau khi gấp đôi vô số lần, tổn hại căn bản, không có khả năng phục hồi như cũ.
Thần công Thái Sơn không quá trăm năm, chinh là vì nguyên nhân này.
Advertisement
Nhưng, không có gì là tuyệt đối cả.
Nếu cơ thể đã không có cách nào để tự lành lại, thì có thể dùng mấy thủ đoạn kia, trợ giúp thì có thể khôi phục được.
Thật ra, thuật huyết tế của Tô Thương, là lợi dụng một số đan dược để bổ sung cho khí huyết, chính là đạo lý này.
Chắc chắn người của vùng núi tế trời, không tìm thấy phương pháp tu bổ các cơ bắp của cơ thể, lại thêm kinh nghiệm của người đi trước, cho nên mới kết luận là thần công Thái Sơn không quá trăm năm.
Trên thực tế cũng chính xác như thế, từ xưa đến nay, mấy ông lão ở Thái Sơn tu luyện thần công Thái Sơn, toàn bộ đều chết do thần công Thái Sơn thứ một trăm này.
“Không hiểu được cách chữa trị các cơ trên cơ thể, thế mà cũng dám tu luyện loại bí thuật này, người của Thái Sơn đúng là một đám đần độn.” Tô Thương nhịn không nhịn được liền để lộ ra một nụ cười lạnh.
Kiếp trước, anh ấy là Huyền Thiên tiên đế, tinh thông thuật luyện đan, đương nhiên là hiểu biết được về thuốc rồi.
Tô Thương còn có phương pháp, có thể chữa trị những tổn thương của các cơ trên cơ thể, có thể khiến cho người khác không hạn chế sử dụng thần công Thái Sơn.
Nhưng quan hệ của anh ấy và Thái Sơn, trước mắt mà nói cũng không phải là quá tốt, cho nên định yên lặng làm đám người hóng hớt thôi.
Còn về Thạch Cửu Thiên... Anh họ đối đối xử với anh ấy không tệ, nếu có cơ hội, có thể thu bổ thay cậu ấy. còn những người khác của Thái Sơn thì thôi đi.
“Thần công Thái Sơn, là con át chủ bài mạnh nhất của tôi, tôi định khi gặp Vương Dã và Vô Cơ mới để lộ ra, không ngờ lại bị cậu ép để lộ ra rồi.”
Lúc này, dáng người cao gần tám mét đang tỏa ánh vàng chói lóa của Thạch Cửu Thiên, cúi xuống nhìn Lâm Uyên ở phía dưới, nói lớn như tiếng chuông: “Lâm Uyên, bây giờ, để tôi mở mang kiến thức về thực lực của cậu một chút đi nào!”
Vừa nói xong, Thạch Cửu Thiên giơ nắm tay lên, bỗng nhiên phóng tới Lâm Uyên.
Tuy nhiên cơ thể cậu ấy biến to lên, giống như một tòa nhà cao tầng vậy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cậu ấy.
Trong chốc lát, Thạch Cửu Thiên liền xuất hiện ở ngay trước mặt Lâm Uyên, nắm đấm to bằng vàng, đánh liên tiếp về hướng Lâm Uyên.
Lâm Uyên không dám khinh thường, dáng người thoắt ẩn thoắt hiện, nhanh chóng tránh né, ở tại chỗ ấy chỉ còn lại bóng hình chớp nhoáng.
“Không tệ đấy.”