Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Thương nghe ông ta nói vậy thì rơi vào trầm tư. Anh nhìn Lâm Uyên, lạnh nhạt nói: "Vậy ông giải thích thế nào về chuyện sau đó?"
"Cậu đang nói về Tô Thần Binh đúng không. Ha ha, tôi được người ta nhờ vả, chỉ phá hủy chân khí của ông ta mà thôi."
Advertisement
Lâm Uyên khẽ cười nói: "Nếu không lấy năng lực của tôi, hoàn toàn có thể tránh được Phù Dung cô nương, đầu độc chết Tô Thần Binh và Thạch Ngọc Yến mà không ai biết, sao bọn họ có thể sống đến bây giờ được?"
"Hơn nữa lúc trước đuổi giết cậu cũng chỉ là một vở kịch thôi."
Advertisement
Lâm Uyên nói tiếp: "Chẳng lẽ cậu không có phát hiện thứ mà tôi tu luyện cũng không phải công pháp tu chân mà cậu đưa cho tôi sao?"
"Thật ra thì tôi đã sớm tìm được phương pháp tu chân từ trong cờ Bách Độc rồi, chỉ là vẫn đang chờ thời cơ thôi."
"Ồ?"
Tô Thương càng khó hiểu, không nhịn được hỏi: "Ai bảo ông làm như vậy?"
"Không thể nói."
Lâm Uyên lắc đầu nói: "Ít nhất tôi chưa nói bây giờ được. Nhưng mà cậu bạn Tô Thương, tôi chỉ có thể nói cho cậu rằng tôi sẽ không bao giờ hại cậu, tôi sẽ chỉ giúp cậu thôi. Mong cậu đừng coi tôi thành kẻ thù nữa."
Lâm Uyên nói xong cũng không để ý đến phản ứng của Tô Thương, muốn sải bước rời đi.
"Đứng lại, Lão Độc Vật, trả lời một câu hỏi cuối cùng của tôi đã."
Tô Thương trầm mặc mấy giây, sau đó nhìn chằm chằm bóng lưng Lão Độc Vật, chỉ vào cư sĩ Từ Ngọc Phong của núi Phú Xuân đang nằm dưới đất, lạnh nhạt nói: "Ba mươi năm trước, sau khi hai người xảy ra tranh chấp, ông thật sự không đầu độc ông ta mà chỉ dọa thôi sao?"
"Ha ha, chuyện đã qua rồi, nói nhiều cũng vô ích."
Lâm Uyên vừa dứt lời, bóng người đã lóe lên mấy cái rồi nhanh chóng biến mất...
Tô Thương nhìn Lâm Uyên rời đi, chần chờ mấy giây nhưng cũng không đuổi theo.
Lão Độc Vật nói nhiều như thế cũng chỉ vì muốn lấy được hạng nhất trong đại hội võ thuật trăm tông phái, làm minh chủ cổ võ.
Cho nên tạm thời ông ta sẽ không rời khỏi Võ Đang.
Bây giờ Tô Thương đang cầm Liên Hoàn Trận của Võ Đang, chỉ cần Lão Độc Vật vẫn còn ở Võ Đang thì sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay anh, vì thế Tô Thương cũng không vội xử lý Lão Độc Vật.
Lúc này.
Tô Thương nhíu mày, liên tục suy nghĩ về lời của Lão Độc Vật.
"Ông ta sẽ không hại mình mà sẽ chỉ giúp mình, là có ý gì. Chẳng lẽ ông ta là người do ông cố phái đến sao?" Tô Thương không ngừng suy đoán.